Thời Thiên vui mừng vì ngay từ đầu cậu đã không hạ mình, dùng loại tư thái tựa như cầu xin để đàm phán với Cổ Thần Hoán, cho nên lúc này, cậu có thể thong dong ưu nhã đối mặt với uy hiếp của hắn.
Kỳ thực, khi Cổ Thần Hoán nói hắn sẽ không buông tha, Thời Thiên cũng đã quyết định, vì tương lai của chính mình, cậu phải tiếp tục đối kháng với Cổ Thần Hoán.
Trước khi đến tiệm cà phê, tâm trạng Thời Thiên là thấp thỏm bất an, nhưng bây giờ, mấy câu cậu nói với Cổ Thần Hoán cũng làm cho chính cậu bình tĩnh lại.
Không thể lại bị Cổ Thần Hoán dùng thủ đoạn uy hiếp vo tròn rồi giẫm nát, không thể lại đem thân xác nửa sống nửa chết như cương thi đi làm tình nhân của Cổ Thần Hoán.
Cậu nên có một mục tiêu để theo đuổi, không nên nhìn trước nhìn sau sợ hãi thủ đoạn của Cổ Thần Hoán mà lựa chọn trốn tránh lùi bước cùng khuất phục.
Huống chi hiện tại, qua tất cả những chuyện đã xảy ra bốn năm trước, mỗi nghe thấy bất kỳ chữ "Sủng" nào phát ra từ miệng Cổ Thần Hoán, đều sẽ cảm thấy cực kỳ chói tai, thậm chí là buồn nôn.
Cậu vẫn là không thể hiểu rõ Cổ Thần Hoán.
Có lẽ bốn năm trước hiểu biết của cậu về hắn cũng quá ít ỏi
Ly cà phê trước mặt không nhúc nhích chút nào, Thời Thiên mặt không thay đổi đứng dậy, một câu cũng không nói, cậu quay người đi về phía cầu thang tầng hai
"Trận hỏa hoạn bốn năm trước không phải là tôi làm." Cổ Thần Hoán đột nhiên mở miệng, "Còn kho bạc của Thời gia, cho dù tôi không ra tay, cũng sẽ bị "người khác" vét sạch."
Thời Thiên dừng bước, cả người cứng đờ, nhưng không quay đầu lại.
Cậu không có cách nào thuyết phục chính mình tin tưởng Cổ Thần Hoán, trong tiềm thức, cậu vẫn muốn nghe một lời giải thích liên quan cái chết của mẹ.
"Về phần tại sao không cứu người phụ nữ kia." Cổ Thần Hoán từ trên ghế đứng lên, ánh mắt âm lãnh nhưng cũng rất phức tạp, hắn thấy bóng dáng Thời Thiên đứng lại cách đó không xa, giọng nói trầm thấp, "Tôi có lý do của chính mình. Tóm lại, tôi không nợ em... "
Cổ Thần Hoán đi tới phía sau Thời Thiên, hắn nhìn thấy bàn tay đặt bên người Thời Thiên siết chặt, hô hấp có chút nặng nề.
Bởi vì câu trả lời của hắn, giống như ngầm thừa nhận.
Thời Thiên nhấc chân chuẩn bị đi, Cổ Thần Hoán đột nhiên vươn tay kéo tay Thời Thiên lại, thanh âm gấp gáp, "Chúng ta có thể chậm rãi ở chung, thời gian lâu dài, chuyện đã qua chúng ta nhất định đều có thể quên đi, em cũng đã nói rồi mà, em vẫn còn yêu tôi... "
"Người tôi yêu, là Cổ Thần Hoán." Thời Thiên không quay đầu lại, "Không phải anh."
Giống như lời cậu đã từng nói, người cậu yêu là Cổ Thần Hoán đã chết, chết từ bốn năm trước.
Sắc mặt Cổ Thần Hoán cứng đờ, một câu cũng chẳng thể thốt ra.
Thời Thiên tránh thoát khỏi cái ôm của Cổ Thần Hoán, nhanh chân sải bước về phía trước, kết quả vừa mới đi được hai bước, Cổ Thần Hoán đột nhiên ôm lấy thắt lưng Thời Thiên từ phía sau.
Biết không thể phản kháng được sức mạnh của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên đứng bất động, tùy ý để Cổ Thần Hoán đem mặt kề sát bên tai mình.
"Lúc trước đối với em như vậy, là bởi vì tôi không nỡ giết em." Giọng Cổ Thần Hoán khàn khàn, hắn không thể cứ như vậy mà từ bỏ, "Tôi làm nhục em trong yến hội, em cũng đã gây khó dễ cho tôi trước mặt các anh em của tôi rồi mà không phải sao? Tôi cưỡng bức em, nhưng cũng là cứu thoát em khỏi tay Đường Bản Xuyên. Em nghĩ rằng Đường Bản Xuyên sẽ bỏ qua cho em sao? Nếu như không có tôi, em nhất định sẽ bị lão ta bắt làm tù binh về Nhật Bản." Càng ngày càng siết chặt lấy Thời Thiên, Cổ Thần Hoán nhíu mi, "Lần đó ép buộc em phải tự an ủi trước mặt tôi, là vì tôi đột nhiên điều tra ra được hai mươi năm trước cha tôi là bảo tiêu của em, ông ấy là vì bảo vệ em nên mới chết."
Thân thể Thời Thiên khẽ run lên, những lời Cổ Thần Hoán vừa nói, không thể nghi ngờ đã tác động đến cậu.
"Tôi vốn định sẽ bắt Thời Việt Nam đền mạng, nhưng lại thay đổi chủ ý." Cổ Thần Hoán xoay người Thời Thiên lại, dùng hai tay nâng lên khuôn mặt vẫn không chút biểu tình của cậu, "Chỉ cần em nguyện ý ở lại bên tôi, tôi... "
"Cổ Thần Hoán." Khẽ cắt lời, Thời Thiên nhấc tay nắm chặt bàn tay Cổ Thần Hoán đang nắm lấy cằm mình, nhẹ nhàng gạt bỏ, "Chúng ta là người nên được tha thứ sao?"
"Thời Thiên... "
"Nỗ lực làm chuyện vô nghĩa, sẽ chỉ khiến mọi người thấy anh đáng thương." Nói xong, Thời Thiên xoay người bước đi.
Giống như bị đánh một bạt tai, sắc mặt Cổ Thần Hoán rất khó coi, "Em biết tôi đã phải đấu tranh tư tưởng bao lâu để tự thuyết phục chính mình lại cưng chiều em như trước không?" Cổ Thần Hoán không kiềm chế được cất lên một câu âm lệ với bóng lưng Thời Thiên, "Chờ đến khi kiên nhẫn của tôi đến giới hạn, tôi sợ chính mình sẽ không nhịn được phá huỷ mọi thứ xung quanh em!"
Thời Thiên không dừng chân, cậu nhàn nhạt bỏ lại một câu, "Khi đó, tôi sẽ tiếp tục tiêu dao ở cái thế giới đã bị anh phá hủy."
Giọng nói biến mất ở ngã rẽ cầu thang, Cổ Thần Hoán siết chặt tay, sắc mặt âm lệ đứng tại chỗ, cuối cùng một cước đạp lăn chiếc bàn cà phê cách hắn gần nhất.
Hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, Nguyên Hiên từ K thị trở lại, trên đường quay về cùng Thời Thiên, Nguyên Hiên nói với Thời Thiên rằng hắn đã nhắc nhở bệnh viện phải đặc biệt chăm sóc Thời Việt Nam, đồng thời thuê không ít người bí mật giám sát xung quanh bệnh viện, trước khi tình trạng thân thể Thời Việt Nam cho phép quay trở lại K thị, bằng không, không có bất kỳ người nào có thể bất động thanh sắc mang Thời Việt Nam ra khỏi bệnh viện.
Nghe những lời này, Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở lại K thị, Thời Thiên nhận được tin nhắn từ Cổ Thần Hoán, nội dung là muốn nói chuyện với cậu ở một nhà hàng cơm Tây.
Thời Thiên không xóa tin nhắn, cũng không chặn số điện thoại của Cổ Thần Hoán, mà trực tiếp đổi thể sim điện thoại.
Tin nhắn không có hồi âm, gọi điện thoại cũng không được, đến nhà Thời Thiên tìm thì không thấy cậu, cuối cùng biết được, Thời Thiên bây giờ là trợ lý của tổng tài tập đoàn Xán Dạ, sống trong khu căn hộ cao cấp ở gần tổng công ty Xán Dạ.
Như vậy, nghe thủ hạ báo cáo lại, cảm xúc phẫn nộ điên cuồng mất khống chế bốc lên trong đầu Cổ Thần Hoán.