Không tới mười phút, Hồng Vạn đã trở lại, sắc mặt so với trước khi ra ngoài còn khó coi hơn, hắn nhăn chặt mày, miệng lầm bầm chửi bới điều gì không rõ rồi lại một lần nữa ngồi xuống ghế, đưa tay lên huyệt Thái Dương xoa xoa.
"Cậu đi đi." Hồng Vạn dựa người vào ghế, mất kiên nhẫn phất tay về phía Thời Thiên đang đứng trước bàn.
"Đi?" Thời Thiên cau mày, "Tôi còn chưa viết giấy nợ."
"Lão tử không có tiền cho cậu mượn, viết cái gì mà viết!" Hồng Vạn cao giọng, sắc mặt hung dữ, "Bảo cậu đi cậu điếc à? Cút!"
Thời Thiên hoảng hốt, cậu cố gắng duy trì vẻ mặt trấn định, lễ phép hỏi dò, "Không phải đã bàn bạc xong rồi sao? Sao đột nhiên lại..."
"Cậu là con trai của lão Thời gì gì đó phải không?" Hồng Vạn nhếch đôi mày rậm, quát ầm lên, "Tôi và lão già đó có huyết hải thâm cừu, cho nên không thể giúp đỡ con trai lão, hiểu chưa?"
Thời Thiên cố gắng áp chế tâm tình kích động nhưng giọng nói vẫn lộ ra cỗ tức giận, "Ngài đến cả tên đầy đủ của cha tôi còn không nói được, sao có khả năng có huyết hải thâm cừu với ông ấy? Đây chỉ là cái cớ không muốn cho tôi mượn tiền phải không?"
"Con mẹ nó! Lão tử không cho mượn chính là không cho mượn, không rảnh giải thích rõ ràng với nhóc con vắt mũi chưa sạch, nói cho mà biết, tất cả những nơi cho vay nặng lãi ở K thị và Lâm thị đều có người của lão tử, lão tử đã nói với bọn họ chỉ cần là cậu mượn thì một xu cũng không vay nổi."
"Anh...." Lời ra đến miệng đều bị Thời Thiên cưỡng ép nuốt trở vào, cậu không thể chọc giân Hồng Vạn, Hồng Vạn là người duy nhất có thể cho cậu vay tiền, lúc trước nhờ chỗ cho vay nặng lãi này cậu mới không lập tức tuyệt vọng, cũng là bởi nghe nói Hồng Vạn có rất nhiều tiền, người nào tới cũng được, cậu mới xác định xế chiều hôm nay sẽ nộp tiền phẫu thuật và phí sinh hoạt cho cha.
Nếu Hồng Vạn không cho vay, cậu sẽ thật sự rơi vào tuyệt vọng mất.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cha chết đi.
Chuyện này... tuyệt đối không thể!
"Xin lỗi Hồng ca, tôi vừa nãy có chút sốt ruột, khẩu khí mới không tốt như thế, thật sự xin lỗi." Thời Thiên âm thầm đè chặt cơn nóng giận, biểu tình khiêm tốn, thanh âm kính cẩn, "Nếu ngài cảm thấy tôi mượn quá nhiều, tôi có thể bớt đi một trăm vạn, chỉ mượn một trăm ba mươi vạn thôi được không? Ngài yên tâm, tôi sẽ không rời khỏi K thị, ngài không cần lo lắng tôi sẽ trốn nợ, tôi nhất định... "
"Cậu khỏi cần đứng đây múa mép khua môi, nói không cho mượn là không cho mượn, đừng cố thương lượng gì hết!"
"Tôi... tôi thật sự cần số tiền kia, cho nên van cầu Hồng ca có được hay không, cầu ngài cho tôi...."
"Bảo cậu cút đi cậu còn đứng ở đây làm gì? Chẳng lẽ phải gọi người lôi ra ngoài cậu mới chịu đi!"
Thời Thiên thấy Hồng Vạn thái độ kiên quyết, liền biết có nói nữa cũng không thay đổi được gì, cậu không cam lòng đứng trước bàn, nắm tay siết chặt bên người, giọng nói kìm nén, "Ngài có thể không cho tôi vay, nhưng tại sao lại ra lệnh cho cả những nơi khác cũng cự tuyệt tôi?
"Mẹ nó! Đã bảo là tôi cùng với lão Thời gì gì đó có huyết hải thâm cừu, cậu là con của ông ta, lão tử đương nhiên không cho cậu toại nguyện!"
Hồng Vạn không muốn cùng Thời Thiên tiếp tục tranh luận, hắn gọi thủ hạ luôn túc trực ngoài cửa vào phòng, muốn người đó cưỡng ép kéo Thời Thiên ra ngoài.
Thời Thiên gạt tay người đang muốn lôi kéo mình, cậu quay đầu lạnh lùng nhìn Hồng Vạn, gằn giọng, "Vậy ít nhất hãy nói cho tôi biết, tại sao anh ra ngoài một chuyến vừa về đã trở mặt, thậm chí còn biết cha tôi họ Thời?"
Hồng Vạn trước và sau khi ra khỏi cửa thái độ khác biệt rất lớn, Thời Thiên khẳng định, vừa nãy Hồng Vạn đã gặp mặt một người nào đó, hơn nữa người đó là cố ý nhắm vào cậu!
Hồng Vạn không nói gì, chỉ lệnh cho hai tên thủ hạ "mời" Thời Thiên ra ngoài.
Ra khỏi quán bar, sắc mặt Thời Thiên thay đổi từ phẫn nộ đến hoảng loạn, cuối cùng chuyển thành tái nhợt bất lực, cậu quay người từng bước đi về phía cửa, thân ảnh đẹp đẽ nhỏ gầy run rẩy như lá rụng trước gió.
Thời Thiên đứng trong con ngõ hẻm không người trước một bức tường đầy những hình vẽ nguệch ngoạc, một tay chống lên mặt tường, đầu rũ xuống, ánh mắt không tiêu cự thả rơi trên mặt đất, vừa giống như đang suy tư, lại vừa giống như đang muốn giảm bớt cảm giác đau đớn đến tê dại từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể.
Thời Thiên đột nhiên phát hiện, cậu có thể sống qua bốn năm nay, là bởi vì trong suốt bốn năm đó cậu chưa từng gặp cái gì có thể ép cậu tới tuyệt lộ, dù đã chịu không ít khổ, nhưng cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi đối với tương lai của chính mình, lý trí cùng sự bình tĩnh luôn giúp phai nhạt phần nào nỗi thống khổ, khoảng thời gian mệt mỏi đến cực điểm nhiều nhất cũng chỉ là đứng dưới vòi hoa sen khóc rống, sau đó, tất cả lại như lúc ban đầu.
Nhưng bây giờ.....
Thời Thiên ngồi trên băng ghế dài trong một công viên nhỏ, rút điện thoại di động nhìn vài cái tên hiện trên màn hình, cậu không có bạn bè nhà giàu, những công tử quý tộc trước kia thường xuyên lai vãng giờ đã chẳng thấy tăm hơi, thậm chí làm thế nào để liên lạc với bọn họ, Thời Thiên cũng không biết.
Thời Thiên không cố suy nghĩ xem ai có thể tình nguyện cho cậu mượn nhiều tiền như vậy, trong lúc vô tình quên đi một người cực kỳ quan trọng, Nguyên Hiên. Có lẽ là vì Nguyên Hiên để lại ấn tượng không quá sâu sắc trong lòng Thời Thiên, cho nên cậu chỉ coi hắn như người qua đường hoặc đồng sự, nhẹ nhàng lướt qua trong đầu, rất khó nghĩ đến chuyện nhờ vả.
Hoặc cũng có thể, Thời Thiên cảm thấy ai đó cố ý chặn mọi con đường kiếm ra tiền của cậu, có nghĩ đến ai cũng vô dụng, cho nên đơn giản là không cần nghĩ thêm nữa.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình, Thời Thiên luôn thờ phụng câu nói này trong lòng, bởi cậu tin tưởng thứ con người cần khắc phục không phải là khó khăn, mà là loại cảm giác sợ hãi mềm yếu khi đối mặt với chính khó khăn đó, chỉ cần có một trái tim vững vàng thì sẽ luôn tìm thấy ánh sáng trong bế tắc.
Thế nhưng hiện tại, mỗi lần cậu đào ra được một tia sáng, sẽ có người không chút lưu tình lại một lần nữa lấp kín, ép bức đến nửa bước cũng đi không nổi.
"Còn bày đặt điệu thấp." Thời Thiên nở nụ cười tái nhợt nhìn mặt đất chăm chú, lẩm bẩm một mình, "Cổ Thần Hoán, tưởng tôi không biết là anh sao?"
Thời điểm không thể tự mình đứng lên đành phải tới cầu viện anh.
Đây chính là điều anh muốn phải không?
Câu nói "Không ai nợ ai" chỉ là anh đang thăm dò, thăm dò tôi khi không có sự giúp đỡ của anh còn cố giãy dụa đến khi nào.
