TÔI CHỈ NHỚ EM

12 giờ trưa.
 
Khi Lý Thành Tinh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh gần như thức cả đêm, giờ lại bị đánh thức nên trong lòng cảm thấy khó chịu, anh lấy điện thoại di động ra, đang định cúp máy, nhìn thấy người gọi là Phương Khiết, anh không thể không nghe.
 
Anh xoa xoa thái dương, "Chị, sao vậy?"
 
“Cậu tự lên xem đi, trên mạng đăng cái gì.” Giọng nói của Phương Khiết nghe không ra một tia cảm xúc.
 
Lý Thành Tinh sửng sốt một lúc, và một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng anh. Anh cầm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh lên và nhìn thấy rõ ràng mục trên hotsearch top 1 #Lý Thành Tinh dính người không buông.
 
Cái thứ 2 #Lý Thành Tinh bán thảm với fan
 
Cái thứ 3 #Lý Thành Tinh bồi rượu
 
Tất cả đều là những bài xấu xa về anh, Lý Thành Tinh nhấp vào mục tìm kiếm, hít thở cảm thấy ngột ngạt.
 
Người đầu tiên dán bài lại là Trương Lâm! Là một nhà đầu tư, Trương Lâm là người nổi tiếng trong giới, và người hâm mộ đều biết rằng nhà đầu tư của mv là ông ta.
 
Zhang Lin: 【Bởi vì hình tượng cá nhân của cô Tô Niệm Niệm phù hợp với yêu cầu của MV, Lý Thành Tinh của công ty giải trí Tụ Tinh đã nhiều lần đề nghị cô làm nữ chính trong MV. Cô Tô Niệm Niệm đã đồng ý vì nể tình bạn bè cùng lớp, tuyệt đối không có chuyện buộc Lý Thành Tinh cọ nhiệt chung, mong người hâm mộ cần lý trí nhìn nhận sự việc.】
 
Cuối cùng, Trương Lâm đã cố gắng hết sức để tháo gỡ mối quan hệ.
 
Nội dung liên quan đến Hot 2 và Hot 3 đã được đẩy xuống dưới bài đăng của Hot 1.
 
Hàng trăm blogger cùng nhúng tay vào, tung ra các ảnh chụp màn hình studio của anh đã chỉ đạo cho fan lên tiếng như thế nào, cũng như toàn bộ tài liệu từ khi ra mắt của anh, vì để giành tài nguyên mà bồi rượu cho các nam nghệ sĩ đồng tính.
 
Và đây đều là sự thật.
 
Có hơn 100.000 bình luận dưới bài đăng, và hầu như không có người hâm mộ nào là được thuê để vào khống chế bình luận cả, và lần này thủ đoạn của người lần này thực sự quá hiểm, ngoại trừ những người qua đường, không biết đã mua bao nhiêu thủy quân, bình luận chửi bới dâng lên như thủy triều, sóng đảo chiều.
 
Bình luận hot: 【Rác rưởi lại bám đàn ông mà lên 】Đã có hơn một triệu lượt thích.
 
Sau đây là một đoạn hahaha.
 
【Chị em nào biết nói chuyện thì hãy nói nhiều hơn. 】
 
【Từ ngữ hoa mỹ của Trung Quốc. 】
 
【Mặc dù nó đã đủ rối rắm, nhưng tôi vẫn muốn chúc bạn không ngốc đầu lên nỗi! 】

 
【Ca ca ơi cố lên! Nhất định là anh bị hại! Đôi mắt của chúng em sáng suốt lắm! Các tiểu hành tinh vẫn ủng hộ anh. 】
 
【Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị của bệnh viện tâm thần khu Weibo, triệu chứng này của bạn đã bao lâu rồi? 】
 
【…】
 
Trước mắt của Lý Thành Tinh nhất thời tối sầm, anh ta lẩm bẩm nói: "Không thể nào, buổi sáng bọn họ còn không có việc gì, bất quá phía sau ta còn có Nguyễn gia."
 
“Sáng nay Bùi gia căn bản chưa vào cuộc!” Giọng nữ sắc bén, mắng thẳng vào mặt anh: “Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu thành tâm một chút, đừng giở trò quỷ. Bùi gia cậu chọc vào không được đâu.  Cậu khăng khăng nhất định đi con đường của chính mình, hiện tại tôi cứu không được cậu nữa, cậu tự mình cầu phúc đi.”
 
"Em sẽ liên lạc với Thư Cấn ngay lập tức, chuyện này đều là do cô ta và người chị họ của cô ta một tay chỉ đạo, họ phải có cách giải quyết." Giọng Lý Thành Tinh run rẩy.
 
"Cậu là ngu thật hay giả ngu vậy? Đã đến lúc này rồi, người ta không đem cậu ra làm tấm bia đỡ đạn thì làm gì hả?”
 
Lý Thành Tinh máy móc lắc đầu, sửng sốt nói: "Em không tin."
 
"Chuyện này còn chưa xong đâu, cậu còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng lên tới 8 con số.” Phương Khiết dừng một chút, "Hơn nữa, đây vẫn là tình huống tốt nhất rồi, nếu Bùi gia không buông tay, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.”
 
"Cậu nên nghĩ xem làm như thế nào để Bùi gia, đặc biệt là Bùi Ngôn Khanh, buông tha cho cậu."
 
Sau khi cúp điện thoại, mắt Lý Thành Tinh đỏ hoe, anh bấm số của Thư Cấn.
 
Một lúc sau, đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng nói lười biếng: “Gọi tôi có việc gì?”
 
“Xem Weibo chưa?” Lý Thành Tinh hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”
 
“Làm sao bây giờ?” Đối phương giả ngu.
 
Lý Thành Tinh nắm chặt điện thoại, gầm gừ: "Ý cô là gì hả? Ban đầu là cô nói, sẽ không có chuyện.”
 
Thư Cấn mỉm cười: "Đúng rồi, tôi đương nhiên sẽ không có chuyện.”
 
Lý Thành Tinh đột nhiên hiểu ra, sắc mặt không ngừng thay đổi, "Cô lợi dụng tôi?”
 
Đầu bên kia thản nhiên nói: "Không ngờ Bùi Ngôn Khanh lại có thể tàn nhẫn như vậy."
 
"Vì Tô Niệm Niệm, một con ngốc đó, cướp người đàn ông của chị gái tôi và muốn cạnh tranh với tôi để giành một vị trí trong cuộc thi quốc gia, đáng lẽ phải được dạy một bài học."
 
Lồ ng ngực của Lý Thành Tinh như muốn nổ tung, "Cô không sợ tôi khai ra cô sao?"

 
“Anh cảm thấy bọn họ không đoán ra được sao?” Thư Cấn cười nói: “Nhưng tôi đã làm rồi.”
 
"Đây là sự khác biệt giữa tôi và anh, hiểu không?"
 
Nói xong bên kia cúp điện thoại, Lý Thành Tinh trừng to mắt, đá bay bàn cà phê, lăn lộn trên đất, bực bội túm tóc.
 
Nguyễn gia.
 
Nguyễn Bạch ngồi ở trước bàn, phác họa một bức tranh, lá xanh tương phản với hoa sen, trước kia có một loại cảm giác yên tĩnh.
 
Thư Cấn dựa vào trên ghế mềm, toàn thân thả lỏng: "Lần này em xem rồi."
 
"Sau chuyện này, Tô Niệm Niệm căn bản là phế, em nhất định có thể thăng cấp."
 
Nguyễn Bạch mỉm cười: "Bùi Ngôn Khanh không phải đã vội giúp cô ta xoay chuyển tình thế sao?"
 
“Em căn bản chỉ muốn làm cho tinh thần cô ta bị suy sụp mà thôi.” Thư Cấn mở điện thoại, uể oải lật xem, “Danh tiếng xấu như vậy, đoán chừng ngày mai cũng không dám lên sân khấu luôn.”
 
Cô đắc ý nhìn Weibo, "Để em đọc cho chị nghe những bình luận mắng cô ta tối qua, thật sự rất hả giận..." Thư Cấn còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, không thể tin nhìn lướt qua hotsearch mới nhất, một lúc không nói được gì.
 
 #Chủ tịch tập đoàn Quân Trạch nhận con dâu.
 
Chủ đề này nhảy thẳng lên bùng nổ.
 
