TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những lời của chủ nhiệm lớp, Thu Thanh Duy muốn xem cuốn sổ lưu niệm của học sinh trong lớp của Bạc Nguyên Triệt.

Bạc Nguyên Triệt nói: "Anh đến thành phố Lạc trước khi hoàn thành chương trình học của mình. Vì vậy không tính là tốt nghiệp nên chắc không có ảnh của anh."

Thu Thanh Duy không cho là như vậy: "Cho dù anh bỏ học, nhất định sẽ có một cô gái đăng ảnh bí mật của anh, có thể có lời tỏ tình chăng … dám đánh cược không?

Cùng cô ấy đánh cược điều gì đây?

Cho dù thắng hay thua, anh sẽ là người thua cuộc, vì ai mà nỡ tranh giành với người mình thích cơ chứ?

Anh nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của cô, tránh đám đông quá khích giữa các lớp học, đưa cô đến kho lưu trữ danh hiệu.

Kho lưu trữ nằm ở cuối hành lang, kề ngay với thư viện, kho lưu trữ ảnh yên tĩnh ngay cả khi nghỉ giữa giờ.

Xét cho cùng, đó không phải là nơi thường được sử dụng, Bạc Nguyên Triệt cũng lo lắng sẽ không gặp được giáo viên trực ban khiến Thu Thanh Duy thất vọng, không ngờ cửa đang mở, liếc mắt nhìn liền thấy giáo viên trực ban đang ngồi ở trước bàn vùi đầu viết gì đó.

Lo lắng rằng mình sẽ lại bị xem là kẻ khả nghi, anh tháo khẩu trang cùng kính râm, lịch sự gõ cửa và nói lý do tới đây: "Làm phiền cô rồi, chúng em là học sinh tốt nghiệp trường cấp 2 số 1, cô có thể cho chúng em xem cuốn sổ lưu niệm tốt nghiệp được không?"

Anh ấy nói được nữa chừng, giáo viên trực ban đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng lên —

"Bạc Nguyên Triệt?!" Dù rất cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt của cô ấy cũng không lừa được ai, kinh ngạc đến mức đánh rơi bút, đứng dậy chạy thẳng về phía cửa: "Thật sự là cậu sao?"

Bộ dạng này trông giống như gặp lại người yêu cách biệt đã lâu.

So với sự xúc động của cô, Bạc Nguyên Triệt trông rất ngỡ ngàng, ánh mắt rơi vào biểu cảm của giáo viên trực ban, mất nữa ngày cũng không nhớ nổi cô là ai.

Giáo viên hiển nhiên rất thất vọng, gượng cười nói: "Cũng đúng thôi, đã nhiều năm không gặp rồi, nhất định là cậu quên tớ rồi."

Lời này sao nghe giống như anh là người bội tình bạc nghĩa vậy?

Thu Thanh Duy liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt, mang theo hàm ý truy xét.

Bạc Nguyên Triệt cảm thấy áp lực không thể giải thích được, anh đáp lại cô với ánh mắt ngây thơ, vô tội, rồi lại quay sang nhìn giáo viên trực ban: "Xin lỗi, đã lâu quá rồi, đúng là tôi không nhớ rõ."

"Không sao cả." "Người phụ nữ nhìn anh, với nỗi nhớ sâu thẳm trong đôi mắt: "Tớ vẫn luôn nhớ cậu."

Bầu không khí đang duy chuyển một hướng không rõ ràng.

Bạc Nguyên Triệt cảm thấy không ổn, anh khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh hơn vài phần so với lúc này, thay vì hồi tưởng lại chuyện cũ như cô mong muốn, anh lại trực tiếp cắt đứt chủ đề: "Thật ngại quá, chúng tôi đến đây để xem cuốn sổ lưu niệm tốt nghiệp, vậy trước tiên để chúng tôi vào nhé?"

"Được chứ." Người phụ nữ vừa nói vừa quay sang một bên để nhường đường, và cuối cùng ánh mắt của cô cũng rời khỏi khuôn mặt của Bạc Nguyên Triệt, ngược lại nhìn về phía Thu Thanh Duy, mang theo sự dò xét tình địch: "Tớ đoán cô gái này chắc hẳn không phải là học sinh tốt nghiệp trường cấp hai số 1 phải không?"

"Cô ấy không phải." Bạc Nguyên Triệt chỉ nói câu này chứ không giới thiệu gì thêm.

Người phụ nữ cười cười, trong lời nói đều có ý thăm dò: "Thật sao? Tớ còn tưởng rằng đây là bạn gái cậu chứ."

Một người thậm chí không thể nhớ tên cô ấy, giao tình giữa Bạc Nguyên Triệt và cô ấy cũng không tốt đến mức phải chào đón nồng nhiệt như vậy. Anh lịch sự cười cười, đổi sang đề tài chính: "Tôi cần làm thủ tục đăng ký gì?

"Người khác thì cần, riêng cậu thì không cần." Người phụ nữ thở dài: "Vì cậu là Bạc Nguyên Triệt …"

Giọng nói của cô ấy lộ ra vẻ hoài niệm, mang theo mấy phần thương cảm, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra tình cảm khác nhau của cô ấy dành cho Bạc Nguyên Triệt.

Đột nhiên Bạc Nguyên Triệt hối hận vì đã hứa đưa Thu Thanh Duy vào kho lưu trữ, dẫn đến một màn kịch không cách nào giải thích được, bị hiểu nhầm thì phải làm sao?

Anh quay đầu lại dò xét vẻ mặt của cô.

Rất bình tĩnh, dường như không quan tâm.

Trong khi anh thở phào nhẹ nhõm lại cũng có chút thất vọng.

Mặc dù không hi vọng Tiểu Duy hiểu nhầm, nhưng nếu cô không bận tâm chút nào, có nghĩa là cô không hề để tâm đến anh.

Lúc này, giáo viên trực ban đã đi đến tủ đựng hồ sơ để lấy ra một cuốn sổ lưu niệm vừa dày vừa nặng, lúc đó cô ấy lật ra một bức ảnh chụp chung duy nhất của cô ấy và Bạc Nguyên Triệt, cuối cùng cô ấy đã tự giới thiệu: "Bạc Nguyên Triệt, nhìn bức ảnh này cậu đã nhớ lại chưa? Tớ là Tống Sân Sân."

Trong bức ảnh hai người đều đang ở độ tuổi non nớt 16, 17 tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc