TÔI CHỈ NHỚ EM

Tô Niệm Niệm nuốt thức ăn trong miệng, đối mặt với ánh mắt dường như vô hình của, ho nhẹ và khó khăn nói: "Cái này cũng không phải là nhanh là có.”
 
Lời này vừa dứt, Bùi Điềm còn chưa có mở miệng, Bùi Ngôn Khanh liền bật cười, dò xét nhìn cô một cái: "Vậy qnh, đẩy nhanh tiến độ.”
 
Tô Niệm Niệm: "..." Cô tức giận đến mức giẫm phải mu bàn chân của anh dưới bàn.
 
“Nhẹ thôi.” Bùi Ngôn Khanh nói bằng khẩu hình miệng với cô.
 
"Không."
 
Bùi Điềm đương nhiên không nhìn thấy sóng to gió lớn dưới bàn ăn, vẫn cắn đũa đồng ý, "Đúng vậy, mẹ nói nhất định phải kết hôn mới có bảo bảo.”
 
"Hiện tại không thể sinh."
 
Trán Tô Niệm Niệm giật giật, cô quyết định bỏ qua chủ đề nhạy cảm này, cô hỏi Bùi Điềm: "Ăn no chưa?"
 
Bùi Điềm gật đầu.
 
Tô Niệm Niệm thu gom bát và đũa, đưa cho Bùi Ngôn Khanh, nói một cách tự nhiên, "Đi rửa bát."
 
Bùi Ngôn Khanh cam chịu cầm lấy bát đũa, quay người đi vào bếp.
 
Bùi Điềm mỉm cười và nói: "Nếu gặp một người đàn ông có thể làm việc nhà, hãy kết hôn với anh ta."
 
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng, "Trước và sau kết hôn là hai chuyện khác nhau.”
 
"Vậy thì kết hôn trước thử đi đả." Bùi Điềm quan sát biểu hiện của cô.
 
"Điềm Điềm.”
 
"Vâng?"
 
“Có phải con đã thực hiện một thỏa thuận đen tối nào đó với ai không?”
 
"Ờ..."
 
Bùi Điềm giơ bốn ngón tay lên và không chút do dự quay lưng lại: "Không phải con! Là chú ép con!"
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
        -
 
Bùi Điềm sống rất khoa học, 9 giờ ngoan ngoãn leo lên giường, và không quên nắm tay Tô Niệm Niệm, "Thím ơi, chúng ta ngủ cùng nhau đi ~"
 
Bùi Ngôn Khanh dựa vào cửa, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Điềm rồi nói bằng khẩu hình miệng với cô bé: "Ngày mai."
 
Bùi Điềm: "..."
 

Cô bé bĩu môi, trực tiếp quay đầu, ôm Tô Niệm Niệm âu yếm: "Thím à, Thím thơm quá, da cũng trắng như vậy." Vừa nói vừa đưa tay sờ eo cô, "Ừm, tốt quá."
 
"Khó trách trên mạng có nhiều người gọi thím là vợ."
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn "bàn tay lợn mặn" của Bùi Điềm, sắc mặt anh đanh lại.
 
Tô Niệm Niệm bị trêu chọc liền cười: "Không phải thím đã dạy con khiêu vũ sao? Điềm Điềm sau này sẽ như thế này."
 
Chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Bùi Ngôn Khanh, Bùi Điềm khịt mũi khiêu khích, giả vờ hoảng sợ, "Chú, chú cứ nhìn chằm chằm vào con, con rất sợ."
 
Tô Niệm Niệm quay đầu nhìn sang, Bùi Ngôn Khanh đã cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, nhưng quai hàm vẫn còn căng ra.
 
“Đừng để ý tới chú ấy.” Tô Niệm Niệm vỗ vỗ lưng Bùi Điềm, sau đó nói với Bùi Ngôn Khanh: “Đóng cửa lại, thiên thần đi ngủ.”
 
Một lúc sau, sau lưng vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
 
Bùi Điềm thở dài, "Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai con sẽ về nhà."
 
"Nếu con không muốn quay về, đừng quay về." Tô Niệm Niệm nói, "Thím có tiếng nói cuối cùng ở đây."
 
Bùi Điềm lắc đầu, "Con sắp sáu tuổi rồi, con muốn làm một đứa trẻ ngoan."
 
Tô Niệm Niệm vỗ nhẹ vào lưng cô bé rồi mỉm cười.
 
9 giờ 30 phút, Bùi Điềm ngủ say, đồng hồ sinh học của Tô Niệm Niệm không cho phép cô ngủ sớm như vậy, cho nên cô vẫn nửa dựa vào trên giường nghịch điện thoại.
 
Ngay khi định rủ Sở Ninh chơi một ván game, một tin nhắn đến từ WeChat.
 
Bùi Ngôn Khanh: 【 Tiểu cô nương ngủ rồi sao? 】
 
snn: 【ừm. 】
 
【Đi ra ngoài. 】
 
【Không. 】
 
【Vậy anh đi vào? 】
 
【…】
 
Nghe thấy tiếng động từ cửa, Tô Niệm Niệm giận dữ cười, 【Em đi ra ngoài, đừng đánh thức Điềm Điềm. 】
 
Cửa vừa mở ra, Tô Niệm Niệm đã bị người đàn ông ôm vào trong lồ ng ngực rắn chắc, sau đầu bị anh vòng tay ôm lấy, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói đầy sức hút: “Anh muốn em ngủ cùng."
 
“Sao anh lại trẻ con như vậy.” Tô Niệm Niệm nhéo lưng anh.
 
Bùi Ngôn Khanh bế thẳng cô lên, đi vài bước đến phòng ngủ thứ hai, thấp giọng nói: "Không có em anh ngủ không được."
 
“Mẹ ơi.” Tô Niệm Niệm chọc vào ngực anh, liếc xéo anh: “Lúc em không có ở đây thì sao hả?”

 
Bùi Ngôn Khanh đặt cô lên giường, đứng bên giường, mím môi dưới, "Hiện tại anh có thể trực tiếp chứng minh..." Lời còn chưa dứt, anh đã cúi xuống đỡ Tô Niệm Niệm, làm nốt phần còn lại của câu “lúc đó mình đang nghĩ gì”.
 
Tô Niệm Niệm cảm giác được tay anh chậm rãi xoa xoa eo, nhìn cái hắc sắc trong mắt anh, ấn tay anh, nuốt nước miếng nói: "Đừng lộn xộn."
 
Bùi Ngôn Khanh khẽ cười, uể oải nhướng mi: "Không phải anh đang cho em xem sao?"
 
Hai má Tô Niệm Niệm ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Không cần! Trong đầu anh sao có thể chứa đầy những thứ như vậy?"
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt xuống, nhìn eo của cô mảnh khảnh đến mức một tay có thể nắm được, đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ eo bên hông của cô, "Anh cũng không muốn."
 
"Nhưng Niệm Niệm khiến anh ăn vào xương tủy rồi.”
 
Tô Niệm Niệm đỏ mặt, cắn cắn môi, quay đầu đi, yếu ớt phản kháng: "Điềm Điềm vẫn còn ở đây."
 
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, không nói nữa, chỉ hít một hơi thật sâu, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô.
 
Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào trong nhà, vài tia sáng trăng rải rác trên giường, cả căn phòng yên tĩnh đến xa xăm.
 
Máy sưởi làm toàn thân ấm áp, Tô Niệm Niệm quay người lại, cả người cô như một con mèo lớn chui vào trong khe hở của cơ thể anh.
 
Cho đến khi lồ ng ngực đang ôm lấy anh khẽ run lên, giọng nam trong trẻo dịu dàng vang lên, "Đột nhiên nhớ tới một chuyện."
 
\"Vâng?\"
 
"Khi anh còn trẻ, anh thực sự muốn có kính viễn vọng thiên văn của riêng mình."
 
Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng nghịch cổ tay áo anh, "Sau đó."
 
Bùi Ngôn Khanh nói: "Nhưng ông nội không cho phép mua những thứ gây mất tập trung như vậy."
 
Tô Niệm Niệm không nói lời nào, chỉ là vươn tay ôm chặt lấy anh, ôn nhu nói: "Hiện tại em có thể mua cho anh bằng tiền của em, trong cuộc thi sẽ có tiền thưởng."
 
“Hiện tại không cần.” Bùi Ngôn Khanh cười xoa xoa đầu của cô, nói tiếp: “Sau khi mẹ anh phát hiện, liền lén lút mua cho anh.”
 
"Đó là lần đầu tiên anh có được thứ mình thực sự muốn, anh còn nhớ như in sự ngạc nhiên đó.”
 
Tô Niệm Niệm thấp giọng đáp: "Thật tốt."
 
Bùi Ngôn Khanh hơi rũ mắt xuống, nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cô gái nhỏ, cũng không tiếp tục kể chuyện nữa, kết thúc của câu chuyện là Bùi Triết sai người đập vỡ kính viễn vọng thiên văn.
 
“Niệm Niệm.” Anh ghé sát vào tai cô chậm rãi nói: “Gặp em anh còn ngạc nhiên hơn lần đó nữa.”
 
Anh nhìn d ái tai trắng như ngọc của cô gái nhỏ, "Em là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho anh."
 
Tô Niệm Niệm đột nhiên mở to hai mắt, tim đập không bị khống chế, đập cực nhanh, cổ họng có chút khô khốc, "Anh….em, em cũng không tốt lắm."
 

 “Có tốt.” Bùi Ngôn Khanh nắm lấy tay cô và áp vào ngực cô.
 
Tô Niệm Niệm rút tay lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim cô.
 
“Làm sao đột nhiên nhiều lời như vậy.” Cô thấp giọng hỏi, “Không phải là muốn lừa em?”
 
Bùi Ngạn Thanh bĩu môi, "Trừ muốn gả cho ngươi, ta còn có thể làm gì ngươi?"
 
"Hừ." Tô Niệm Niệm hừ một tiếng, "Anh nghĩ càng nhiều cách, em càng có lập trường.”
 
Bùi Ngôn Khanh lặng lẽ ôm cô một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: "Em định khi nào thì quay về?"
 
"Hai mươi chín." Tô Niệm Niệm trả lời: "Anh trai em còn chưa thi xong sao? Thi xong cũng đến lúc đó."
 
"Khi nào quay lại?"
 
"Nhập học?"
 
"Quá muộn."
 
Tô Niệm Niệm không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời: "Chuyện này để sau nói."
 
“Tiểu vô tâm.” Bùi Ngôn Khanh nhéo chóp mũi cô, “Năm sau sẽ không thả em về nữa?”
 
"Hả? Dựa vào đâu?”
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Dựa vào việc năm sau em sẽ là vợ anh."
 
"Cứ mơ đi." Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, ngạo nghễ hất cằm.
 
Trước khi đi ngủ, Tô Niệm Niệm vẫn kiên quyết từ chối những lời mềm mỏng của Bùi Ngôn Khanh, quay trở lại phòng ngủ chính và leo lên giường của Bùi Điềm.
 
Cũng may Bùi Điềm ngủ say, không biết mình đã lén trốn lâu như vậy.
 
Có lẽ vì những gì Bùi Ngôn Khanh đã làm, sau bữa sáng ngày hôm sau, Bùi Điềm đã bị thu dọn hành lý và bị đuổi đi, giống như kết cục mà cô bé đã dự đoán ngày hôm qua.
 
Nhưng Bùi Điềm đi rất bình thường, không hề miễn cưỡng, Tô Niệm Niệm cảm thấy kì lạ, cho đến khi Bùi Điềm nháy mắt với cô trước khi rời đi, "Chúc thím chơi vui…”
 
“Anh đang làm gì vậy?” Tô Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh, “Ban ngày anh không ở nhà, còn anh đuổi Điềm Điềm đi, em phải làm sao bây giờ?”
 
Bùi Ngôn Khanh với tư thế bình tĩnh kéo cô vào phòng ngủ: "Thu dọn đồ đạc."
 
"Anh cũng định đuổi em đi à?" Tô Niệm Niệm hỏi anh.
 
Bùi Ngôn Khanh nói: "Năm ngoái anh không nghỉ phép, xin nghỉ phép hàng năm."
 