Kết quả anh vẫn là không nhịn được phải ra tay, bởi vì người tôi tìm đến không phải là anh, khiến anh cảm thấy mình thất bại, thậm chí còn nghĩ tôi đang cố tình khiêu khích anh.
Cổ Thần Hoán, tôi tới cầu anh.
Không phải là cầu xin anh đưa tay giúp đỡ, mà là cầu anh buông tha tôi, bởi tôi biết, nếu không đạt được hiệu quả mong muốn, anh mãi mãi sẽ không buông tay.
Mục đích bức ép tôi như vậy, chính là vì muốn thay đổi vị trí, một lần nữa tái hiện lại cảnh tượng bốn năm trước sao?
Thời Thiên ngồi lại công viên rất lâu, hai tay đặt lên trán dùng sức xoa bóp, làm dịu cơn đau kịch liệt đang tranh đấu trong đại não, đau đến muốn bạo phát.
Tư duy khi rơi vào tuyệt cảnh càng giống như đang dày vò, lại tra tấn này làm Thời Thiên cảm thấy cực kì vô lực.
Bệnh viện gọi điện thoại thúc giục, Thời Thiên lần đầu tiên trong đời dùng giọng điệu mềm yếu khẩn cầu, xin cho cậu hoãn hai ngày, à không, chỉ một ngày nữa thôi.
Thời Thiên đột nhiên thất tín khiến người của bệnh viên vô cùng khó chịu, chuyên gia giải phẫu nước ngoài đã xuống máy bay, lúc này, bọn họ không biết giải thích với chuyên gia thế nào cho phải.
Thời Thiên đến bệnh viện, cả người mỏi mệt bị bệnh viện trách cứ cũng không phản bác, cuối cùng viện trưởng phải đưa chuyên gia về nước, dùng số tiền Thời Thiên giao cho làm phí di chuyển, mặc dù vậy, bệnh viện vẫn phải bù vào một chút mới đủ.
Thời Thiên biết đây là bước đi sai lầm nhất của cậu, lúc trước thề non hẹn biển rằng sẽ nộp toàn bộ viện phí vào xế chiều ngày hôm nay, giờ lại vì câu nói đó mà làm cho tình cảnh đã nguy cấp lại càng thêm nghiêm trọng.
Thời Thiên rốt cuộc không bỏ ra nổi một phân tiền, bất kể là tiền nằm viện hay là tiền thuốc thang đắt đỏ, bệnh viện dường như không muốn thúc giục nữa, chỉ yêu cầu nếu hai ngày tới còn chưa có đủ Thời Việt Nam bắt buộc phải đi. Mặc dù có thể trì hoãn thêm hai ngày, Thời Thiên vẫn là triệt để bất lực, bởi nơi duy nhất chịu tiếp nhận cha cậu sắp không còn nữa.
Lúc này Thời Thiên mới phát hiện, trước kia chính mình đấu tranh với Cổ Thần Hoán có bao nhiêu ngu xuẩn, cậu không nên dây vào Cổ Thần Hoán, vô luận có cỡ nào phẫn nộ khi bị hắn lừa dối, giữ lấy cao ngạo trong lòng mà đấu tâm tư với hắn.
Rõ ràng tư cách để kiêu ngạo đã không còn mà vẫn như trước cố chấp giữ lấy, bây giờ ngẫm lại, tư cách kiêu ngạo của cậu đã mất đi, vậy cậu lấy tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt người khác!
Nếu như ngay từ khi bắt đầu đã mặc cho hắn giẫm đạp, e rằng cuộc sống của cậu sẽ rất thảm thương, nhưng ít nhất cha cậu sẽ không rơi vào hiểm cảnh như bây giờ. Là do quá bận tâm đến tôn nghiêm mới có thể bị chính bản thân mình ép vào tuyệt lộ.
Oán người khác, chi bằng tự oán chính mình.
Thời Thiên không nói gì trước mặt Thời Việt Nam, thậm chí cậu còn không cho lão quản gia biết cuộc đối thoại giữa mình và bác sĩ. Bước vào phòng bệnh, Thời Thiên thấy cha vẫn còn đang say giấc.
Do bệnh tật kéo dài, Thời Việt Nam mỗi ngày phần lớn thời gian đều nằm mê man trên giường bệnh. Thời Thiên nhăn mi, chậm rãi tới bên giường ngồi xuống, ôn nhu nhìn người cha già nua gầy yếu. Hồi lâu sau, Thời Thiên đưa tay xoa xoa đôi mắt đau nhức, đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cổ Thần Hoán.
Tôi tới cầu xin anh...
Những gì anh muốn, tôi cho anh tất cả...