Là một doanh nghiệp có tuổi đời hàng chục năm, tập đoàn Quân Trạch thường được cư dân mạng gắn liền với sự đẳng cấp không khoe khoang. Điều không khoe khoang là mọi người chỉ biết rằng gia đình ông điều hành một khách sạn, nhưng họ không biết phạm vi kinh doanh rộng lớn của tập đoàn Quân Trạch. Còn bàn về sự đẳng cấp, cứ mỗi bữa tối từ thiện, số tiền quyên góp từ Quân Trạch đáng để khiến người ta kinh ngạc, mọi người trên mạng đều hay nói đùa rằng được số tiền đó coi như phát tài.
 
Với tư cách là chủ tịch, phong cách Weibo thông thường của Bùi Huân rất nhàm chán, nửa năm có khi còn chẳng đăng một bài nào, hơn nữa còn không theo kịp xu hướng, giống như đồ cổ lạc hậu. 
 
Chỉ một giờ trước, Bùi Huân đã bất ngờ đăng một bài đăng nhỏ: [Tôi muốn làm rõ những nhận xét sai lệch trên Internet. Niệm Niệm là con dâu tương lai của nhà chúng tôi, con thứ ba của gia đình chúng tôi sau bao vất vả mới theo đuổi được con bé, còn chuyện nói con bé phá hoại cuộc liên hôn, chưa bao giờ có chuyện này. Nếu có kẻ vu khống khác, luật sư sẽ cảnh cáo. 】
 
Bùi Huân không có nhiều người hâm mộ, vì vậy ông còn phải mua hotsearch cho mình.
 
Trong một khoảnh khắc, cư dân mạng cho rằng tài khoản của Bùi Huân đã bị hack và những bình luận đầu trang đầy dấu chấm hỏi.
 
Sau đó, cư dân mạng dần nhận ra rằng nó dường như là sự thật.
 
【 Chết tiệt, nhìn kỹ một chút, Lý Thành Tinh mặt to như cái chậu, vậy mà nói bà nội nhỏ nhà người ta vì để tiến vào giới giải trí mà bám riết không buông anh ta? 】

 
【 Thật sự là ngu như heo, trong lòng không biết tự coi lại mình. 】
 
Cũng có người hâm mộ cứng đầu: 【 Tô Bạch Liên nhất định là coi trọng tiền của người ta, nhưng lại không muốn buông ca ca của chúng ta. 】
 
【Thư cảnh báo từ luật sư ở tầng trên. 】
 
【Mẹ kiếp, nhìn vợ chồng chủ tịch mà biết, thiếu gia nhất định rất đẹp, dù sao nhất định là hơn Lý Thành Tinh 】
 
[À, tôi từng là bồi bàn ở khách sạn Quân Trạch, may mắn gặp được tam thiếu một lần. 】
 
[Chết tiệt, xin một bức ảnh. 】
 
Ai đó thực sự đã đăng lên một bức ảnh mờ về người đàn ông mặc áo gió dài, đứng trên hành lang của một khách sạn sang trọng.
 
Hướng gió của các bình luận bắt đầu không ổn, một đám người hò hét ầm ĩ, thậm chí còn tag thẳng weibo của Bùi Huân vào, mong ông cho một bức ảnh.
 
Khuôn mặt Thư Cấn vặn vẹo vì tức giận, cô ta nhìn sang Nguyễn Bạch: “Chị, Bùi gia vừa công khai thừa nhận Tô Niệm Niệm trên Weibo.”
 
Tay Nguyễn Bạch cứng đờ, mực tràn ra đóa hoa, làm nhòe hoa sen, câu nói khen bức tranh đẹp mới nãy đã bị vả mặt.
 
Ánh mắt không còn tự tin, “Xem ra là thủy quân của chúng ta còn chưa đủ.”
 
“Đám hôm qua bị Tô Thiên Trạch trấn xuống.” Thư Cấn nói, “Nếu không mọi người đều biết nó là một con ngu.”
 
Nguyễn Bạch khóe môi cong lên, "Phải đấy, tốt biết mấy.”
 
“Vậy thì lại thuê ùa vào weibo của Bùi Huân đi.” Nguyễn Bạch nói: “Không biết ông cụ già nhà bọn họ có vì tức giận mà lại nhập viện không?”
 
Bờ sông Cảnh Thành.
 
Bùi Ngôn Khanh đứng trước cửa, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, hai cổ áo rộng thùng thình, anh đặt tay trước chuông cửa, nắm tay nắm chặt lúc nới lỏng, thật lâu không ấn xuống.
 
Đây là điểm đến duy nhất anh có thể nghĩ đến ngoài trường múa A, mà trường múa A Sở Ninh sớm đã tìm kiếm khắp nơi.
 
Bùi Ngôn Khanh thở nhẹ, cuối cùng nhấn chuông cửa, hết lần này đến lần khác, một lúc lâu, không có phản hồi.
 
Anh căn bản không tìm ra cô.
 
Bùi Ngôn Khanh đặt cánh tay lên cửa, cụp mắt xuống, vẻ mặt vô hồn.
 
Cho đến khi một giọng nữ đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Cậu…. tìm ai?"
 
Người nói chuyện là dì Vương, gánh trên vai mấy thứ đồ dùng hàng ngày mới mua, kinh ngạc nhìn người thanh niên tuấn tú này.
 
Người thanh niên mặc quần áo mỏng, đứng thẳng trước cửa, giống như một con cừu non bị lạc, thoạt nhìn cũng không phải người xấu.

 
Sợ làm người ta giật mình, dì Vương nhẹ giọng hỏi: "Chàng trai, cậu tìm ai vậy? Trong nhà này ngày thường đều không có người."
 
Bùi Ngôn Khanh từ từ ngước mắt lên, giọng nói khàn khàn: "Con tìm Tô Niệm Niệm, con có thể vào trong không?”
 
Nhìn thấy ánh mắt của anh như vậy, dì Vương trở nên cảnh giác: "Cậu tìm Niệm Niệm nhà chúng tôi làm gì? Cậu là ai?”
 
"Con là bạn trai của cô ấy."
 
“Hừ.” Thím Vương cả giận, “Niệm Niệm nhà chúng tôi không có bạn trai.”
 
Thật sự là một thế giới xấu xa mà, thời đại ngày nay đâu đâu cũng có người giả làm bạn trai của người khác, có thể là một tên bám đuôi nào đó.
 
Dì Vương mở cửa sắt, đóng sầm cửa lại, từ bên cạnh lấy cây lau nhà ra: "Đi mau."
 
"Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
 
Bùi Ngôn Khanh nhấn cửa, nhỏ giọng hỏi: "Điện thoại của Niệm Niệm tắt máy rồi, con có thể gọi điện cho Tô Diệm để chứng minh.”
 
Dì Vương hoài nghi nhìn anh, "Cậu gọi đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh lấy điện thoại di động ra, vội vàng bấm số của Tô Diệm, một lúc lâu sau, Tô Diệm mới bắt máy, giọng nói đè nén, "Tôi đang ở đại học A tìm người nếu anh có lời gì muốn nói thì nhanh lên."
 
"Tôi bị dì chặn ở cửa nhà cậu, cậu chứng minh thân phận của tôi với dì ấy đi, để cho tôi vào.”
 
Tô Diệm: "Đưa điện thoại cho dì ấy đi.”
 
Xuyên qua khe cửa, Bùi Ngôn Khanh đưa điện thoại cho dì Vương, dì Vương nói gì đó, biểu cảm của dì Vương trở nên cực kỳ kỳ quái, cuối cùng miễn cưỡng mở cửa, "Mời vào."
 
Bùi Ngôn Khanh nhận điện thoại, khẽ gật đầu với bà rồi sải bước vào cửa.
 
Tựa hồ tâm tình của Tô Diệm không tốt, "Tìm phòng khiêu vũ ở lầu một, lầu hai bên tay phải gian phòng, lầu ba ban công cửa sổ lồi, anh đều tìm hết đi.”
 
"Tìm được rồi nói cho tôi biết, tôi sẽ quay lại ngay."
 
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh thấp giọng đáp.
 
Anh mở cửa phòng khiêu vũ, bên trong im lặng, không dừng lại, anh đi lên lầu hai.
 
Bùi Ngôn Khanh mở cửa phòng.
 
Căn phòng trở nên tối tăm bởi kèm che kín mít.
 
Bùi Ngôn Khanh vặn mạnh tay nắm cửa, nhìn xung quanh và cuối cùng chú ý đến một cục nhỏ nhấp nhô trên giường.

 


Bình luận

Truyện đang đọc