TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Thu Thanh Duy có chút không được tự nhiên, co chân lại, lại bị anh kiên quyết bắt lấy,: "Đừng nhúc nhích, rửa chân sẽ có chút ngứa, em chịu khó nhịn một chút nhé."

Đúng là rất ngứa.

Nhưng cô không quan tâm  đến điều đó, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của người đàn ông phản chiếu lại trong mắt của cô, như thể được rửa chân cho cô là một việc rất vui vẻ.

Vành mắt cô có chút nóng lên.

Sau khi ông mất, không còn ai tốt với cô ấy như vậy nữa...

Một số người nói chuyện rất dễ nghe, nhưng không làm gì cả; nhưng Bạc Nguyên Triệt... anh ấy trước sau đều như một.

Một lúc sau, nước nóng xả xuống mu bàn chân, rửa sạch bọt sữa tắm đi, nhưng chút cảm xúc đọng lại trong lòng cô thì không sao rửa sạch được.

Bạc Nguyên Triệt ôm cô ra ngoài, sau đó thu dọn đồ đạc, mang quần áo để thay vào phòng tắm.

Khi anh một lần nữa đi ra, Thu Thanh Duy nói với anh: "Anh chuyển giường sang đây đi."

Anh sửng sốt.

Vẻ mặt Thu Thanh Duy thể hiện là cô biết hết rồi, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Đây là bệnh viện, anh nên kiềm chế lại, sau khi xuất viện thì hãy nói chuyện... chuyện khác … được không."

Bạc Nguyên Triệt cầm chặt chiếc khăn, vẻ mặt không hiểu gì.

Ý của Tiểu Duy là gì?!

"Không phải... anh chuyển giường không phải vì muốn cái kia..." Anh lắp bắp giải thích, nhưng anh không thể nói ra sự thật là anh sợ ma, cho nên rốt cuộc anh cũng không giải thích được.

Cuối cùng, sắc mặt của anh đỏ bừng, giống như con tôm hùm vừa chín tới, đứng ở nơi đó thì thào nói: "Anh cũng không phải là cầm thú..."

Miệng nói là vậy nhưng cuối cùng vẫn là vui vẻ đặt hai chiếc giường lại với nhau, làm xong việc này, anh bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Thu Thanh Duy, lập tức muốn tự tát mình một cái, tự mình cũng cảm thấy không nhìn được.

Mẹ kiếp. Không thể rửa được nỗi oan này rồi!

Chẳng mấy chốc đã đến lúc y tá tắt đèn đi ngủ.

Bạc Nguyên Triệt cũng tắt đèn nằm trên giường cạnh Thu Thanh Duy.

Cả thế giới yên lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng trong phòng.

Đầu óc của Bạc Nguyên Triệt bây giờ chỉ toàn là những gì Tiểu Duy nói trước khi lên giường, anh sớm đã quên nữ quỷ lên chín tầng mây rồi, cả người nằm trên giường căng thẳng không chịu được.

Chờ khi xuất viện, như vậy nói cách khác, ngoại trừ chuyện đó thì mọi việc khác đều có thể làm...

Yết hầu anh chuyển động.

m thanh nuốt nước bọt trong bóng tối có vẻ đặc biệt cầm thú.

Bên tai truyền đến tiếng thúc giục: “Anh nhanh lên đi, em muốn đi ngủ rồi.”

Bạc Nguyên Triệt máu nóng xông thẳng lên đầu.

Không được, anh không thể suy nghĩ linh tinh được!

Có một giọng nói trong lòng đang điên cuồng biện giải, nhưng thân thể lại không biết xấu hổ mà chen lấn vào bên kia, đầu tựa vào trên gối của cô vài giây, cánh tay cũng duỗi qua, vuốt lấy mặt cô từ trán đi xuống, anh hôn từng li từng tí rất cẩn thận tỉ mỉ.

Chăn ấm áp, cái ôm này cũng ấm áp.

Trái tim anh nóng lên, toàn thân anh nóng bừng.

Nhưng trong đầu vẫn là một sợi dây, anh biết điều gì có thể làm được và điều gì không thể làm được, vì vậy, sau nụ hôn, anh kìm nén sự lưu luyến, kiềm chế rời khỏi miệng cô, sau đó ôm người đó vào lòng cắn răng nói: "Ngủ đi!"

Đầu của Thu Thanh Duy bị anh che trong chăn, dựa vào l*иg ngực nóng bỏng của anh buồn cười.

Cô biết mà đây thực chất là con người ngốc nghếch trong sáng mà! Không thể sai đi đâu được.

Bạc Nguyên Triệt kéo cô ra, phồng má lên, bất mãn nói: "Em cười cái gì vậy?"

Anh chịu đựng tất cả những điều này vì ai?

Thu Thanh Duy véo mũi anh dỗ dành: "Cười anh dễ thương quá!"

Anh không tin! Tuy nhiên, Bạc Nguyên Triệt không quan tâm  đến cô nghĩ gì, anh vòng tay qua vai cô, ôm chặt hơn, áp cằm lên trán cô rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, miệng lẩm bẩm: "Không đáng yêu bằng em."

Đêm yên tĩnh.

Anh có thể nghe rõ nhịp tim đang phát ra từ l*иg ngực bên cạnh tai mình.

Thật mạnh mẽ, thật sống động.

Thu Thanh Duy nhẹ nhàng dựa vào người anh, trên khóe môi cô âm thầm nở một nụ cười.

Thật tốt …

Vì có anh ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc