TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Nhưng rồi cũng làm được gì? Dù có là hình dạng của Niệm Niệm, suy cho cùng cô không phải là Niệm Niệm. Anh ấy không thể vì hình dáng này mà cưới cô, nhớ nhung một người con gái khác, anh ấy cũng không thể vì quá chú ý đến cảm nhận của bản thân mà ngăn cản cô yêu đương kết hôn, như vậy cũng thật quá ích kỷ.

Cho nên điều anh ấy có thể làm chính là tôn trọng cô, chúc phúc cô trong những khoảnh khắc tương lai.

Suy nghĩ thông điều này, trong lòng Cố Trì ngược lại cảm thấy thoải mái.

Anh ấy rót rượu vang cho hai người, nâng ly chạm vào ly của của chủ động nói: “Sau này lại gặp phải chuyện như thế, em có thể không cần bận tâm đến anh.”

Thu Thanh Duy nhấc ly lên chưa uống vội, đợi câu tiếp theo của anh ấy.

Cố Trì cũng không uống, anh ấy thong thả đem ly rượu bỏ xuống, chất lỏng màu đỏ thẫm phản chiếu khuôn mặt dịu dàng ấm áp của anh ấy, trong mắt hiện lên đều là sự tình cảm thâm tình đối với người phụ nữ anh ấy yêu duy nhất.

“Em đã vì Niệm Niệm làm bao nhiêu là chuyện, từ hôm nay trở đi hãy sống vì bản thân mình đi, làm chuyện mình thích, cùng người mình thương yêu đương, không cần có gánh nặng tâm lý gì cả.”

“Sao đột nhiên lại nói những lời này?” Thu Thanh Duy vừa hỏi xong đồng thời cũng nghĩ ra câu trả lời: “Là vì Hạ Minh? Anh nghĩ nhiều rồi, anh ta không phải người yêu lý tưởng của em, em với anh ta tuyệt đối không thể có chuyện gì với nhau.”

“Anh biết.” Cố Trì nói: “Anh ta chỉ là khiến tôi đột nhiên hiểu ra một số chuyện mà thôi.”

“Anh nói nghe thử xem?”

Lại nhìn khuôn mặt thẫn thờ, trầm ngâm ấy, người anh ấy thấy không còn là con người anh ấy thương nhớ nữa.

Cặp lông mày nhíu chặt của Cố Trì cuối cùng cũng dãn ra, cười nói với cô: “Thật ra trước đây anh vẫn luôn không biết làm sao để đối diện với em, luôn coi em thành Niệm Niệm? Nhưng cô rõ ràng không phải, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này liền xem em thành một người khác, lại không thể làm được gì …”

Chuyện phiền não này Thu Thanh Duy không phải không thể hiểu được, chỉ là cô cảm thấy, người như Cố Trì không nên học theo Cổ Tảo Phách chơi trò thế thân.

Quả nhiên, nhân vật nam phụ mà cô ngưỡng mộ nhất trong cuốn sách đã không làm cô thất vọng, rất nhanh liền nói —— “Vừa nãy anh đã nghĩ kĩ rồi, anh sẽ không xem em thành thế thân của Niệm Niệm nữa, điều này đối với em hay em ấy đều không xúc phạm.”

“Em là em, Niệm Niệm là Niệm Niệm.”

“Người anh yêu là em ấy, không phải là bóng dáng đẹp như tranh của em ấy.”

Thu Thanh Duy thực muốn khen anh ấy vài câu, khoảnh khắc nâng ly, trong l*иg ngực có chút chấn động nhẹ nước mắt ngay sau đó nước mắt liền không khống chế được mà chảy ra, giống như mưa liền mấy ngày, cuối cùng cũng buông bỏ được.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Thu Thanh Duy vẫn xem là bình tĩnh.

Cô đưa tay lên che đi tầm mắt kinh ngạc của Cố Trì, bình tĩnh để nước mắt tự do chảy xuống.

Trong lòng thở dài một tiếng.

Vì vậy Thu Niệm …

Cô có hối hận không?

“Em không sao chứ?” Một giọng nói lo lắng vang lên.

Thu Thanh Duy lấy khăn tay lau mặt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Không sao.”

Thấy Cố Trì vẫn cau mày, vì thế liền tiếp tục giải thích: “Có lẽ là cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt như anh, lại giống như ai đó vì Lục Cảnh Thâm đòi sống đòi chết sau đó liền hối hận.”

Cô chưa nói ra người ấy là ai, Cố Trì đã phản ứng ngay lập tức, trố mắt hỏi: “Em nói... Niệm Niệm sao?”

“Nếu không anh nghĩ em tự nhiên lại khóc như này sao?”

Nghĩ đến tình cảm của Niệm Niệm vẫn còn trong thân thể này, Cố Trì theo bản năng đứng dậy, bình tĩnh nhìn khuôn mặt của Thu Thanh Duy, mê man một hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Nếu... Niệm Niệm có thể nghe được lời nói của anh ….”

Thu Thanh Duy nhướng mắt lên nhìn anh: “Anh muốn nói với cô ấy chuyện gì sao?”

“Anh muốn nói …” Cố Trì chỉ nở một nụ cười nhạt, ấm áp nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện ở đây, anh sẽ coi nhà họ Thu là nhà của mình, sẽ nỗ lực giúp Thu thị kinh doanh thật tốt …”

Bình luận

Truyện đang đọc