TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Sau khi ở công ty bận rộn cả một đêm, Thu Thanh Duy cuối cùng cũng giải quyết công việc ổn thỏa.

Cố Trì khép lại máy tính xách tay, trên khuôn mặt chứa đựng sự mệt mỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Chuyện tiếp theo để anh tới xử lý, nếu có quyết sách quan trọng nào anh sẽ trao đổi với em, em đừng lo lắng.”

Thu Thanh Duy nói tiếng cảm ơn, buông văn kiện trên tay xuống, nói với thư ký Chu ở bên cạnh: “Vậy đến đây thôi, sau này có cái gì anh có thể thương lượng trực tiếp với anh Cố.”

Hai nhà Thu Cố đều là đầu sỏ thương nghiệp ở thành phố Phái, tuy rằng có mối quan hệ tốt qua nhiều thế hệ, nhưng liên quan đến chuyện tiền bạc sao có thể nói rõ được? Cô chủ dám yên tâm đem chuyện cơ mật của công ty tiết lộ cho Cố Trì, điều đó có phải là chuyện tốt của hai người đang đến gần hay không?

Thư ký Chu đã tự mình tưởng tượng ra một hôn lễ long trọng, không khỏi nở nụ cười hiền từ, gật đầu tán thành.

Liếc nhìn thời gian, Thu Thanh Duy chuẩn bị trở về ngủ một giấc rồi mới xử lý chuyện tiếp theo.

Cố Trì gọi cô lại, vô cùng thân sĩ nói: “Để anh đưa em về.”

“Việc này thì không cần.” Thu Thanh Duy vẫn chưa biết rõ chỗ ở mà thư ký Chu sắp xếp, liền nhìn về phía anh nói: “Có thư ký Chu đưa em về rồi.”

Thư ký Chu sao nỡ phá hoại cơ hội đơn độc ở chung của hai người, vội vàng nói: “Biệt thự Nam Ngạn ở rất gần nhà họ Cố, nếu cậu Cố có ý định về nhà vậy nhất định rất tiện đường. Chi bằng để cậu Cố đưa cô về, chuyện còn lại tôi sẽ tiếp tục giải quyết, sau này cô cũng nhẹ nhàng hơn chút.”

Nhận thấy thư ký Chu đang giúp chính mình, Cố Trì nhàn nhạt mỉm cười, tuy rằng rất cảm kích ý tốt của ông ấy nhưng thật đáng tiếc bây giờ người ở trong cơ thể Niệm Niệm đã không còn là cô nữa rồi.

“Liền nghe thư ký Chu nói đi, anh đưa em về.” Anh định thần lại, lịch sự mở cửa cho Thu Thanh Duy, ý bảo cô đi trước.

Nếu đã tiện đường vậy thì Thu Thanh Duy cũng không từ chối nữa, cả hai cùng đi vào thang máy. Cố Trì nhấn xuống nút số 1 sau đó đứng cách cô một khoảng có thể chứa được hai người, lịch sự trò chuyện.

“E rằng Lục Cảnh Thâm sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, em định làm thế nào?” Anh ấy hỏi.

Thu Thanh Duy cũng không lo lắng: “Bị trục xuất khỏi Thu thị, bây giờ Lục thị cũng đã bị anh tiếp quản, anh ta không thể làm nên chuyện gì.”

Cũng không phải là lo lắng về điều này, Cố Trì nói: “Em tốt nhất là mang theo hai người bên cạnh, có lẽ anh có thể giúp em thu xếp.”

Ý của anh là muốn cô mang theo bảo tiêu?

Thu Thanh Duy thật sự không thích bất cứ lúc nào cũng có người đi theo nhưng xem xét đến thân phận hiện tại, thêm vào đó cô vừa mới đắc tội một nhóm nguyên lão của đại hội cổ đông, quả thực rất dễ dàng bị người để mắt tới.

Cô gật đầu: “Cảm ơn anh, em sẽ cân nhắc.”

“Đừng khách sáo.” Cố Trì nói xong, lại hỏi: “Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện công ty, em có tính toán gì không?”

Thu Thanh Duy trả lời lưu loát: “Đến thủ đô.”

“Thủ đô?” Cố Trì sửng sốt.

Thu Thanh Duy nhìn anh mỉm cười, kiêu ngạo tuyên bố: “Đã quên nói cho anh biết, em là một tay đua xe. Cho nên, nếu bệnh nan y chỉ là một hiểu lầm, vậy em nhất định sẽ trở lại đường đua một lần nữa, lấy lại chức quán quân vốn nên thuộc về mình.”

Nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời tự tin ấy, Cố Trì đã lý giải nguyên do vì sao Niệm Niệm lại để cho cô tiếp nhận cuộc sống của mình rồi.

Một người phụ nữ đủ mạnh mẽ như cô, dù là ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không tuyệt vọng, đều có thể sinh ra hy vọng một lần nữa.

Anh ấy rất khâm phục cô, bèn chân thành nói: “Vậy chúc em thành công.”

Thang máy vẫn đang đi xuống, lúc sắp đến tầng một, điện thoại của Thu Thanh Duy vang lên – là âm thanh thiết đặt riêng biệt.

Cố Trì ngước mắt lên nhìn cô một cái.

Thu Thanh Duy không cần lấy điện thoại ra cũng biết là ai, giơ tay kịp thời nhấn tầng một, nói với Cố Trì: “Em đợi anh ở cửa, nhớ ra có cuộc điện thoại phải gọi.”

Cố Trì không hỏi nhiều, nhìn chăm chú cô đi ra khỏi tầng một thang máy, một mình đi đến tầng hầm ngầm để xe.

Bình luận

Truyện đang đọc