TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Cô nhìn chằm chằm vào tay Hạ Minh đang nắm chặt nói: “Tôi đã hẹn ăn cơm với bạn rồi, không có rảnh dây dưa cùng anh.”

“Hủy đi là được.” Hạ Minh nói xong, chợt nghĩ tới điều gì, nhướng mày cười hỏi:”Sao, không hủy được chẳng lẽ là hẹn với tình nhân sao?”

Ngay khi vừa nói xong, chữ tình nhân nói ra từ trong miệng cậu ta.

Cố Trì trực tiếp đi từ công ty tới, không kịp thay bộ đồ âu phục ra, màu sắc của bộ đồ tối làm tôn lên khuôn mặt anh tú nhưng lại nghiêm nghị, vừa tiến vào trong đã thu hút biết bao ánh nhìn từ phía nữ giới.

Từ trước tới nay anh ấy đều không để ý những ánh mắt hâm mộ đó nhưng lần này thấy Thu Thanh Duy đang bị một người đàn ông dây dưa anh ấy không thể không quan tâm đến, tiến về phía trước hai ba bước, nắm cổ tay Hạ Minh giữ chặt, dùng lực tách hai người ra xa, sau đó liền kéo Thu Thanh Duy ra phía sau, còn bản thân tiến lên trước hoàn toàn dùng thân thể chắn lại.

“Vị tiên sinh này, anh tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì sao?” Vừa hỏi xong câu này, Cố Trì nhận ra đối phương trước mặt là ai, không khỏi sửng sốt: “Là cậu?”

Hạ Minh hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn Thu Thanh Duy đang được anh ấy khẩn trương ra sức bảo vệ, thái độ có vẻ như không khách khí cho lắm: “Anh Cố.”

Hai người chỉ gặp qua nhau khi cùng tham gia một hội nghị kinh doanh quốc tế ở Thủ đô, độ thân quen còn chưa đến mức cách xa nhau mười mét gật đầu chào.

Trước nay Thu Thanh Duy không hỏi chuyện kinh doanh thương trường, ông Thu luôn nuông chiều cô, tất nhiên cũng không muốn đem con gái đến tham gia những cuộc hội nghị nhàm chán như vậy, cho nên cô không có khả năng có thể tiếp xúc với Hạ Minh, bây giờ lại như vậy là chuyện như thế nào.

“Cậu Hạ.” Sắc mặt Cố Trì có chút không vui, lại hỏi lần nữa: “Cậu tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì sao?”

“Vợ chưa cưới?” Hạ Minh nhấn mạnh ba chữ này, vẻ mặt có chút đùa giỡn.

Cố Trì tưởng rằng cậu ta không biết, đang định giới thiệu, lại nghe thấy tiếng cười nhạo từ đối phương: “Hôn lễ của hai người tám trăm năm trước coi như không tính, xem tôi là kẻ ngốc, mọi tin tức gì đều không biết đến sao?”

Đôi mắt Cố Trì đột nhiên nhíu chặt.

Thu Thanh Duy vỗ vai anh ấy, nhỏ tiếng nói: “Ở thành phố Lạc có quen biết, anh ta điều tra em.”

Điều này không có gì lạ

“Được rồi Hạ Minh, người tôi đợi đã đến rồi, anh đi về đi. “Thu Thanh Duy cất tiếng đuổi khéo.”

“Chỉ có hai người?” Hạ Minh hỏi.

“Không được sao?” Thu Thanh Duy nhướng mày, nhích người chuẩn bị đi vào phòng, không có ý định để ý đến cậu ta.

Cậu ta biết Cố Trì là một đối thủ không hề dễ cạnh tranh nhưng chung quy là tình địch ngấp nghé người phụ nữ của cậu ta, Hạ Minh nào có thể dễ dàng an tâm để anh ấy với Thu Thanh Duy cùng nhau ăn cơm?

Cậu ta dang tay chặn đường, không cho cô đi: “Quay lại với người cũ chẳng có gì thú vị, người như anh ta nhìn thấy liền nhàm chán, cô với anh ta ở cùng nhau nhịn được bao nhiêu ngày?”

Thu Thanh Duy không thích vì loại hiểu lầm mập mờ này, nhưng nếu có thể thoát khỏi rắc rồi này thì hiểu lầm theo ý nghĩ của cậu ta cũng không phải là không được.

Bèn cố ý nói: “ Ai nói là người cũ không thú vị? Hơn nữa kết hôn không phải là tìm người ổn định chăm sóc gia đình sao? Người như anh phong lưu đa tình mới là người không đáng tin cậy.”

Hạ Minh cắn răng tức giận: “Cô theo tôi, tôi liền chấm dứt mọi thứ.”

“Thật ngại quá, tôi chính là thích kiểu người con trai nhà lành trong sáng thuần khiết.” Thu Thanh Duy trực tiếp ném cho cậu ta câu nói như kết án tử hình: “Loại người như anh nhất định đã bị dùng qua rồi, không được.”

Chết tiệt! Hạ Minh trước nay theo đuổi phụ nữ không cần dùng sức, hoặc là không cần theo đuổi, nhìn trúng ai liền cất tiếng đối phương tự động ngoan ngoãn bò lên giường. Đâu giống Thu Thanh Duy, cậu ta vứt bỏ sĩ diện theo đuổi cô, cô không những không đáp ứng, lại còn tỏ ra ghét bỏ!

“Thu Thanh Duy, cô vừa vừa phải phải thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc