TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Sau một tuần quan sát, bác sĩ xác định không có vấn đề gì nên đã cho Thu Thanh Duy xuất viện.

Sống chung với cô nửa năm, mặc dù cô ngủ trong một thời gian dài nhưng nhân viên y tế vẫn có tình cảm với cô, trước khi đi còn cầm theo một món quà nhỏ để tặng cô.

Bác sĩ: "Rơi xuống từ vách núi cao như vậy cũng không có việc gì, Tiểu Duy cháu thật là phúc lớn mạng lớn, không nói những lời khách sáo nữa, chúc cháu có một tương lai bình an yên ổn, mọi chuyện suôn sẻ thuận lợi!”

Y tá nhìn cô và Bạc Nguyên Triệt nở nụ cười trên môi: "Khi kết hôn nhớ mời chúng tôi, còn bệnh viện, đừng đến nữa!”

Một tràng cười vui vẻ vang lên.

Thu Thanh Duy cũng mỉm cười: “Được, chúa sẽ không đến nữa.”

Hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa bệnh viện.

Khi cô đến, Thu Thanh Duy chỉ có một mình khổ sở, khi cô rời đi, bên cạnh là người cô thích, cô cũng không hưởng được gì từ cuốn sách này.

Cô nhìn anh trộm cười, bị bắt ngay lập tức.

"Em cười cái gì vậy?" Bạc Nguyên Triệt đưa tay ra quấn chiếc khăn lỏng lẻo mà cô đang đeo. Anh cũng không dò xét thêm mà nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay của anh, cằn nhằn giống một người mẹ già: "Anh đã nói phải đeo găng tay vào, tại sao cảm thấy không thoải mái liền không đeo? Sinh bệnh mới thực sự không thoải mái."

"Không phải có bảo bối ấm áp ở đây sao?” Thu Thanh Duy sợ anh, anh như Đường Tăng đọc kinh vậy, kéo cổ áo anh, đem mặt của người đàn ông kéo xuống rồi hôn lên, chặn lời anh: “Đi thôi, xe tới rồi. "

Một thế giới đã xa cách từ lâu.

Thu Thanh Duy dựa vào cửa kính xe nhìn ra ngoài.

Trong lễ hội mùa xuân, không ít công nhân đã trở về quê hương của họ. Thành phố đông đúc vào các ngày trong tuần có vẻ hơi vắng vẻ. Tuy nhiên, hương vị của năm mới không hề giảm đi chút nào, hai chiếc đèn l*иg đỏ được treo lên, tràn đầy niềm vui.

Chiếc taxi băng qua những con đường phủ đầy tuyết và cuối cùng dừng lại trước một con hẻm.

Đây là một khu dân cư rất cũ, toàn khói của pháo hoa.

Thu Thanh Duy đang định đi vào thì đột nhiên, một bóng người lướt qua như gió, đưa tay lên đập mạnh vào tay cô: “Chết tiệt! Thu Thanh Duy? Cô không phải chết rồi à? "

Bàn tay giữa chừng bị chặn lại.

Bạc Nguyên Triệt đứng trước Thu Thanh Duy, lạnh lùng nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện, cảnh cáo: "Cô ấy vừa mới xuất viện, cơ thể còn rất yếu, đừng có động tay động chân."

" Ah... Tôi xin lỗi, xin lỗi!"Người đàn ông xấu hổ rút tay lại, núp phía sau xoa nhẹ, chết tiệt! Nắm thật là có lực!

Là một người cùng lớn lên trong con hẻm.

Người đàn ông này là một người học việc mà ông cụ đã dẫn đến, nhưng anh ta không đi theo con đường đua xe, mà mở một cửa hàng xe máy để kiếm sống qua ngày.

Thu Thanh Duy không có quan hệ thân thiết với anh ta, nhưng cũng không tệ. Khi ông cụ còn sống, thường cùng nhau ăn tối. Sau khi ông cụ qua đời, liền dần dần mất liên lạc với anh ta.

Cho nên sau vụ tai nạn xe của cô, người đàn ông thậm chí còn không biết rằng cô đã hôn mê nửa năm trong bệnh viện, và sau khi xem tin tức do những phóng viên vô lương tâm phát sóng, còn nghĩ rằng cô thực sự rơi xuống vách đá và chết rồi.

"Chết tiệt! Tôi thực sự không biết..." Người đàn ông trông có vẻ tội lỗi: “Cô khiến tôi không biết phải giải thích với sư phụ như thế nào? Tôi không còn mặt mũi nào nữa."

"Không có gì đâu, có anh ấy bên cạnh, hiện tại vết thương cũng đã lành rồi." Thu Thanh Duy nói và nhìn Bạc Nguyên Triệt: “Giới thiệu một chút, bạn trai của tôi, Bạc Nguyên Triệt."

Anh thực sự thích danh hiệu bạn trai này, khuôn mặt của Bạc Nguyên Triệt dịu đi rất nhiều, anh gật đầu với người đàn ông: "Xin chào."

Người đàn ông một lần nữa hướng tầm mắt vào Bạc Nguyên Triệt, mới nãy không có nhìn kỹ, chỉ biết đó là một người đàn ông trẻ tuổi. Sau khi nhìn xong, anh ta không thể không thì thầm: "Tôi thật trông cậy vào Thu Thanh Duy! Cô thật là có tiền đồ nha*! Không một tiếng động liền lặng lẽ bắt cóc một anh chàng đẹp trai như vậy!”

Thu Thanh Duy mỉm cười, không khiêm tốn: "Vậy đó, cũng không nhìn xem là bạn trai của ai.”

Người đàn ông: "..."

Anh ta có phải hay không đột nhiên bị nhét thức ăn cho chó?

Sau khi trò chuyện một lúc, hai bên chào tạm biệt, Thu Thanh Duy bước vào con hẻm.

Đi được một đoạn, cô phát hiện người đàn ông bên cạnh mình quá im lặng, cô liếc nhìn anh đầy nghi ngờ thấy anh hơi phồng má, như có chút không vui.

“Có chuyện gì vậy?” Cô dừng lại.

Bạc Nguyên Triệt trước tiên nói "không có gì", nhưng cuối cùng anh cũng để ý. Sau khi giữ im lặng vài giây, anh vẫn đầu hàng và hỏi cô: "Người đó vừa rồi... anh ta có thích em không.?

Bình luận

Truyện đang đọc