TÔI CHỈ NHỚ EM

“Em ăn lễ là được.” Bùi Ngôn Khanh nói nhỏ bên tai Tô Niệm Niệm.
 
Tô Niệm Niệm đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, sau khi phản ứng ra, mặt cô bất giác nóng bừng lên, cô đẩy Bùi Ngôn Khanh ra.
 
“Anh cứ chờ cùng uống gió Tây Bắc với em đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh bất giác đưa tay lên che môi, nhưng cổ họng vẫn phát ra một tiếng cười nhỏ.
 
Anh nói: “Anh sẽ cố gắng không để em uống gió tây bắc”.
 
Tô Niệm Niệm: “....”
 
Cô không dám nhìn anh, chạy nhanh như bay đến cầm lấy đồ của nhân viên đưa rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
 
Quần áo riêng của Tô Niệm Niệm đều là kiểu nữ tính và hoạt bát, cô rất ít khi mặc loại đồ thể thao thuần túy này, cô đẩy cửa phòng thử đồ ra, cẩn thận thò đầu ra ngoài, lập tức nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang đứng đối diện với cô.
 
Anh đã thay đồ xong rồi.
 
Quả nhiên, người đẹp mặc cái gì vào cũng như cái móc treo đồ, một chiếc áo bình thường tùy tiện mặc lên người cũng mang đến một hiệu ứng người mẫu, ngay cả trong mắt nhân viên bán hàng, nó cũng rất tuyệt vời.
 
Tô Niệm Niệm nhìn bộ quần áo Bùi Ngôn Khanh đang mặc giống cái của mình, mặt cô đột nhiên đỏ lên.
 
Cô rón rén đi ra ngoài, hỏi Bùi Ngôn Khanh: “Như thế nào?”

 
Quần áo dài và quần dài, bảo thủ và ấm áp.
 
Bùi Ngôn Khanh hài lòng gật đầu, "Đẹp lắm.”
 
Tô Niệm Niệm đắc thắng hất tóc, vô tình liếc nhìn vào gương rồi sửa lại.
 
Đây là gì?
 
Đây là học sinh cấp ba nào vậy?!
 
Bùi Ngôn Khanh đã chuẩn bị lấy điện thoại ra thanh toán, Tô Niệm Niệm kéo anh lại, “Anh nói lại lần nữa xem, có đẹp không?”

 
“Đẹp.” Bùi Ngôn Khanh không chút do dự nói.
 
“Chúng ta đang mặc đồ đôi hả?” Tô Niệm Niệm hỏi anh.
 
Bùi Ngôn Khanh hơi cúi mắt, vành tai đỏ lên, anh gật đầu nói, “Ừm.”
 
“Sai.” Tô Niệm Niệm lập tức nói.
 
Bùi Ngôn Khanh nhướng mày, “Sao vậy?”
 
“Đây là kiểu đồ dành cho bố và con.”
 
Bùi Ngôn Khanh nghiêng đầu cười khẽ, sắc mặt trầm xuống: "Không có."
 
"Anh có hiểu nỗ lực của em lần nữa chưa hả?” Tô Niệm Niệm hỏi anh: "Em đã cố gắng bằng mọi cách để thu hẹp khoảng cách tuổi tác với anh, nhưng anh lại khăng khăng nới rộng nó."
 
Bùi Ngôn Khanh mím môi, "Em mặc như vậy buổi sáng, sẽ lạnh lắm.” Anh dừng một chút, thanh âm trở nên mềm mỏng hơn: "Hơn nữa, không an toàn."
 
Sau đó Tô Niệm Niệm mới phản ứng lại.
 
Cô cười đến híp mắt, "Em hiểu rồi." Tô Niệm Niệm lùi lại hai bước, "Chẳng lẽ là anh....”
 
“Anh ghen à?”
 
Nói xong, Tô Niệm Niệm híp mắt nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, không cho anh cơ hội phản bác, xoay người bỏ chạy.
 
Bùi Ngôn Khanh muốn đi theo, nhưng lại bị nhân viên nhắc nhở thanh toán hóa đơn trước, vì vậy anh chỉ có thể đi theo nhân viên bán hàng đến quầy để quét mã.
 
Tô Niệm Niệm rẽ sang một góc, ngước mắt lên và nhìn thấy Cát Giai, người đến mua giày thể thao, được bao quanh bởi một nhóm người, được bao quanh bởi những vì sao như mặt trăng.
 
Họ đều là em gái của Cát Giai ở trường trung học cơ sở, và cũng là bạn học trung học cơ sở của cô với gia cảnh bình thường.
 
Tô Niệm Niệm muốn vờ như không thấy bỏ họ, trực tiếp đi thẳng qua, nhưng có lẽ nhan sắc quá xuất chúng, luôn có người mãi mãi không quên Tô Niệm Niệm cô, cô gái trung thành hay đi với Cát Giai nhất, tên là Châu Cầm Cầm, trợn tròn mắt, cuối cùng nhẹ giọng gọi: "Tô... Niệm Niệm?"
 
Lời vừa nói ra, 4,5 cô gái đều nhìn qua.
 
Ánh mắt cát Giai hơi ngạc nhiên quan sát cô mấy giây, sắc mặt hơi kì lạ, muốn nói nhưng lại ngừng lại một lúc, cuối cùng lại cúi đầu.

 
Tô Niệm Niệm đang cảm thấy kì lạ sao cô ta lại không kiếm chuyện nữa, Châu Cầm Cầm đã thay thế nhiệm vụ của cô ta. “Giai Giai, cậu nhìn đi, đó là ai kìa?”
 
“Không phải là cái người cấp hai….” Châu Cầm Cầm chỉ chỉ lên đầu, lại nói với những người khác: “Các cậu có nhớ không?”
 
“Lúc học cấp 2 đó, Giai Giai của chúng ta học múa, cô ta cũng học múa, cô ta thích Lâm Thư Thành, đáng tiếc là người ta căn bản xem thường cô ta, còn đứng trước mặt mọi người nói….” Châu Cầm Cầm che miệng cười: “Não có vấn đề đó.”
 
Tô Niệm Niệm khoanh tay đứng đó, cười khinh một tiếng, ánh mắt cô không hề né tránh nhìn sang Cát giai: “Quản cho chặt chó của cô lại, không có việc gì đừng đi ra ngoài sủa bậy bạ, rất phiền đó.”
 
Châu Cầm Cầm điên tiết nói: “Cô….” Cô ta lại nhìn sang Cát Giai: “Giai Giai, cậu xem cô ta….”
 
Sắc mặt của Cát Giai rất khó coi, trán nổi gân xanh, nhưng không biết tại sao lại không nói gì.
 
Tô Niệm Niệm hếch cằm lên, lạnh lùng nói: "Lâm Thư Thành là cái gì? Hồi cấp hai đã ăn nhiều bánh ngọt nhỏ của tôi như vậy, cũng chẳng thấy bổ tim bổ phổi cho anh ta gì? Còn về phần học nhảy của tôi và Cát Giai?”
 
Cô khinh thường khịt mũi, nói với Châu Cầm Cầm: “Chủ nhân của các người học nhiều năm như vậy, tuyển ba lê cấp quốc gia cũng đứng chót bảng, học văn hóa tốt mới vào được trường hạng ba mà lấy cái gì ra so sánh với tôi?”
 
Lồ ng ngực của Cát Giai phập phồng lên xuống một cách kịch liệt, trong mắt tràn đầy oán hận, cô liều lĩnh đứng dậy, như thể một giây sau cô sẽ đánh người một cách thô bạo.
 
Tô Niệm Niệm không nhún nhường nửa bước, ánh mắt lạnh như tảng băng: “Muốn đánh người à?”
 
Cô bước lên một bước, “Đến đây đi, vừa hay tôi cũng muốn đánh cô lâu lắm rồi.”
 
Ai ngờ Cát Giai vừa mới đứng dậy đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, lùi lại mấy bước.
 
Tô Niệm Niệm có chút kì lạ, cô hung hăng như vậy sao?
 
Một giây sau cô nhìn theo ánh mắt của Cát Giai, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Bùi Ngộn Khanh đang đứng đằng sau cô.
 
Lông mày của người đàn ông luôn luôn lạnh lùng và lãnh đạm dường như đông cứng lại, có cảm giác bị áp bức cực kỳ nặng nề, khi anh lạnh lùng nhìn người ta, như thể sắp có bão tố ùa đến.
 
Tô Niệm Niệm ngại ngùng sờ chóp mũi. Bây giờ giả vờ đáng thương còn kịp không vậy?
 
Nhưng dù anh có kịp hay không, cô vẫn cô đơn, yếu đuối và bất lực.
 
Tô Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt, lại có thêm kế sách, cô bước lên trước mấy bước, trốn sau lưng Bùi Ngôn Khanh, uất ức nói: “Bọn họ ức hiếp em!”
 

“….”
 
Ý cười bên miệng của Bùi Ngôn Khanh phải ép xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt của Cát Giai.
 
Anh mím môi: “Lời cảnh cáo lần trước của tôi vẫn chưa đủ sao?”
 
Cát Giai liên tục lắc đầu, “Không, không phải đâu, Bùi tiên sinh. Anh nghe em nói, lần này em thật sự không hề làm cái gì hết.” Cô chỉ vào Châu Cầm Cầm: “Là cô ta, đều là cô ta tự nói.”
 
“Em thật sự không nói động gì đến Niệm Niệm dù chỉ là một chữ.”
 
Trong lúc nói Cát Giai lấy hết dũng khí ngước nhìn người đàn ông đứng trước mắt, phát hiện ra anh vậy mà đang mặc bộ đồ giống với cái Tô Niệm Niệm đang mặc.
 
Cô ngạc nhiên trừng to mắt, bọn họ, đã đến bước này luôn rồi sao?
 
Cô nhớ lại kết quả lần trước.
 
Bùi Ngôn Khanh thẳng thừng đi gọi điện cho người cầm quyền của Nguyễn gia, cũng là ba của Nguyễn Bạch, Nguyễn Quân, nửa báo nửa cảnh cáo về những lời cô nói lần trước hãy về chuyển lại cho Nguyễn Quân.
 
Con thứ ba của nhà họ Bùi tuy là bác sĩ nhưng lại được ông lão coi trọng nhất, hơn nữa chỉ số thông minh cực cao, tài sản nhà họ Bùi sở hữu rất nhiều cổ phần, anh là người đứng đầu trong số thế hệ trẻ ở thượng lưu của Thành phố A.
 
Đối với một thanh niên được người khác vô cùng tán thưởng như vậy, lại trực tiếp đi đến gặp Nguyễn Quân mà không hề tỏ ra có tình cảm, chính là cú tát trời giáng vào mặt Nguyễn gia.
 
Sau khi Nguyễn Quân biết chuyện, ông đã nghiêm khắc cảnh cáo Nguyễn Bạch.
 
Nguyễn Bạch điều tra từng lớp một, trực tiếp tìm đến cô ta, cắt đứt mọi liên hệ của cô ta ở thành phố A, đồng thời tất cả tài nguyên mà cô ta có được khi cố lấy lòng Thư Cấn trong mấy năm qua cũng đều bị thu hồi, và tất cả những người cô ta quen biết đều tránh mặt cô ta. 
 
Nhưng tất cả những thứ này chẳng qua là vì cô ta nói vài ba câu xấu về Tô Niệm Niệm thôi!
 
Cát Giai kiềm chế lại sự không cam tâm ngập tràn trong đôi mắt, đợi Bùi Ngôn Khanh đưa ra phán quyết.
 
