TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Khuôn mặt Thu Thanh Duy đầy dấu chấm hỏi: "Anh ta thường nói rằng em là tomboy, không phải phụ nữ mà là đàn ông."

"Hừ! " Bạc Nguyên Triệt phẫn nộ: “Anh ta chỉ ghen tị vì em đẹp trai hơn anh ta thôi!”

Thu Thanh Duy không thể nhịn được cười: "Chuyện xảy ra khi em còn nhỏ rồi, anh tức giận cái gì chứ?”

Anh gục đầu xuống, giọng nghẹn lại: "Anh không thích mọi người nói em không tốt, dù chỉ một từ cũng không được.”

Đây cũng là có chút bao che khuyết điểm đi!

Thu Thanh Duy đưa tay lên xoa đầu chú chó nhỏ của mình: "Có quá nhiều người nói em như vậy, nếu em nghiêm túc nói từng người một. Anh không phải sẽ bị chọc tức chết sao? Được rồi, em không còn để ý nữa.”

Dừng một lát, cô ôm mặt anh và nói một cách nghiêm túc: "Chỉ cần anh thích em, vậy là đủ rồi.”

Anh cũng giơ tay lên, cầm lấy mu bàn tay cô, nhìn về phía đôi mắt trong veo và thuần khiết như tuyết đầu mùa, anh khẽ thì thầm: "Chỉ cần có em thôi là đủ rồi …”

“Vậy thì đừng giận nữa.” Thu Thanh Duy dỗ dành: “ Chúng ta vào thôi.”

Cuối con hẻm là nhà của Thu Thanh Duy

Tầng 1 được chuyển đổi thành nhà để xe, tầng 2 và 3 là nơi ở.

Ngôi nhà tuy rất cũ nhưng bên trong được bài trí rất ngăn nắp.

Sau khi ông cụ qua đời, Thu Thanh Duy sợ thấy sẽ tức cảnh sinh tình nên đã dọn ra ngoài ở và chia tiền thuê nhà với những người khác, đã rất lâu cô không trở về rồi, sau đó thì xuyên sách, lại thêm nữa năm nữa.

Sau khi cô bị tai nạn, bạn cùng phòng của cô đã thuê chung với người khác. Tóm lại, cô vẫn còn nơi ở mà ông cụ đã để lại.

Bây giờ, cô không còn là con gái của gia đình giàu có ở thành phố Phái nữa, tiền tiết kiệm trong thẻ cũng cạn kiệt vì lần tai nạn này, trở thành một kẻ nghèo hèn rồi.

Vì vậy, cô nhìn Bạc Nguyên Triệt đầy hối lỗi: "Chỉ có thể để anh uỷ khuất một khoảng thời gian, nhưng em đảm bảo, những ngày như này sẽ không kéo dài lâu đâu.”

Bạc Nguyên Triệt sững sờ một lúc: "Em đang nói cái gì vậy? Tại sao phải uỷ khuất?”

Thu Thanh Duy xòe tay: "Em không còn là người giàu nhất ở thành phố Phái nữa.”

Bạc Nguyên Triệt: "Vậy nên?"

"Vì vậy, em không còn là một người phụ nữ giàu có, tiêu nhiều tiền và bây giờ cũng không có tiền để nuôi anh.”

Bạc Nguyên Triệt vội vàng: "Ai cần em nuôi?"

Anh rút ví, lấy ra thẻ ngân hàng với số tiền khổng lồ trong đó và vỗ vào tay cô một cái cái: "Mười tỷ, của em. Anh sẽ ra ngoài kiếm tiền... nuôi em."

Thu Thanh Duy nhìn vào tấm thẻ.

Khi cô tỉnh dậy, anh có nói rằng sẽ cho cô mười tỷ, nhưng cô không quan tâm vì nghĩ đó là lời nói thuận miệng.

Tình hình hiện tại …

Chẳng lẻ mười tỷ không phải là một trò đùa?

“Anh nghiêm túc không?”

“Tất nhiên!” Bạc Nguyên Triệt nói với cô: “ Anh cũng không biết tại sao, trong thẻ chỉ có một tỷ, nhưng giờ lại thành mười tỷ, đây là tiền lại trong giao dịch sao?”

"Có lẽ..." Thu Thanh Duy cầm tấm thẻ, nghĩ đến điều gì đó, hỏi: " Vậy về thân phận của anh nên giải quyết như thế nào.?

Từ đâu lại xuất hiện một tên, nhìn cũng đâu phải là kẻ lang thang đầu đường xó chợ.

Bất ngờ, Bạc Nguyên Triệt lại lấy chứng minh thư của mình ra: "Chà, chuyện này cũng đã giải quyết xong rồi."

Thân phận của anh trên thế giới này là một đứa trẻ mồ côi, không cần phải lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của một loạt những người họ hàng không hề quen biết nhau, giúp tiết kiệm rất nhiều rắc rối.

"Vấn đề tiền bạc và thân phận đã được giải quyết. Nhưng..." Thu Thanh Duy nhìn anh đầy hối lỗi: " Hiện tại anh không còn là đỉnh lưu nữa."

Anh biết cô sẽ cảm thấy có lỗi.

Bạc Nguyên Triệt khẽ thở dài: "Không phải nói rồi sao? Tệ nhất là bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa, bây giờ anh có một mục tiêu mới trong cuộc sống."

"Mục tiêu mới trong cuộc sống? "

"Ừ. "Anh hạ giọng, lông mày nghiêm túc: "Anh muốn trở thành bạn trai của em, và sau đó là chồng của em …”

Thu Thanh Duy cảm động, im lặng và nói: “Vậy thì anh khá là tham vọng đấy!”

Trong khi cô không chú ý, anh hôn lên một bên mặt của cô quay lại bên cạnh, anh cười đắc ý: "Được ở bên em là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời anh."

Thu Thanh Duy đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào nơi anh vừa hôn, cười theo.

Gặp được anh, cùng anh đi tới hôm nay, đối với cô chẳng phải cũng là may mắn lớn nhất trong cuộc đời sao?

Bình luận

Truyện đang đọc