TÔI CHỈ NHỚ EM

Sau khi trốn học, đêm hôm đó Tô Niệm Niệm trốn khỏi ký túc xá và đến trước nhà Bùi Ngôn Khanh.
 
Lần trước Bùi Ngôn Khanh đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa, vì thế lần này Tô Niệm Niệm đã mở cửa mà không ai để ý, cô bước vào nhà.
 
Khi cô đến, trời đã tối, căn phòng tối om, chỉ khi gió mùa thu bay vào phòng làm tung bay chiếc rèm cửa thì một chút ánh sáng mới lờ mờ lộ ra.
 
Tô Niệm Niệm hỏi Sở Ninh, xác nhận là Bùi Ngôn Khanh đã về nhà nghỉ ngơi ngay sau ca phẫu thuật.
 
Cô mạnh dạn bước vào phòng ngủ chính, nhìn thấy một mảnh ga giường hơi cong, khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông hiện lên trong bóng tối, nhắm mắt lại thở dài.
 
Tô Niệm Niệm lại ghé sát vào, ánh mắt lần theo sống mũi nhẵn nhụi của anh đến đôi môi mỏng, rồi di chuyển xuống xương quai xanh lộ ra ngoài.
 
Khuôn mặt này quả thật là chọc đúng điểm k1ch thích cô.
 
Bùi Ngôn Khanh thực sự chìm vào giấc ngủ say, bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn chằm chằm nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
 
Tô Niệm Niệm chạm vào hàng mi dài và mảnh, cố gắng kìm nén lại h@m muốn khiến người ta phát điên, thở ra một hơi dài, chuẩn bị rời khỏi phòng, cô lại quay đầu lại.
 
Cô mở đôi mắt to tròn, nhưng trong lòng không giấu được ý đồ xấu xa.
 
Tô Niệm Niệm bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, lấy từ trong túi xách ra mấy sợi dây chun nhỏ, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán của người đàn ông, thắt thành bím, cô dùng rất nhiều công sức, thậm chí sau đó còn cưỡi lên người anh để thắt phía bên trái.
 
Cô mải mê đến mức không để ý rằng người bên dưới đã mở mắt và đang quan sát từng cử động của cô.
 
Sau khi buộc bên trái, Tô Niệm Niệm lấy điện thoại từ trong túi ra và lẩm bẩm đắc thắng, "Nào bảo bối ơi, chụp một vài bức ảnh nào."
 
Cô mở máy ảnh định chụp một tấm, khi hạ mắt xuống thì bắt gặp đôi mắt đen đang mở to của Bùi Ngôn Khanh.
 
“Mẹ ơi.” Tô Niệm Niệm sợ tới mức lăn ra khỏi giường, vừa bò vừa lăn, nhưng một chân bị kéo, giây tiếp theo, thế giới đảo lộn, bị anh đ è xuống dưới thân.
 
Sau khi tỉnh lại giọng của Bùi Ngôn Khanh vẫn còn khàn khàn, thật lâu làm cho lỗ tai người ta tê dại, "Lá gan em không nhỏ nhỉ.”
 
Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, không hiểu sao cảm thấy bây giờ rất rất nguy hiểm, sợ xảy ra chuyện, cô thấp giọng nói: "Em sai rồi."
 
“Rồi sao nữa?” Bùi Ngôn Khanh tùy ý hỏi cô, tháo dây chun nhỏ trên đầu anh ra.
 
Tô Niệm Niệm: “Bỏ qua cho em?”
 
Bùi Ngôn Khanh xõa tóc, véo mặt cô, "Anh thả em ra, lần sau em còn dám không?"
 
Trên mặt Tô Niệm Niệm tràn đầy vẻ "Làm sao mà anh biết", nhưng đương nhiên cô không dám nói ra, "Ngay cả chụp ảnh còn chưa kịp nữa."
 
Bùi Ngôn Khanh tức giận cười một tiếng, quay người ôm lấy cô, đột nhiên nhướng mày đầy ẩn ý: "Hôm nay là thứ tư, bỏ đi."
 
"A?" Tô Niệm Niệm có chút nghi hoặc, "Cái gì mà bỏ đi?”
 
Bùi Ngôn Khanh cười, thanh âm này có chút phù phiếm, đôi mắt đen của anh dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt v e khóe môi cô, "Chuyện tối hôm đó anh làm còn chưa làm xong mà.”
 
Tô Niệm Niệm mất một lúc để phản ứng, cô đỏ mặt, tức giận muốn xuống giường, nhưng Bùi Ngôn Khanh lại giữ eo cô lại.
 
