TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Thi đấu thể thao – đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của phần lớn mọi người.

Đã đầu tư vào đội xe nhiều năm như vậy, luật chơi trong giới đua xe này từ lâu đã được hiểu rõ, dựa vào hiểu biết thâm sâu của mình, những người ở đây coi đội xe mới này không khác gì một tên ngốc.

“Em gái định chơi trò đua xe gì đây? Về rửa xe sạch sẽ đi rồi chơi xe gia đình không tốt à? Hahaha!”

“Không tên không họ, tôi đoán là tình nhân được bao nuôi bởi ai đó, được nuông chiều một chút, có sẵn tiền để cô ta đốt“.

“Ai quan tâm! Dù sao cũng đều là đến để coi thường chúng ta! Đội của cô ta bây giờ thậm chí còn không có một tay xe tử tế, hiện tại muốn đào tạo người thì e là đào tạo ra đồ bỏ đi, chung quy lại BMW của giới đua xe đều nằm trong tay của chúng ta, cô ta thua chắc rồi!”

Một đám người cười cười, hoàn toàn không để ý tới đám xe đang nghiêm túc tiến vào.

Chẳng bao lâu nữa, cuộc đua mùa thu sẽ bắt đầu.

Giống như ở kiếp trước, Thu Thanh Duy một lần nữa đơn phương độc mã bước vào thế giới đua xe, nếu có khác biệt thì có lẽ là do phía sau có khối tài sản khổng lồ của Thu thị, cùng với … phía trước có người đàn ông đi cùng lo lắng còn hơn cô.

“Em cảm thấy thế nào? Có thấy mệt mỏi trong người không? Có khát nước không? Em muốn uống nước không?” Bạc Nguyên Triệt liên tục hỏi, giống như một phụ huynh đang chuẩn bị cho con của họ đi thi đại học, sợ rằng sẽ có điều gì không ổn nếu không cẩn thận.

Thu Thanh Duy trở nên bình tĩnh hơn nhờ người phía đối diện này, cô đang mặc một bộ đua màu trắng, kẹp chiếc mũ bảo hiểm trên khuỷu tay, thoải mái đứng trong khu vực chuẩn bị, cô vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh.

Thấy Bạc Nguyên Triệt cứ nói chuyện phiếm không ngừng, cô dùng ngón trỏ chặn miệng anh lại, thay anh an ủi: “Đừng căng thẳng.”

Ngay cả khi xuyên qua một lớp khẩu trang, anh dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đầu ngón tay cô.

Đôi môi như muốn tan chảy rồi đông lại.

Nhìn vào đôi mắt quyết tâm phải thắng đó, Bạc Nguyên Triệt không nói thêm một câu nào nữa.

Anh đang lo lắng gì chứ?

Lời nói của Tiểu Duy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Một lúc sau, đã đến lúc vào cuộc đua.

Thu Thanh Duy đeo găng tay và sẵn sàng tiến vào. Bắt gặp ánh mắt khẩn thiết của người đàn ông, cô suy nghĩ một hồi, vươn tay ra rồi nắm tay anh.

Bạc Nguyên Triệt sững sờ một giây, hiểu ra, cũng nắm tay cô, chiếc nắm tay như chạm nhẹ vào cô.

Hai cái nắm tay chạm vào nhau và không bao giờ tách rời.

Bạc Nguyên Triệt nhíu mày thuận theo: “Chúc em thành công.”

Thu Thanh Duy: “Tôi biết rồi.”

Nói xong cô xoay người rời đi, tóc đuôi ngựa được buộc cao sau đầu đung đưa, oai phong lẫm liệt như một vị tướng quân ra trận.

Nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt của Bạc Nguyên Triệt tràn ngập tình cảm mãnh liệt hơn.

Đây chính là sức hấp dẫn của Thu Thanh Duy, không liên quan gì đến thân phận hay ngoại hình của cô, chỉ là sự táo bạo coi thường mọi thứ trên đường đua mới khiến người ta sẵn sàng đầu hàng.

Thấy cô rời đi rồi, Bạc Nguyên Triệt cũng đi đến phía khán đài, tìm một chỗ có tầm nhìn đẹp bên cạnh hàng rào, đặt máy ảnh xuống và đợi trận đấu bắt đầu.

Điện thoại di động trong túi anh đã đổ chuông từ nãy giờ, bây giờ anh mới có thời gian để nghe.

Mở ra là cuộc gọi video của Tô Ngạn.

Anh ấn nút nghe, một tiếng mắng như sấm vang lên bên tai: "Tại sao cậu không nói gì với chúng tôi về trận đấu quan trọng như vậy của chị Duy? Nếu sáng nay Quý Ninh không nhìn thấy bài đăng của cậu trong vòng bạn bè thì bây giờ chúng tôi cũng không biết gì hết rồi!"

Bạc Nguyên Triệt che tai lại, nhỏ giọng giải thích: "Nói với các cậu để làm gì? Một đám người đeo kính râm và khẩu trang xuất hiện trong khán phòng có kỳ lạ không hả? Đến lúc đó bị nhận ra thì sao hả?"

Trước khi anh công khai việc tỏ tình thành công, anh không thể tiết lộ thân phận của Tiểu Duy được, ai biết được những tài khoản tuyên truyền của những tay săn ảnh vô liêm sỉ đó sẽ viết cái gì! Ngoài ra còn có những anh hùng bàn phím trên Weibo nữa, những những gì họ nói có thể khiến ma quỷ cũng phải tức giận!

Bình luận

Truyện đang đọc