TÔI CHỈ NHỚ EM

Lúc đầu cô còn có thể đứng thẳng, nhưng càng về sau, hai chân của Tô Niệm Niệm càng ngày càng yếu ớt, đôi mi mảnh khẽ rung lên như một chiếc bút lông nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt cổ áo của người đàn ông, mồ hôi chảy ròng ròng trong lòng bàn tay, cô cảm thấy nóng.
 
“Nha đầu em còn phải luyện thể lực thêm nữa.” Có tiếng cười khúc khích, đôi mắt hoa đào của người đàn ông tỏa sáng, ẩn chứa d*c vọng nhàn nhạt, hơi thở ấm áp phả khắp mặt cô.
 
Tô Niệm Niệm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh mắt không có tiêu điểm dán chặt vào chóp mũi của người đàn ông, lơ đãng nhìn chằm chằm nốt ruồi.
 
Bông hoa kiêu ngạo trên đỉnh núi cái gì chứ! Đây rõ ràng là một con yêu tinh đực chuyên hút tinh khí của con người mà!
 
Tô Niệm Niệm sờ sờ môi dưới, xấu hổ nhìn anh: "Anh muốn ăn thịt người sao? Làm sao mà anh có thể gần như vậy hả?”
 
Bùi Ngôn Khanh khẽ giật mình, đưa tay ra, đầu ngón tay như ngọc khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái, cô liền tránh ra.
 
Tô Niệm Niệm đẩy anh ra, đưa ra kết luận: "Xem ra kỹ năng hôn của anh quá tệ."
 
“Em nói cái gì?” Bùi Ngôn Khanh sửng sốt một chút.
 
Tô Niệm Niệm đi đến bàn để mở bánh và lặp lại: "Là do kỹ năng của anh quá kém."
 
Ngôi nhà vắng lặng.
 
Trong lòng Tô Niệm Niên đang đập thình thịch, tự hỏi có phải mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh không. Nhưng ngay giây tiếp theo, có người nắm chặt cổ tay cô, mắt người đàn ông tối sầm, hơi thở mơ hồ: "Đúng vậy, kỹ thuật quá tệ."
 
Đôi môi mỏng của anh càng ngày càng gần, "Vẫn phải cần cô giáo Tô luyện tập cùng anh rồi.”
 
Tô Niệm Niệm bị đè lên bàn, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh nắm lấy cánh tay người đàn ông đang chống trước bàn, vòng eo mềm mại của cô áp vào mặt bàn, chịu đựng sức nặng của cả người.
 
Cô nhắm mắt lại cầu xin tha thứ: "Em sai rồi."
 
“Em không sai.” Bùi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, giơ tay lau đi nước mắt rơi ra theo bản năng của cô, nhẹ giọng nói: “Anh phải cởi mở tiếp thu ý kiến, tích cực luyện tập, mới có thể không ngừng tiến bộ. "
 
Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh và nói không biết giới hạn: "Kỹ thuật của anh rất tốt, rất tốt, em chưa bao giờ gặp một người lợi hại như vậy."
 
“Chưa từng?” Giọng nam trầm thấp, “Còn ai nữa?”
 
Cảm giác được nguy hiểm, Tô Niệm Niệm vùi mặt, vội vàng phủ nhận: "Chỉ có anh.”
 
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh nghe rất dễ chịu, cúi đầu chạm vào chóp mũi của cô, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Nhưng mà, học mãi không hết."
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
Cô chịu không nổi nữa trừng mắt: "Anh là bi3n thái à?”
 
“Câu này em với Bùi Diệm từng mắng rồi.” Bùi Ngôn Khanh nhẹ giọng nói, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, “Em đã nói thế thì chính là thế đi.
 
Tam quan của Tô Niệm Niệm sắp sụp đổ rồi. Làm thế nào mà Bùi Ngôn Khanh có thể từng bước trở nên như thế này?
 
Sau một khắc, cảm giác không trọng lượng ập đến, eo của cô bị cánh tay gầy gò ôm lấy, cô hoảng sợ giơ hai chân lên, đôi chân dài trắng nõn quấn quanh eo người đàn ông, cô cảm nhận được động tác lập tức cứng ngắc của anh.
 
“Bỏ xuống đi.” Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh có chút khàn khàn.
 
Tô Niệm Niệm khựng lại, đàn ông bây giờ đều hỉ nộ ái ố thất thường như vậy sao? Bảo cô bỏ xuống cũng phải cần có chút lương tâm chứ, cái tay của ai đang ôm chặt lấy eo cô hả?

 
Cô nheo mắt khiêu khích, hai chân cọ cọ lên trên, xuyên qua lớp vải cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt của người đàn ông, cô kéo giọng nói: "Em không đi xuống."
 
Đôi mắt cô gái đen như mực, lấp lánh như nước, sáng như quả đào. Đôi tai thỏ màu đỏ trên đầu cụp xuống, mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, nếu nhìn thêm giây lát, tất cả đều khiến người ta phạm tội.
 
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy là một mảnh chói mắt trắng nõn làn da, lòng bàn tay nóng bỏng trong lúc vô ý đụng phải đùi cô, như thể bị bỏng, Bùi Ngôn Khanh buông tay xuống. Yết hầu của anh trượt lên xuống, giọng nói càng trầm hơn: “Bỏ xuống đi.”
 
"Vậy sau này đừng hòng ôm em!" Tô Niệm Niệm tức giận nói, sau đó vung chân, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, trợn to hai mắt, giây tiếp theo nhảy dựng lên, cách xa anh.
 
"Anh, anh. . . " Tô Niệm Niệm đỏ mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, sau đó đột nhiên dời đi ánh mắt, "Làm sao bây giờ?”
 
“Chờ một chút.” Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh hơi khàn, nhấp một ngụm trà.
 
“Để em mở chú đại bi đã.” Tô Niệm Niệm lấy điện thoại ra, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, “Bình tĩnh.”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Một lúc sau, Tô Niệm Niệm hỏi: "Anh ổn chưa vậy?”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
"Em giúp anh liệu có phải sẽ nhanh hơn không?" Tô Niệm Niệm ngập ngừng hỏi.
 
Nghe vậy, trán của Bùi Ngôn Khanh giật giật, anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Đừng nói chuyện."
 
"Thế anh ổn rồi thì nói với em một tiếng, em còn đặt nhà hàng ăn.”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Tô Niệm Niệm cúi đầu, nghe Chú Đại Bi, đầu ong ong.
 
Mãi cho đến khi phát đến một phần ba bài Chú Đại Bi rồi, Bùi Ngôn Khanh mới hít sâu một hơi, xoa xoa mi tâm: "Tắt đi.”
 
Tô Niệm Niệm yên lặng nhấn nút dừng, "Ổn rồi?”
 
Bùi Ngôn Khanh không trả lời vấn đề này, anh chỉ đứng dậy cầm áo khoác khoác lên người cô, "Đi thôi."
 
Tô Niệm Niên nhìn anh tháo xuống chiếc tai thỏ trên đầu, bình tĩnh đánh giá lại mình một lúc, hơi hé đôi môi mỏng: "Em có mang theo quần áo không?”
 
Tô Niệm Niệm gật đầu, "Có."
 
“Trời lạnh.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Thay quần áo đi.”
 
Tô Niệm Niệm liếc nhìn những chiếc lá bị gió lạnh thổi bay bên ngoài, và hiếm khi thấy cô nghe lời như vậy "Được." Cô quay người và đi vài bước, sau đó đột nhiên quay lại, giật lấy chiếc băng đô tai thỏ từ tay Bùi Ngôn Khanh rồi cầm lấy. Lợi dụng lúc anh không để ý, trực tiếp cài lên đầu anh.
 
“Đáng yêu quá.” Tô Niệm Niên cười híp mắt, ấn phím ‘tách’ để chụp ảnh.
 