Anh nói, "Ôm một chút xem nào.”
 
Tô Niệm Niệm vùi đầu vào ngực anh, ngửi thấy mùi sữa tắm trên ngực anh, đột nhiên nói: "Em không tắm."
 
Bầu không khí tốt ban đầu đóng băng trong giây lát.
 

“Em lăn lộn mấy vòng trong phòng tập rồi, ra mồ hôi quá nè.”
 
Bùi Ngôn Khanh hoàn toàn dừng lại, anh không buông tay, nói đầy ẩn ý: "Em nói cái này,là muốn anh tắm cho em à?”
 
“Cứ mơ đi.” Tô Niệm Niệm tức giận trừng mắt nhìn anh, “Đồ lưu manh.”
 
Bùi Ngôn Khanh khẽ cười một tiếng, “Đây gọi là lưu manh sao?” Anh vuốt tóc cô, “Sau này em phải tập quen.”
Anh nói xong, Tô Niệm Niệm cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, dễ dàng bị anh bế lên, nhìn hướng đi của Bùi Ngôn Khanh là phòng tắm, cô sợ hãi lắp bắp nói: "Anh, anh, anh sẽ không thật sự giúp em..." Cô không có gan nói ra hai từ đó.
 
Bùi Ngôn Khanh không trả lời, anh thực sự bước vào phòng tắm, đóng cửa lại và đặt cô trên bồn rửa.
 
Khi Tô Niệm Niệm bối rối đến mức da đầu tê dại, người đàn ông vặn vòi bồn rửa và từ từ rửa tay.
 
"Vừa rồi sờ tóc của em, có chút dầu." Bùi Ngôn Khanh nói, "Anh đi rửa tay."
 
Này là lời con người nói hả?
 
Tô Niệm Niệm sững sờ, cơn giận của cô từ từ bốc lên.
 
Cô đá anh một cái thật mạnh, "Cút đi! Chúng ta chiến tranh lạnh cả đêm!"
 
Bùi Ngôn Khanh lùi lại vài bước và đóng cửa lại cho cô.
 
Tô Niệm Niệm chậm rãi tắm rửa, khi cô đi ra ngoài thì thấy Bùi Ngôn Khanh đang làm hai bát mì.
 
Cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi quay đi.
 
"Niệm Niệm, đến ăn chút đi."
 
Thái độ tự nhiên, như người bình thường.
 
Tô Niệm Niệm phớt lờ nó, cô thấy Bùi Ngôn Khanh đưa bát mì đến.
 
"Muốn em đút cho anh ăn?"
 
Nói đến đây, Tô Niệm Niệm tựa hồ nghĩ tới điều gì, liếc nhìn mu bàn tay đóng vảy, tức giận nói: "Vết thương của anh nhỏ như vậy, còn muốn em đút cho anh ăn à?”
 
“Không chiến tranh lạnh nữa hả?” Bùi Ngôn Khanh cười.
 
Wtf.
 
Tô Niệm Niệm cười lạnh lùng, “Em thấy anh không muốn chiến trạnh lạnh nữa, là muốn chia tay rồi hả!”
 
“Chia tay không nỗi nữa.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Gia đình anh thừa nhận em rồi, nếu mà em chia tay thì chính là em muốn bỏ rơi anh.”
 
“Cái gì cơ?”
 
“Ông nội bảo anh dẫn em về biệt thự cũ, nếu em muốn hối hận, tuổi tác ông nội cao lắm rồi, chịu không nỗi đả kích nữa đâu.”
 
Tô Niệm Niệm: ?!
 
“Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa?” Tim của Tô Niệm Niệm đột nhiên đập có hơi nhanh.
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, trong lòng hơi xót, nhưng vẫn mỉm cười: “Ông nội bảo anh dẫn em về nhà.”
 
Tô Niệm Niệm cụp mắt xuống và kiêu ngạo nói: "Hừm, vậy thì anh phải biểu hiện cho tốt đấy.”
 
“Hành vi giống hôm nay là bị âm điểm rồi.”

 
“Ừ.” Bùi Ngôn Khanh trả lời, có vẻ nghiêm túc nói: “Anh sẽ không bao giờ nói tóc em có dầu nữa.”
 
Tô Niệm Niệm: "..."
-
Vết thương của Bùi Triết phải ở lại bệnh viện theo dõi một tháng, sau đó ông đã được xuất viện.
 
Khi ông xuất viện đã là cuối tháng 12, tuyết rơi dày đặc ở thành phố A, cả thành phố chìm trong tuyết.
 
Để chúc mừng Bùi Triế xuất viện, cả Bùi gia đã tổ chức một bữa tiệc gia đình vào ngày hôm đó, mời tất cả các thành viên trong gia đình quây quần bên nhau.
 
Bùi Ngôn Khanh đậu xe trước nhà Tô Niệm Niệm, đợi cô xuống.
 
Vì cuối tháng 11 đã hoàn toàn bước vào mùa đông, nên mỗi cuối tuần, Tô Niệm Niệm đều sẽ về nhà ngay, không có lý do gì khác, trong nhà thoải mái, phòng đều ấm áp, so với ký túc xá thì nơi này thì sảng khoái hơn nhiều. Đỡ phải ra ngoài đi lấy nước nóng để tắm.
 
Màcó lẽ câu nói "Thứ Tư bỏ đi" lần trước đã k1ch thích cô gái nhỏ, sau đó, mỗi cuối tuần Tô Niệm Niệm cũng không bao giờ đặt chân đến nhà anh nữa.
 
Hơn nữa, Tô Niệm Niệm ghét mùa đông, bình thường thậm chí sẽ không ra ngoài, Bùi Ngôn Khanh vốn đã bận rộn, giờ muốn gặp cô khó như lên trời.
 
Nghĩ đến đây, Bùi Ngôn Khanh giật giật khóe môi, lông mày và đôi mắt trở nên lạnh lùng.
 
Lại ngẩng đầu nhìn, cửa nhỏ bên ngoài biệt thự bị đẩy ra, người đến mặc một chiếc áo khoác rộng màu hồng phấn, hai tay ôm mấy hộp quà lớn, nhìn giống như một chú chim cánh cụt nhỏ vụng về.
 
Tô Niệm Niệm đi thẳng đến ghế sau, đặt hộp quà trong tay cô xuống đệm: "Anh trai em đang ngủ nên nói không đi."
 
Lăng Tịnh cũng đặc biệt mời Tô Diệm, khi Tô Niệm Niệm nói với Tô Diệm, anh nói thấy kì kì nên từ chối.
 
Kết quả tối hôm qua không biết từ đâu ra cô thấy mấy cái túi lớn túi nhỏ này, toàn bộ đều đặt ở cửa, "Ngày mai nhớ mang theo, lần đầu tiên đến nhà người ta, đừng để anh mất mặt.”
 
Tô Niệm Niệm biết rằng đó là một số sản phẩm bổ sung và chăm sóc da rất đắt.
 
"Anh đã nói với em là đồ anh đã mua hết rồi." Bùi Ngôn Khanh hơi cau mày, nhìn Tô Niệm Niệm đang ngồi ở phía sau.
 
Tô Niệm Niệm: "Là anh em mua.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “Cậu ấy cũng là sinh viên, không cần tiêu nhiều tiền như vậy.”
 
Tô Niệm Niệm uể oải dựa vào ghế sau, "Dù sao anh ấy cũng có tiền."
 
"Cái gì?" Bùi Ngôn Khanh khởi động xe và cười: "Cậu ấy có tiền, em không có à?”
 
"Em tiêu hết rồi." Tô Niệm Niệm nói như một lẽ đương nhiên: "Anh em cô đơn hàng nghìn năm rồi, ngoại trừ chơi game và mua đồ dưỡng da ra thì anh ấy còn có thể tiêu tiền vào việc gì nữa?"
 
Bùi Ngôn Khanh: “Anh nhớ có rất nhiều cô gái trong khoa thích cậu ấy."
 
Tô Niệm Niệm cau mày chán ghét, "Ha ha." Cô cười lạnh, "Anh trai em sẽ độc thân cả đời."
 
"Anh ấy nói yêu cầu đầu tiên đối với bạn gái là phải xinh hơn em.”
 
Tô Niệm Niệm nhún vai, "Tìm không được bạn gái thì cứ nói toẹt ra, vòng vo làm gì chứ.”
 
Bùi Ngôn Khanh gật đầu đồng ý, "Quả nhiên."
 
Hai người đã đến nơi.

 
Xe lái vào biệt thự Minh Giang, cũng là biệt thự cũ của nhà họ Bùi.
 
Ngôi nhà cũ đã im lìm hơn nửa năm, lúc này được treo đèn lồ ng đỏ, trông thật vui vẻ.
 
Tô Niệm Niệm cằm đồ ở ghế sau và nhìn Bùi Ngôn Khanh lấy đồ từ cốp xe, mua nhiều hơn Tô Diệm.
 
Cô không nhịn được cười.
 
"Sao vậy?”
 
"Em cảm thấy, nhiều đồ như vậy, giống như em đến cưới anh về vậy.”
 
Bùi Ngôn Khanh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không phải là không thể."
 
Người hầu ngoài cửa thấy vậy cũng tới giúp cầm đồ, Bùi Ngôn Khanhgiữ tay cô lại, chậm rãi nói: “Nhưng anh già rồi, không chịu được tiêu xài, chậm nhất là sang năm sau, em lấy anh về nhà đi.”
 
Tô Niệm Niệm siết chặt lòng bàn tay, "Có thể tránh chuyện của hồi môn không?"
 
"Chiếm hời cũng không chiếm tới vậy chứ?" Bùi Ngôn Khanh tức giận cười.
 
“Hừ.” Tô Niệm Niệm nhẹ giọng lẩm bẩm, “Anh lớn tuổi như vậy rồi, còn dám cò kè mặc cả với em à.”
 
Trước khi vào cửa, Bùi Ngôn Khanh thì thầm vào tai cô điều gì đó, “Lát nữa xử lý em sau.”
 
Khi hai người đến, tất cả các thành viên của Bùi gia đã đến.
 
Ngay khi Lăng Tịnh nhìn thấy hai người họ, bà đã đi lướt qua Bùi Ngôn Khanh rồi kéo Tô Niệm Niệm đi, còn Bùi Điềm lại trở thành sợi dây quấn chặt lấy chân anh.
 
Bùi Ngôn Khanh bất giác thở dài, một mình bước đến ghế sô pha trong phòng khách.
 
Bùi Ngôn Chi đang ngồi nghiêng, nhìn vào màn hình thị trường chứng khoán trên máy tính. Bùi Ngôn Duyệt và Trình Cẩn đang thảo luận sôi nổi về một chiếc túi nào đó, còn có Tô Niệm Niệm, người ở cách đó không xa. Gần như là đề tài này còn quan trọng hơn anh, ba của Sở Ninh có một sự hiểu ngầm nên ông ngồi chơi game.
 
Một câu hiện lên trong đầu anh——
 
Hạnh phúc là của họ, tôi có gì đâu.
 
Bùi Ngôn Khanh yên lặng lên lầu, chuẩn bị kiểm tra tình hình hồi phục của Bùi Triết.
 
Bùi Triết ngồi xe lăn, quay lưng về phía anh, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, Bùi Ngôn Khanhbước lên phía trước kiểm tra tình hình, "Hai tháng nữa sẽ có thể đi lại được."
 
 “Cũng đỡ rồi.” Bùi Triết sớm đã có dự đoán, nhấp một ngụm trà, “Niệm Niệm tới rồi?”
 
 "Vâng."
 
“Ông sợ đứa nhỏ đó sẽ sợ ông.”Bùi Triết vẫy tay với bà Tống, bà đưa một chiếc hộp cho Bùi Ngôn Khanh, “Con có thể đưa cái này cho con bé.”
 
Bùi Ngôn Khanh mở hộp ra nhìn, ánh mắt dừng lại.

Ngọc bội trong hộp gỗ là do bà nội của anh để lại, ý nghĩa không nghĩ cũng biết.
Bà Tống cho biết: “Trong thời gian nằm viện, chủ nhật nào Tô tiểu thư cũng cử người mang súp đến, tiên sinh cũng rất tâm đắc”.
Bùi Triết cười tự giễu: "Nghĩ lại, ông trở về với tư cách là người sống. Một cô gái nhỏ mạnh hơn ông, khó trách các học sinh cũ thích gọi ông là kẻ bướng bỉnh."
Bùi Ngôn Khanh mấp máy môi và không nói gì trong một lúc. Nhưng tháng này, lý do Tô Niệm Niệm về nhà mỗi tuần đã có một lời giải thích.
Yết hầu của anh khẽ di chuyển, và giọng anh khàn khàn: "Cảm ơn ông nội đã thông cảm."
“Ừm.” Bùi Triết đáp ứng, dường như ông có chút mệt mỏi, hơi hơi nhắm mắt lại, phất phất tay, “Đi đi.”
Bùi Ngôn Khanh đứng dậy, mở cửa đang định đi ra ngoài, chợt nghe thấy Bùi Triết lại nói: "Đối xử tốt với người ta đấy.”
Anh dừng một chút, xoay người trịnh trọng gật đầu: "Nhất định ạ."
 
Ngày 31 tháng 12 là ngày cuối năm, cũng là sinh nhật lần thứ 19 của Tô Niệm Niệm.
 
Cùng ngày, Tô Niệm Niệm nhận được thư mời từ Cuộc thi Ba lê Quốc tế, dự kiến ​​​​vào tháng 3 năm sau.
 
Tô Niệm Niệm khi nhận được thư mời, được biết rằng hoàng tử ballet Lalisi cũng sẽ tham dự với tư cách giám khảo.
 
Khi nhận được tin, cô đang ở nhà Bùi Ngôn Khanh và cô đã đồng ý cùng anh đón giao thừa.


“A a a a a a.” Tô Niệm Niệm hưng phấn lăn lộn trên sô pha, hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng bỏng, “Lalisi, em được gặp Lalisi!”
 
Bùi Ngôn Khanh ngồi bên cạnh cô cẩn thận nhìn chằm chằm vào bức thư mời được làm thủ công tinh xảo, rồi nhìn sang Tô Niệm Niệm không ngừng lăn lộn, giọng điệu không ấm áp, "Cho nên."
 
“Gặp được thì có thể làm sao?”
 
Tô Niệm Niệm hít sâu vài hơi, như thể cô ấy đã bước vào một giáo phái, "Bạn không hiểu, Lalisi là một giấc mơ! Khát vọng đến từ trái tim!"
 
Bùi Ngôn Khanh cười thật tươi, lông mày lạnh lùng, từ trên ghế sa lon ôm lấy cô, nâng cằm cô lên: "Vậy anh là cái gì?"
 
Dù Tô Niệm Niệm có phấn khích đến đâu, cô cũng cảm nhận được sự không hài lòng của anh, cô đảo mắt và trêu chọc: "Thật là một mùi chua."
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh không động, trên mặt không có chút biểu tình, hiển nhiên còn đang tức giận.
 
Sau khi ở bên nhau một thời gian dài, Tô Niệm Niệm phát hiện ra rằng Bùi Ngôn Khanh là kiểu người cần được dỗ dành.
 
Nhưng may mắn thay, cô đã nắm được tuyệt chiêu, chỉ cần thuận theo, anh sẽ có thể vui vẻ lại rất nhanh.
 
Thế là Tô Niệm Niệm vòng tay qua cổ anh, giọng nói ngọt ngào mê hoặc, "Anh... là người em yêu."
 
Cô nói bên tai anh, nhẹ nhàng, “Nhớ nhung mỗi mình Khanh Khanh thôi.”
 
Nói xong, Tô Niệm Niệm cảm thấy đôi tay đặt ở eo cô hơi dùng sức, xuyên qua lớp áo cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn.
 
Một giây sau, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào cổ cô, thanh âm cực kỳ trầm thấp, nghe có vẻ nguy hiểm đến mức phi lý: "Em đã nghĩ đến hậu quả khi nói những lời như vậy chưa?"
 
Tô Niệm Niệm run rẩy nhắc nhở: "Ngày mai là thứ hai."
 
Người đàn ông trầm thấp cười nói: "Ngày mai là tết."
 
"Anh còn chưa tổ chức sinh nhật cho em."
 
"Làm xong, vẫn còn thời gian."
 
Tô Niệm Niệm sửng sốt, sao có thể nói ra những lời như vậy?
 
Làm? Làm? !
 
 “Được rồi.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Bùi Ngôn Khanh cười xoa đầu cô, “Anh không trêu em nữa.”
 
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh đã kéo cô lên, nhẹ nhàng nói: "Ăn xong rồi làm.”
 
Tô Niệm Niệm: "..."
 
May mắn thay, sau chuyện này, Bùi Ngôn Khanh rất bình thường, vẫn bình thường đưa cô đi ăn tối và xem phim, thậm chí còn đến quảng trường trung tâm xem pháo hoa theo yêu cầu của cô.
 
Quảng trường vào đêm giao thừa đông nghịt người, phải chen vai nhau đi.
 
Tiếng đếm ngược đến giao thừa trên quảng trường vang vọng trong tim.
 
Năm, bốn, ba...
 
Tô Niệm Niệm hét lên phấn khích.
 
Trong hai giây cuối cùng, Tô Niệm Niệm đột nhiên bị ôm chặt trong vòng tay của Bùi Ngôn Khanh, và một nụ hôn nhẹ rơi xuống đỉnh đầu cô.
 
Trong vòng tay anh, Tô Niệm Niệm ngơ ngác ngước mắt lên và thấy Bùi Ngôn Khanh đang dịu dàng nhìn cô.

Pháo hoa rực sáng trong đôi mắt anh, như ánh trăng vô biên.
 
Trong dòng người hối hả, cô vẫn nghe thấy giọng nói của anh, từng lời từng chữ đều rõ ràng lọt vào tai cô.
 
---- “Khanh Khanh chỉ yêu Niệm Niệm.”
        

 


Bình luận

Truyện đang đọc