TRÁNH SỦNG

Nguyên Hiên mang tâm tình hạnh phúc nhẹ nhàng đắp chiếc áo lên người Thời Thiên, sau đó rón rén rời khỏi phòng bệnh, đi đến ngã rẽ cuối hành lang gọi điện thoại cho cha mình.

"Cha, con yêu... "

"Con cứ lâu lâu lại đổi một người, có ngày nào là không yêu ai đâu."

Mặt Nguyên Hiên đen thui, lập tức phản bác, "Lần này không giống những lần trước." Hít sâu một hơi, giọng nói rất là nghiêm túc, "Lần này, con muốn kết hôn."

Nguyên Thường Diệu bị câu nói này của đứa con làm cho giật mình, ông dừng lại một lát mới chậm rãi nói, "Ít nhất cũng phải đưa người về cho ta và mẹ con nhìn."

"Con sẽ giới thiệu cậu ấy cho cha mẹ." Giống như đang nghĩ tới viễn cảnh nào đó, Nguyên Hiên cười đắc ý, "Rất nhanh thôi, đợi thêm mấy ngày nữa là được."

____

Sau khi Thời Việt Nam giải phẫu, Thời Thiên luôn ở lại bệnh viện chiếu cố Thời Việt Nam, Nguyên Hiên cũng tận tâm làm nghĩa vụ của một "người yêu", một tấc cũng không rời bảo vệ Thời Thiên.

Vô luận sắc mặt Thời Thiên có bao nhiêu lạnh lùng, Nguyên Hiên luôn có biện pháp chọc cười Thời Thiên, mấy ngày nay ở bệnh viện, hai người cùng nhau ăn cơm, buổi tối tình cờ cùng đi tản bộ, khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn dưới sự nỗ lực của Nguyên Hiên, khẩu khí nói chuyện của Thời Thiên đối với Nguyên Hiên cũng thoải mái hơn trước rất nhiều, đối xử với hắn cũng giống như đối với bạn tốt Quan Lĩnh.

Việc phục hồi sau phẫu thuật thuộc về công tác dài hạn, Nguyên Hiên đã thay Thời Thiên quyết định, mấy ngày nữa sẽ phái người đưa Thời Việt Nam trở về K thị, vào sống trong căn biệt thự bên bờ biển hắn đã tự mình chọn lựa, không khí cùng phong cảnh ở nơi đó cũng không tệ, hơn nữa còn có bác sĩ tư nhân, phi thường thích hợp để an dưỡng sau khi phẫu thuật.

Còn đối với Thời Thiên, Nguyên Hiên tự nhiên cũng có dự định.

"Làm trợ lý của anh?" Thời Thiên dở khóc dở cười, "Hiểu biết của tôi về những kiến thức thương mại gì đó rất ít, làm trợ lý sợ là sẽ thành gánh nặng của anh mất."

Thời Thiên hiểu rất rõ năng lực của chính mình, biết rằng người có chút hiểu biết đều sẽ không mượn cậu làm cái gọi là trợ lý, giống như thân phận trợ lý thân cận mà Cổ Thần Hoán đã cho cậu lúc trước, kỳ thực cũng chỉ là để tiện cho việc đưa cậu ra ngoài mà thôi.

"Làm sao có thể?" Sợ Thời Thiên từ chối, Nguyên Hiên vội vàng nói, "Công việc của trợ lý rất đơn giản, hơn nữa, không phải đã có tôi rồi hay sao, nếu có gì không hiểu tôi sẽ dạy cho em."

Để Thời Thiên làm trợ lý của mình, mục đích thực sự của Nguyên Hiên chỉ là muốn thời gian hắn được ở chung với Thời Thiên lâu hơn một chút, có một lý do danh chính ngôn thuận để ở cùng cậu, như vậy mọi chuyện mới thuận lợi diễn ra, sau khi theo đuổi thành công, hai người kết hôn, Nguyên Hiên đương nhiên sẽ không để cho Thời Thiên làm việc nữa.

Thay vào đó, hắn có thể nuôi cậu.

"Được." Thời Thiên cười nhạt đáp ứng, "Anh nói rồi đấy, anh phải dạy tôi."

Hiện tại, tất cả gánh nặng đã được gỡ bỏ, không cần đi sớm về tối liều mạng kiếm tiền, Thời Thiên cảm thấy tương lai của chính mình cần phải có chút thành tựu, bốn năm trước bản thân sống quá mức tùy tiện, lại được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, vốn nên theo cha học tập tri thức về thương mại nhưng cậu lại thờ ơ, bây giờ, quả thực nên trau dồi tiếp thu.

Trạng thái thân thể Thời Việt Nam trong mấy ngày này khôi phục rất tốt, có Từ quản gia chăm sóc, Thời Thiên cũng không cần tốn nhiều tâm tư.

Nằm viện thêm mấy ngày, Thời Việt Nam lại được chuyển đến K thị an dưỡng, Thời Thiên vốn định ở lại bệnh viện cùng trở về K thị với cha, nhưng Thời Việt Nam lại hi vọng Thời Thiên đi K thị trước, để làm quen hoàn cảnh công việc với Nguyên Hiên.

Tất cả tâm tư của Thời Việt Nam đều đặt lên người Thời Thiên, trong lòng ông luôn hi vọng, Nguyên Hiên có thể sử dụng thế lực của hắn, vĩnh viễn bảo vệ Thời Thiên.

Cho nên bây giờ Thời Việt Nam cũng không hy vọng Thời Thiên lại tiêu tốn tinh lực trên người mình, so với chăm sóc mình, Thời Việt Nam càng muốn cho Thời Thiên có nhiều thời gian tiếp xúc với Nguyên Hiên hơn, xem như là bồi dưỡng tình cảm.

Đến thời điểm mà Nguyên Hiên cho là có thể về K thị cùng Thời Thiên, Thời Thiên lại nói muốn Nguyên Hiên đi trước, còn cậu sẽ ở lại đây thêm một ngày.

Nguyên Thường Diệu sớm đã thúc giục Nguyên Hiên trở về công ty, thêm vào việc Thời Thiên đưa ra lý do muốn cùng cha nói chút chuyện không tiện để người ngoài nghe thấy, cố ý muốn Nguyên Hiên đi trước, Nguyên Hiên hết cách, đành phải lái xe quay về K thị, cũng tuyên bố ngày mai hắn sẽ đích thân tiếp đón Thời Thiên về lại K thị đển đến làm việc ở công ty hắn.

Sau khi Nguyên Hiên đi, Thời Thiên rút ra chiếc điện thoại mấy ngày trước Nguyên Hiên tặng cậu, ấn xuống một dãy số mà cậu rất không muốn nhớ ở trong đầu.

Lúc này, trên mặt Thời Thiên, đã không còn bất kỳ biểu lộ gì.

"Tôi biết anh đã tới, gặp mặt đi."

Tiếng nói của Thời Thiên dừng lại vài giây, đầu dây bên kia mới truyền đến thanh âm cực trầm của Cổ Thần Hoán, "Tiệm cà phê cách em chừng năm mươi mét, tầng hai."

Vừa dứt lời liền cúp máy.

Mặc dù biết Cổ Thần Hoán đã tới nơi này, nhưng không ngờ hắn lại ở gần mình như vậy, Thời Thiên có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn phía tiệm cà phê cách mình không xa.

Tầng hai của tiệm cà phê là cửa sổ sát đất, người ngồi bên trong có thể thu toàn bộ cảnh tượng bên ngoài vào đáy mắt, và hiển nhiên, Cổ Thần Hoán đang ngồi ở bên trong.

Thời Thiên bước vào tiệm cà phê, đi lên tầng hai, Hứa Vực đứng ở đầu cầu thang dẫn lên tầng hai, nhìn thấy Thời Thiên liền mặt không thay đổi gật đầu ra hiệu, sau đó cung kính nhường đường.

Toàn bộ lầu hai, cũng chỉ có một mình Cổ Thần Hoán ngồi ở chỗ đó, nhìn qua rất quạnh quẽ.

Cổ Thần Hoán mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cơ thể cao lớn có chút lười biếng ngồi dựa trên ghế, nhắm mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng mang theo nét thâm trầm, trầm mặc không nói một lời, gây cho người khác cảm giác âm lãnh.

Biết Thời Thiên đã đến, Cổ Thần Hoán cũng không quay đầu nhìn cậu, mãi đến tận khi Thời Thiên ngồi xuống đối diện với hắn, Cổ Thần Hoán mới từ từ mở mắt.

Vô luận định lực của Cổ Thần Hoán mạnh bao nhiêu, gương mặt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, vẫn khiến cho trái tim cứng rắn lạnh lẽo của hắn đập loạn liên hồi.

Đó là phản ứng theo bản năng mà cho dù hắn có trải bao bao nhiêu tôi luyện cũng không thể trừ bỏ.

Thời Thiên nhìn qua rất bình tĩnh, cậu không dựa người về phía sau, mà thẳng tắp ngồi ở trên ghế, mặt không thay đổi nhìn Cổ Thần Hoán.

"Làm sao em biết tôi đã tới đây?" Cổ Thần Hoán sắc mặt âm trầm, nhưng giọng nói vẫn coi như ôn hòa.

"Chiều hôm qua tôi mới phát hiện mình bị theo dõi." Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, rất bình tĩnh giải thích, "Thủ hạ của anh không đến nỗi tự để mình bị bại lộ khi theo dõi người khác, cho nên tôi nghĩ người theo dõi tôi hẳn là cố ý để mình bị phát hiện theo lệnh của anh, hẳn là để ám chỉ rằng, anh đã tới." Dừng một chút, Thời Thiên nhẹ nhàng cười lạnh, "Bất quá thời gian anh lên sàn diễn muộn hơn rất nhiều so với tôi dự liệu."

"Tôi xem thường thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, kết quả lại bị cậu ta tính kế." Cổ Thần Hoán nguy hiểm cười, nắm đấm đặt dưới cánh tay siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo, "Dưới mánh lới cậu ta sắp đặt, tôi vì tìm em mà xuất ngoại, kết quả vừa lật tung một thành phố ở nước ngoài xong mới phát hiện, tên nhóc đó và em đang ở thành phố này khoái hoạt tiêu dao."

Bình luận

Truyện đang đọc