Bùi Ngôn Khanh sững sờ mất một giây trước khi anh ý thức ra điều gì đang xảy ra, bất giác muốn cướp lại điện thoại.
 
“Không cho.” Tô Niệm Niệm sớm đã có chuẩn bị, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của người đàn ông trong bức ảnh, cô bật cười thành tiếng.
 
Vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Ngôn Khanh bị phá vỡ, anh lạnh lùng nói: "Xóa đi.”
 

 “Lêu lêu.” Tô Niệm Niệm lè lưỡi, “Em sẽ không xóa.”
 
"Anh phải trân trọng nó. Sau đêm nay, anh sẽ thêm một tuổi, hai mươi bảy, phải không?"
 
"Là hai mươi sáu."
 
“Cũng giống nhau vậy.” Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, “Đàn ông sao lại để ý tuổi tác như vậy chứ?”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Tô Niệm Niệm phớt lờ anh và chạy vào phòng thay quần áo. Sau khi thay đồ, cô âm thầm thêm filter con gái vào bức ảnh, vẽ hai đốm má hồng lên đó rồi lén đặt làm hình nền điện thoại.
 
Tô Niệm Niệm mặc thêm áo khoác ngoài lên, liếc nhìn chiếc áo giống kiểu mà Bùi Ngôn Khanh đang mặc, cô cong môi mỉm cười.
 
“Anh cầm bánh kem theo đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh làm theo.
 
“Đều là anh làm lộn xộn kế hoạch của em lên đấy.” Tô Niệm Niệm liếc nhìn anh, “Vốn thời gian là dùng để ăn bánh kem, ai ngờ anh đã làm gì hả?”
 
Bùi Ngôn Khanh cười như không cười nhìn sang cô, “Anh cảm thấy thế có ý nghĩa hơn là việc ăn bánh kem đó.”
 
Tô Niệm Niệm: “…..”
 
Đây là cái tên đàn ông cẩu gì vậy?!!
 
Hai người đi thang máy xuống lầu, sau khi lên xe, Bùi Ngôn Khanh hỏi cô: "Ở đâu?"
 
"Anh đợi em xem một chút." Tô Niệm Niệm mở điện thoại, "Là một nhà hàng thịt nướng mới mở trên đường Nam Sơn, tên là Nhị sư huynh."
 
Bùi Ngôn Khanh gõ vào máy hướng dẫn để xác định vị trí, "Nhà hàng này được đánh giá tốt à?”
 
“Không biết.” Tô Niệm Niệm lắc đầu, “Em nghe Sở Ninh nói nhà hàng này gần đây đang tổ chức sự kiện, vào ngày sinh nhật sẽ tặng thêm một đ ĩa thịt ba chỉ.”
 
Bùi Ngôn Khanh khựng lại, “Anh là ngày mai.”
 
Tô Niệm Niệm phản ứng lại, vừa vỗ lên đầu vừa trách móc nói: "Anh đền đ ĩa ba chỉ đây!”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Đặc biệt là vào cuối thu, trời bắt đầu tối sớm, Tô Diệm đứng trên quảng trường, nhìn những bảng hiệu nhà hàng sặc sỡ xung quanh mình, rồi bấm số điện thoại của Lục Huyền.
 
"Cậu nói nhà hàng tên là gì?" Trời có chút lạnh, Tô Diệm chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, anh kéo chặt áo khoác, nghe Lục Huyền ở bên kia nói: "Tên là Nhị sư huynh, mới mở đó.”
 
Tô Diệm nhìn quanh một vòng, phát hiện nhà hàng đối diện, nhìn từ ngoài vào trong đều chật kín người.
 
"Được rồi, tìm được rồi.”
 
Chỗ ngồi mà Lục Huyền đặt là ở sảnh, anh mời khá nhiều người, một nhóm người chen chúc nhau.
 

Thấy xung quanh ồn ào, Tô Diệm ném hộp quà trong tay cho Lục Huyền, cau mày hỏi: "Sao anh không đặt phòng?”
 
“Chưa đặt trước.” Lục Huyền nhận lấy chiếc hộp nhún vai: “Bên trong có một phòng riêng, nhưng không biết thổ hào từ phương nào, buổi sáng đã đặt gấp đôi tiền đặt cọc để đặt trước, nhưng đến giờ vẫn chưa đến.”
 
Nói xong, anh thở dài nói: "So không nỗi.”
 
Tô Diệm liếc nhìn vị trí của phòng bao, nhếch môi dưới, "Quả thật nhiều tiền quá không có chỗ tiêu mà.”
 
"Như này không bằng đổi chỗ đi.”
 
Lục Huyền sờ sờ mũi: "Không phải là tặng thêm một đ ĩa thịt ba chỉ nếu đến đúng ngày sinh nhật sao? Làm sao có thể từ bỏ?"
 
"Được, được rồi, nhiều người không phải náo nhiệt sao?" Vương Thần kéo Tô Diệm ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, chịu đựng một chút đi."
 
“Đúng vậy đúng vậy.” Những người khác đồng thanh nói, “Tô thiếu gia đến muộn, thế nào cũng phải tự phạt ba chén?”
 
Tô Diệm không tự phụ, anh uống ba ly bia trước, và nói "chậc chậc", "Tớ bây giờ sắp bị Bùi Ngôn Khanh vắt khô rồi." Anh lắc đầu, "Cuộc sống như này thật sự không phải để con người sống mà.”
 
Lục Huyền hả hê và cười: "Ai bảo cậu là nhị ca làm chi? Nhiệm vụ nặng nề còn dài lắm.”
 
Tô Diệm cảm thấy khó chịu nhất khi nghe những từ "nhị ca", và đẩy đầu Lục Huyền ra: "Biến đi."
 
Lục Huyền cũng rót cho mình một ly rượu, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vui vẻ nói: "Bùi lão đại của chúng ta yêu đương rồi đó, các cậu biết không?”
 
Những người còn lại cũng không có nhiều phản ứng, "Chuyện này không phải cả bệnh viện đều biết rồi sao?”
 
Tô Diệm ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, hừ một tiếng: "Nói thật, cô gái này thật sự là nghĩ không thông.”
 
“Không.” Lục Hiên đột nhiên thần bí lắc lắc tay, “Tin tức mới nhất này càng thêm kích động.”
 
Tô Diệm hơi nhướng mắt, chờ câu tiếp theo.
 
"Bạn gái này của Bùi lão đại nghe nói không phải người lần trước."
 
Mọi người đang sôi sục.
 
"Gì?"
 
"Một hình mẫu cho đàn ông."
 
Lục Huyền mỉm cười, "Không đúng, người đến đưa thức ăn lần trước cùng lắm là người cầu hôn, và người xuất hiện gần đây mới là chính cung."
 
"Chính cung này, mấy tuần trước còn ở trong bệnh viện, đã đè lão đại của chúng ta lên ghế hôn, lại bị y tá Hàn nhìn thấy.”
 
Có người há hốc mồm, "K1ch thích đến vậy cơ á?”
 
"Cmn kì diệu quá.”
 
"Sư mẫu liệu có phải là kiểu phong tình hay không?”
 
Lục Huyền chớp mắt: "Cụ thể là ai? Y tá Hàn không nói với tớ biết vì để bảo vệ quyền riêng tư, nhưng nghe nói rằng là nhỏ hơn Bùi lão đại bảy hoặc tám tuổi."
"Cô gái tuổi này, cũng phong tình không nỗi chứ nhỉ?”
 
Mọi người thở dài.
 
“Thật sự là không nhìn ra được.” Có người trêu chọc: “Thích trẻ con à?”
 
"Nhất định là đơn thuần rồi.”
 
Có người thở dài: "Nói đi nói lại vẫn là đàn ông thôi.”
 

Tô Diệm không nói lời nào, chỉ rót rượu từng ly một, mí mắt phải không ngừng giật giật, trong lòng dâng lên một sự khó chịu không rõ, cuối cùng nghe được chủ đề của bọn họ càng ngày càng rõ ràng, anh sốt ruột đứng lên, " Tớ đi vệ sinh."
 
