TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Anh thực sự chỉ dựa vào ứng dụng định vị liền chạy cả nửa Trung Quốc đi tìm cô. Nhỡ đâu gặp phải chó săn ảnh thì phải làm sao? Nhỡ đâu lúc nãy cô có việc chậm trễ không phát hiện ra anh tới, anh tìm không thấy cô thì phải làm sao?

Sự cảm động nằm sâu dưới đôi mắt.

Sợ bị nhìn thấy, Thu Thanh Duy hơi cụp mắt xuống để che đi cảm xúc của mình và nói: "Thực ra, hôm qua sau khi gọi điện tôi vẫn ổn."

"Vậy à... " Bạc Nguyên Triệt đột nhiên có chút bực bội, anh giơ tay đặt ở bên cổ, vẻ mặt ảm đạm.

Có lẽ thật sự anh có chút lỗ mãng, thậm chí là dư thừa.

Đêm qua, anh đã vội vã đến với cô một cách bốc đồng, một mặt vì lo lắng cho cô, mặt khác vì sự ích kỷ của bản thân anh.

Anh đã đợi ở thành phố Lạc quá lâu. Anh không thể đợi thêm được nữa...

Thấy anh chán nản, Thu Thanh Duy vươn tay đưa cho anh một hạt dẻ, sau đó bình tĩnh lại và chân thành nói: "Cảm ơn anh đã đến, tôi... rất hạnh phúc. "

Qua cặp kính râm, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

Nhưng Bạc Nguyên Triệt biết biểu cảm trên gương mặt anh lúc này hạnh phúc và xấu hổ như thế nào.

Thu Thanh Duy dẫn người vào nhà.

Một đám người hầu có biểu hiện khác nhau, ồ, đây không phải là người đàn ông khả nghi sáng sớm lang thang bên ngoài biệt thự sao? Tại sao cô chủ lại đưa anh về?

Vì lo sợ thân phận của Bạc Nguyên Triệt, Thu Thanh Duy đã chỉ thị cho quản gia cho người hầu nghỉ vài ngày trước khi anh ấy tháo khẩu trang và kính râm.

"Về nghỉ ngơi vài ngày đi. Tôi sẽ gọi nếu có chuyện gì xảy ra."

Quản gia cảm thấy nhìn khuôn mặt bị che đến kín mít của Bạc Nguyên Triệt, càng nhìn càng cảm thấy không đáng tin cậy. hỏi Thu Thanh Duy: " Cô chủ, cô định ở cùng với vị này trong biệt thự mấy ngày sao?"

Biết cô ấy đang lo lắng về điều gì Thu Thanh Duy giải thích: "Anh ấy là một người bạn rất tốt của tôi, vì vậy không có gì phải lo lắng. "

Mối quan hệ hiện tại của họ chưa thực sự là người yêu, dùng "bạn bè" để giới thiệu là hợp lý nhất.

Chỉ là hai từ này lọt vào tai Bạc Nguyên Triệt, nghĩ thế nào anh cũng cảm thấy khó chịu. Anh mím môi không vui, thầm nghĩ mình sẽ nỗ lực hơn nữa để biến "người bạn" này thành "bạn trai", và suy nghĩ xa hơn một chút, anh cũng sẽ trở thành … thành "chồng".

Nghĩ đến cảnh Tiểu Duy gọi mình là “chồng”, anh cảm thấy máu toàn thân sôi lên, đến nỗi dù là mùa thu mát mẻ nhưng sau đầu anh vẫn đổ mồ hôi.

Những người hầu lần lượt rời đi, người quản gia cũng chào tạm biệt sau khi hoàn thành mọi công việc ở nhà.

Cuối cùng chỉ còn lại Thu Thanh Duy và Bạc Nguyên Triệt mắt to mắt nhỏ trong căn biệt thự khổng lồ.

"Người cũng đã đi hết rồi, còn đeo khẩu trang sao, không cảm thấy khó chịu sao?" Thu Thanh Duy đưa tay lấy khẩu trang và kính râm xuống, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, vẫn là khuôn mặt đẹp đẽ như cũ.

Cô đưa đồ cho anh, sau đó quay người đi về phía phòng ăn: "Anh ăn sáng chưa?"

Cô không hỏi điều này còn tốt, hỏi xong Bạc Nguyên Triệt liền cảm thấy đói.

Nghĩ đến việc sẽ sớm gặp lại cô, từ thành phố Lạc anh đã rất phấn khích và lo lắng đến nỗi anh thậm chí còn không ăn nổi hai bữa ăn trên máy bay và tất nhiên cũng không ăn sáng.

Nhìn vào biểu hiện của anh Thu Thanh Duy liền biết được câu trả lời, liền đi vào phòng bếp cầm bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, cùng anh ngồi xuống ăn.

Chỉ có hai người họ ngồi vào chiếc bàn lớn.

Mặc dù rất tò mò về thân phận của cô nhưng Bạc Nguyên Triệt không hỏi nhiều. Vì cô đã nói trước rằng sẽ tìm cơ hội để nói chi tiết cho anh, không cần phải vội vàng như vậy. Sau khi ngoan ngoãn ăn xong, cuối cùng, anh hỏi cô: "Hôm nay em có thời gian không?"

Công việc của công ty gần như đã được xử lý xong, thư ký sẽ gọi cho cô nếu cần chữ ký của cô, Thu Thanh Duy đã xác nhận tin tức và email, khi thấy không có ai tìm mình, cô gật đầu: "Tôi có thời gian."

"Anh muốn đi đâu? Tôi sẽ đi cùng anh."

Thu Thanh Duy thật sự nghĩ không ra.

Bạc Nguyên Triệt đứng dậy lần nữa đeo lại kính râm: "Vậy thì cứ để anh sắp xếp."

Sau nửa giờ.

Chiếc xe chở hai người dừng lại ở lối vào của công viên giải trí.

Thu Thanh Duy nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, nghi ngờ anh có phải hay không đi nhầm chỗ, nhưng lại nghe anh nói: "Em nhìn anh làm gì? Đã đến rồi đấy."

Chạy từ thành phố Lạc đến đây, chỉ vì muốn dẫn cô đến công viên giải trí thôi sao?

Thu Thanh Duy không khỏi lộ ra vẻ mặt hoài nghi về cuộc sống này.

Đây là ngốc bạch ngọt* sao?

*Ngốc bạch ngọt: Người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết.

Bình luận

Truyện đang đọc