"Đúng vậy... Ban đầu là ném, nhưng... "
"Tôi hỏi em ba vấn đề, em phải thành thật trả lời." Âm lãnh cắt ngang lời Thời Thiên, ánh mắt Cổ Thần Hoán ngày càng hung ác, hoàn toàn mất đi nhu tình, "Cho tới hôm nay, em có biết chiếc nhẫn này được đeo trên tay cậu ta không?"
Thời Thiên có cảm tưởng trái tim mình đang bị Cổ Thần Hoán siết chặt, cảm giác đó khiến cậu ngạt thở, tiếng nói chuyện đứt quãng, "Có... có biết, nhưng tôi cũng định đòi nó về.""
"Vấn đề thứ hai." Giọng Cổ Thần Hoán lạnh lẽo đến cực điểm, "Em đưa cho cậu ta chiếc nhẫn này?"
"Không... không hẳn vậy, hôm đó tôi ném... "
"Em chỉ cần nói phải hoặc không phải."
"Phải. Nhưng không như anh nghĩ đâu... Hôm đó tôi... "
"Em đưa cho cậu ta khi nào?" Cổ Thần Hoán đứng dậy, cầm lấy thanh thiết côn bị ném xuống đất vừa nãy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thời Thiên chằm chằm, gằn từng chữ, "Tôi hỏi em, em đưa cho cậu ta khi nào?"
Thời Thiên nhìn thanh côn trong tay Cổ Thần Hoán, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cậu không ngờ chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, bầu không khí còn khiến cho người ta ngạt thở hơn vừa rồi.
Vì chiếc nhẫn trên tay Nguyên Hiên, những lời cậu vắt hết óc để nói ra sợ rằng trong mắt Cổ Thần Hoán chỉ là những lời nói dối....
"Là ngày mùng một tháng tư." Thời Thiên khó khăn thốt ra từng từ, "Cổ Thần Hoán, tôi không phải cố ý lừa gạt anh, tôi biết anh vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng tôi thật sự... "
"Tôi nhớ thời điểm đó cậu ta vẫn chưa làm chuyện gì khiến em cảm động phải không?" Cổ Thần Hoán nắm cằm Thời Thiên cứng rắn cắt lời cậu, "Em nói em chấp nhận cậu ta là vì cậu ta đã giúp đỡ em rất nhiều cơ mà? Vậy tại sao khi cậu ta chưa làm gì em đã đem chiếc nhẫn mà em nói rất quan trọng đối với em đưa cho cậu ta? Hả?"
Bàn tay nắm cằm Thời Thiên càng dùng sức, ánh mắt Cổ Thần Hoán sắc bén như lưỡi dao, "Tôi vẫn luôn hiếu kỳ không hiểu tại sao chiếc nhẫn nam nhân này đeo cho em lại giống y hệt chiếc nhẫn đính hôn em chuẩn bị cho hai chúng ta, thì ra em sớm đã đưa cho cậu ta tham khảo. Nói như vậy, em chấp nhận cậu ta không phải là vì cảm động, mà khi mới làm tình nhân của tôi em đã thích cậu ta rồi đúng không? Hả?" Câu cuối cùng Cổ Thần Hoán mặt đầy lệ khí rống giận.
"Không phải... Không phải vậy... Anh hãy nghe tôi giải thích... " Thời Thiên sợ hãi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Tôi chỉ... "
Thời Thiên còn chưa nói hết Cổ Thần Hoán đã buông cậu ra, hắn quay đầu dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn Nguyên Hiên, không chút do dự vung thanh côn trong tay lên cao, bịch một tiếng, thiết côn đánh vào lưng nguyên Hiên.
Nguyên Hiên thần trí không rõ mơ hồ rên lên một tiếng, thân thể đã gần như tàn phế thống khổ co giật, một côn này gần như khiến xương sống của hắn đứt đoạn.
Thời Thiên giật mình mở to mắt, lông tóc toàn thân đột ngột dựng đứng, khi Cổ Thần Hoán vung tay định hạ xuống một côn thứ hai, cậu vội vàng chạy tới ôm chặt tay Cổ Thần Hoán.
"Anh ấy sẽ chết mất... " Thời Thiên hô to, cậu cúi xuống nhìn Nguyên Hiên lại nôn ra máu, nước mắt gần như rơi xuống, "Cổ Thần Hoán, đừng đánh nữa... đừng đánh nữa... tôi cầu xin anh... "
Hai mắt Cổ Thần Hoán giăng đầy tơ máu như người điên mất đi lý trí, nhưng khi nhìn thấy Thời Thiên viền mắt đỏ bừng cùng ánh mắt bất lực của cậu, tim hắn bỗng run lên.
Cổ Thần Hoán ném thanh côn xuống, nhắm mắt hai giây rồi lại mở ra, lạnh giọng nói, "Tháo nhẫn trên tay cậu ta." Nói xong, Cổ Thần Hoán ngồi xuống ghế.
Tên thủ hạ cùng tiến vào với Chu Khảm đưa khăn cho Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán ngồi trên ghế vừa dõi theo Thời Thiên vừa dùng khăn lau mồ hôi trên mặt.
Thời Thiên vội ngồi xuống nắm tay Nguyên Hiên run rẩy lấy đi chiếc nhẫn kia, nhưng nhẫn mới tháo được một nửa, Nguyên Hiên đột nhiên siết chặt nắm tay.
Hắn ý thức được, có người muốn lấy nhẫn của hắn.
Thời Thiên giật mình, cậu không thể tin Nguyên Hiên bị đánh thành như vậy mà còn có khí lực nắm chặt tay bảo vệ chiếc nhẫn này.
Nguyên Hiên nắm tay quá chặt khiến Thời Thiên không cách nào tháo chiếc nhẫn xuống, hơi dùng sức một chút liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Nguyên Hiên.
"Nguyên Hiên... buông tay... " Thời Thiên thấp giọng cầu khẩn, "Mau buông tay... "
Cổ Thần Hoán thấy tình cảnh này, lửa giận thật vất vả mới áp chế xuống được lại bùng lên.
Hắn nhìn rõ rõ ràng ràng, Thời Thiên không nỡ dùng sức...
"Chu Khảm." Cổ Thần Hoán lệ khí nặng nề hô to, "Chặt tay cậu ta cho tôi... "
Biết Cổ Thần Hoán đang nóng giận, Chu Khảm ngày thường nói luôn mồm hôm nay một chữ cũng không dám thốt ra, ngoan ngoãn đứng một bên, bị Cổ Thần Hoán đột ngột gọi tên khiến hắn sợ hãi giật bắn cả mình, "Thần ca, ở đây không có đao, tôi... tôi ra ngoài lấy." Nói xong, hắn quay lưng chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
"Thôi vậy." Cổ Thần Hoán căn bản không muốn chờ đợi, hắn ném khăn xuống đất rồi đứng lên sải bước tới gần Thời Thiên.
Thời Thiên thấy Cổ Thần Hoán bước đến, biết sắp có nguy hiểm liền vội vàng cậy mở tay Nguyên Hiên, nhưng Nguyên Hiên không để ý đến nỗi đau đớn toàn thân, vẫn gắng gượng siết chặt bàn tay đeo nhẫn.
"Buông tay, buông tay... " Thời Thiên gần như bật khóc, "Nguyên Hiên, van cầu anh mau buông tay... "
Lúc này, Cổ Thần Hoán đã tới bên cạnh Thời Thiên, hắn cúi xuống nắm lấy cánh tay Nguyên Hiên.
Động tác của Cổ Thần Hoán nhanh gọn dứt khoát không cho Thời Thiên bất kỳ cơ hội ngăn cản nào, hắn túm tay Nguyên Hiên gập lại, sau đó tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
Vô số thống khổ tràn vào trong thân thể khiến Nguyên Hiên cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
Cổ Thần Hoán buông tay ra, nhìn bàn tay Nguyên Hiên đã không còn có thể nắm chặt, lạnh lùng nói, "Như vậy đơn giản hơn nhiều."
Thời Thiên hoàn toàn ngây người, bờ môi hé mở, một chữ cũng không thốt ra được.
"Muốn tôi giúp em lấy sao?"
Thanh âm Cổ Thần Hoán khiến Thời Thiên hoàn hồn, cậu nắm lấy tay Nguyên Hiên thì đau lòng phát hiện, cánh tay này đã gãy.
Lấy được nhẫn, Thời Thiên lảo đảo đứng dậy.
Cổ Thần Hoán đưa tay ra trước mặt cậu, "Đeo vào cho tôi."
Thời Thiên thất thần, hoảng hoảng hốt hốt lồng nhẫn vào ngón tay Cổ Thần Hoán, cuối cùng, hai chân cậu mềm nhũn khụy xuống, nhưng đầu gối còn chưa chạm đất Cổ Thần Hoán đã đỡ lấy cậu.
"Cứu anh ấy." Hai tay Thời Thiên bám vào áo Cổ Thần Hoán, dùng hết toàn lực cầu xin, "Anh ấy sắp chết rồi... "
Cổ Thần Hoán không hề bị lay động, rất hiển nhiên, chuyện chiếc nhẫn kích thích hắn rất lớn, bởi vì hắn cảm thấy trước đây Thời Thiên đã yêu Nguyên Hiên.
Thời Thiên nỗ lực khôi phục lại hô hấp rối loạn, cậu nghĩ đến những lời dùng để nghịch chuyển bầu không khí.
Kỳ thực cậu có mấy lời có thể dùng để chi phối Cổ Thần Hoán một cách dễ dàng.
Thời Thiên giơ tay thận trọng vuốt ve mặt Cổ Thần Hoán, nhẹ giọng, "Thần Hoán... "
Vừa dứt lời, Thời Thiên nhìn thấy đáy mắt Cổ Thần Hoán lóe lên dị động.
Vì vậy....
"Thần Hoán, coi như là để sau này tôi có thể sống thoải mái một chút, buông tha anh ấy có được không?" Thời Thiên ôn nhu nhìn chăm chú vào Cổ Thần Hoán, "Thần Hoán... Thần... A!"
Lời còn chưa dứt, Cổ Thần Hoán đã thô bạo hôn lên môi Thời Thiên.
Hắn nâng eo Thời Thiên nhấc cậu lên, sau đó điên cuồng chiếm đoạt như loài dã thú.
"Tiếp tục gọi tôi như vậy... " Cổ Thần Hoán mơ hồ không rõ nói.
"Thần Hoán... Thần... Ưm... Hoán..."
Cổ Thần Hoán đột nhiên bế Thời Thiên lên, nhanh chóng đi ra cửa.
Chu Khảm mở cửa phòng cho Cổ Thần Hoán.
Cổ Thần Hoán nhìn thấy Hứa Vực canh giữ ở ngoài cửa liền mặt không đổi sắc hạ lệnh, "Đưa nam nhân kia đến bệnh viện."
Hứa Vực không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Cổ Thần Hoán ôm Thời Thiên đến một gian phòng khác, bên trong trang trí như phòng ngủ, cạnh cửa sổ là một chiếc giường lớn.
Nôn nóng, khó nhịn, Cổ Thần Hoán đặt Thời Thiên lên giường.