Tô Niệm Niệm nghi ngờ hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"
 
"Dẫn em đi chơi."
 
Tô Niệm Niên sửng sốt một chút, sau đó hai mắt sáng lên, "Thật sao? Ngươi đi đâu?"
 
"Iceland." Bùi Ngôn Khanh nói, "Anh đã nhờ người sắp xếp hành trình."
 
Thấy Tô Niệm Niệm còn đang ngây người, Bùi Ngôn Khanh quỳ xuống giúp cô thu dọn hành lý: "Em muốn thu dọn đồ gì thì tùy, bên kia có tất cả."
 
“Anh muốn dẫn em đi xem Bắc cực quang.” Anh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tô Niệm Niệm, “Đây là chuyến đi lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.”

 
"Em có bằng lòng đi cùng anh không?"
 
Tô Niệm Niệm ngơ cả một lúc, đột nhiên gật đầu liên tục, sau đó hứng phấn nhảy lên người anh, vòng tay qua ôm cổ anh, “Bằng lòng bằng lòng bằng lòng, anh đi đâu em đi đó.”

        -
 
Tô Niệm Niệm không bao giờ nghĩ rằng Bùi Ngôn Khanh có thể điên như vậy và sắp xếp để đi đến một nơi xa như vậy mà không đánh tiếng trước.
 
Và càng ngày càng thấy rằng sự lịch thiệp của một quý ông chỉ là vẻ ngoài, trong khi bên trong thì rắn rỏi và mạnh mẽ, điều này rõ ràng được hỗ trợ bởi sự tự tin độc nhất vô nhị của anh.
 
Không có chuyến bay trực tiếp đến Iceland ở Trung Quốc, vì vậy cần quá cảnh ở Vương quốc Anh trước.
 
Ngồi trên máy bay, Tô Niệm Niệm nhìn những đám mây ngoài cửa sổ và đột nhiên nói: "Chúng ta sắp đến nước Anh rồi."
 
"Hửm?"
 
“Em nhớ tới tháng ba em cũng sẽ tham gia cuộc thi.” Tô Niệm Niệm nói, hai mắt lấp lánh, khắp người đều có bong bóng màu hồng, “Đến lúc đó em sẽ có thể nhìn thấy Lalisi rồi nha.””
 
Bùi Ngôn Khanh quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh, "Rốt cuộc là em đi thi hay đi đu idol hả?”
 
“Có tất.” Tô Niệm Niệm che mặt và nhếch mép cười, “Nếu em có thể khiêu vũ với Lalisi…” Nụ cười của cô mở rộng, rõ ràng là bị kích động bởi trí tưởng tượng của chính mình.
 
Bùi Ngôn Khanh ấn đầu cô ấy và lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ về những gì không có.”
 
"Từ nhỏ đến lớn anh không hề có nam thần nữ thần gì hết hả?" Tô Niệm Niệm liếc anh một cái.
 
Bùi Ngôn Khanh: "Không có."
 
"Hiện tại anh có rồi đó." Tô Niệm Niệm nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Là em."
 
"Còn anh thì sao?"

“Miễn cưỡng là nam thần nhỏ của em đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh cười lạnh lùng, “Không được, không công bằng.”
 

“Hết cách rồi.” Tô Niệm Niệm nhún nhún vai, cười nói: “Chỉ có không được mới được gọi là nam thần.”
 
Cô vỗ nhẹ vai Bùi Ngôn Khanh, ghé sát vào bên tai anh, rất thấp giọng nói: "Bây giờ em đã tóm gọn anh từ trong ra ngoài, nên không còn cảm giác khoảng cách."
 
Bùi Ngôn Khanh cười lạnh, đột nhiên có chút tùy ý vuốt v e bờ môi của cô, thấp giọng ám chỉ: "Thật sự tóm gọn rồi à? Hết chưa?”
 
Phải mất một lúc, Tô Niệm Niệm mới hiểu ý của anh, và đồng tử co lại không thể tin được.
 
Cô hất tay anh, tức giận nói: "Đồ bi3n thái."
 
Cô thật không ngờ anh lại là người như vậy!


 

 


Bình luận

Truyện đang đọc