“Nha đầu.” Giọng nói người đàn ông rõ ràng, lại còn mang theo sự nuông chiều, “Em muốn bọn họ nhận sai với em như thế nào.”
 
Tô Niệm Niệm đứng phía sau Bùi Ngôn Khanh, đang vân vê góc áo của anh, cô lại ló đầu ra chớp chớp mắt nhìn Cát Giai: “Em muốn Cát Giai và Châu Cầm Cầm xin lỗi em trước mặt, sau đó bọn họ phải viết gửi vào nhóm chat hồi cấp 2 10 tôi là đồ ngu, sau này khi thấy em thì tự động né xa một chút.”
 
“Phụt.” Bùi Ngôn Khanh không nhịn cười nói, anh nắm lấy đôi tay đang nghịch bậy của cô gái nhỏ, không chút nguyên tắc nói: “Chủ ý hay.”
 
Anh nhàn nhạt nhìn sang Cát Giai: “Nghe rõ chưa?”
 
Cát Giai im lặng không nói chuyện.
 
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh trở nên lạnh lùng: “Hay là đợi tôi quay về trực tiếp đến thăm Nguyễn Quân, để Nguyễn Bạch và Thư Cấn tự mình tìm cô nhỉ.”
 
Sắc mặt Cát Giai bất giác từ đỏ chuyển thành trắng bệch, lại cắn chặt môi, một lúc sâu cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Bây giờ em liền xin lỗi Tô Niệm Niệm.”

 
Một lúc lâu, cô ta khó khăn bật ra một câu: “Xin lỗi, Tô Niệm Niệm.”
 
Cát Giai nói xong lại đánh vào vai Châu Cầm Cầm, nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo.
 
Da đầu của Châu Cầm Cầm tê rần, cũng khó chịu nói: “Xin lỗi Tô Niệm Niệm.”
 
Tô Niệm Niệm đưa tay ra, cười híp mắt nói: “Đợi đã, nói lại lần nữa.”
 
Cô lấy điện thoại ra: ‘Tôi quay clip làm kỉ niệm.”
 
Cát Giai: “…..”
 
Cuối cùng, Tô Niệm Niệm nghe đi nghe lại mười mấy lần, lại mở nhóm chat hồi cấp 2 mà cô luôn cất vào kho lưu trữ ra, cười đến tức cả bụng.
 
Cô nhìn người xuất hiện trong nhóm ngày càng nhiều.
 
“Bị hack nick rồi sao?”
 
“Được rồi, tớ biết rồi, đừng nói nhiều như vậy nữa.”
 
“Được rồi, được rồi, cậu là đồ ngu, đừng làm phiền mọi người nữa.”
 
“….”
 
Tô Niệm Niệm cười đến mức suýt nữa đứng không vững, mãi cho đến khi Bùi Ngôn Khanh kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng: “Đứng cho vững xem nào.”
 
Tô Niệm Niệm cúi đầu bật cười, đột nhiên không lên tiếng nữa, Bùi Ngôn Khanh cúi đầu nghe thấy tiếng sụt sùi, trái tim anh nhói lên.
 
Đầu trong ngực anh ngước lên, một giọng nói nghèn nghẹn truyền đến: "Kỳ thật em có một lịch sự đen tối.”
 
Bùi Ngôn Khanh cảm thấy cô gái nhỏ đang nắm chặt góc áo của mình, hung ác nói như một con mèo con nhe ​​răng nanh vuốt: "Nhưng anh đã bị em lừa rồi, vĩnh viễn không thể rời đi."
 
“Nếu anh dám chạy, em sẽ….” Tô Niệm Niệm khựng lại.
 
Bùi Ngôn Khanh vuốt ót cô, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ như thế nào?”
 
Cách một lớp quần áo, Tô Niệm Niệm cắn lên ngực anh, sau đó ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, dịu dàng nói: “Em sẽ cắn anh.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Ngọt không!!!! Tôi cảm thấy rất ngọt luôn.

 


Bình luận

Truyện đang đọc