Sau khi Tô Diệm rời đi, một số người vẫn đang nói về nó, và Lục Huyền đã uống hơi nhiều, cho đến khi một giọng nữ quen thuộc đột nhiên xuất hiện bên tai anh, nó trong trẻo và sạch sẽ, và nó ngọt ngào như chưa từng có.
 
"Mỹ nhân, giúp em tìm phòng bao ở đâu đi, trong này nhiều người quá.”
 
Giọng nam theo sau rất quen thuộc, là kiểu mà đêm nào cũng vào giấc mơ làm tư liệu kinh dị, nhưng lúc này lại dịu dàng đến mức giống như một người khác, "Chậm lại, đừng động vào."
 
Lục Huyền nhất thời tự hỏi liệu mình có bị ảo giác do uống quá nhiều hay không, nheo mắt và quay đầu nhìn hai người bên cạnh. Có lẽ họ không nhìn thấy anh, họ chỉ đang tìm kiếm phòng bao đã đặt trước.
 
Anh che mặt, cố gắng giảm thiểu cảm giác hiện diện hết mức có thể, đồng thời ánh mắt quét qua bộ đồ thể thao giống nhau trên người hai người họ, thấy cử chỉ thân mật tự nhiên của họ.
 
May mà hai người họ vẫn chưa phát hiện ra bọn họ.
 
Mãi cho đến khi họ đi xa, Lục Huyền mới buông tay ra và nhìn chằm chằm vào những người còn lại trên bàn, những người biết Tô Niệm Niệm là ai.
 
Khóe miệng của Vương Thần giật giật: “Bùi, Bùi….cậu nhìn thấy không?”
 
“Thấy, tớ thấy rồi.” Lục Huyền lại nhấp một ngụm bia, cố gắng tỉnh táo lại.
 
Ánh mắt của họ đều dán vào chiếc ghế mà Tô Diệm vừa ngồi.
 
"Cậu ấy có biêt không?"
 
"Tớ đoán là không biết."
 
Khi Tô Diệm trở lại, anh nhận thấy rằng mọi người đang nhìn anh, và nó trông khá kỳ lạ.
 
Anh cau mày nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?”
 
Anh ăn một miếng thịt và nhận xét khá khách quan: “Ngon lắm”.
 
“Trên mặt của tớ có hoa sao?” Thấy ánh mắt của những người này không tự chủ được, Tô Diệm trừng mắt nhìn lại một cái.
 
Lục Huyền ho nhẹ một tiếng, nhìn đi chỗ khác, dường như vô ý nói: "Anh Diệm, em gái của anh gần đây thế nào rồi?”
 
Tô Diệm nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cảnh cáo nhìn anh: "Để làm gì? Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ lung tung."
 
Lục Huyền: “Tuổi này của cô ấy, cũng nên yêu đương rồi.”
 
“Con bé không có.” Tô Diệm thản nhiên nói: “Tớ không gật đầu, con bé sẽ không dám.”
 
Trên bàn yên lặng, Tô Nhan kỳ quái ngẩng đầu, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
 
"Nếu mà con bé giấu cậu lén lút yêu đương thì cậu có không hài lòng không?”
 
Tô Diệm trả lời không chút do dự: “Đánh gãy chân.”
 
Thấy Lục Huyền ngơ người, Tô Diệm lại nói thêm: “Đánh gãy chân tên đàn ông đó.”
 
Có nhiều tiếng ồn phát ra từ bàn bên cạnh, nhưng nơi này yên tĩnh đến mức dường như không ở cùng một thế giới.
 
Tô Diệm nghe thấy Lục Huyền gọi anh: “Anh Diệm.”
 
“Đến tận bây giờ, cả đời này của cậu có cái hố nào không qua nỗi không vậy?”
 
Tác giả có lời muốn nói
 
Tô Diệm: Sắp có rồi

 


Bình luận

Truyện đang đọc