TRÁNH SỦNG

Thời Việt Nam ở phòng bệnh đơn, điều kiện sinh hoạt tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng tuy rằng được sử dụng những nguyên liệu cao cấp, sắc mặt Thời Việt Nam vẫn ngày một kém.

Không được phẫu thuật, cơ thể dù được những phương thuốc quý duy trì tính mạng thì cũng dần dần suy kiệt.

"Khi nào Tiểu Thiên mới đến đây?"

"Thiếu gia nói gần đây công việc rất bận, chờ đến khi hết bận mới có thời gian đến thăm ngài." Quản gia đứng trong phòng bệnh, vừa rót nước lấy thuốc cho Thời Việt Nam, vừa nhẹ giọng nói, "Lão gia ngài đừng lo lắng cho thiếu gia, thiếu gia đã không còn là tiểu hài tử, có thể tự chiếu cố chính mình."

Thời Việt Nam nhận lấy cốc nước, sắc mặt nặng nề, từ khi chuyển vào bệnh viện này, Thời Việt Nam không có một khắc nào không lo lắng cho Thời Thiên, ông không thể thuyết phục chính mình tin vào lời giải thích được thăng chức tăng lương của Thời Thiên, ông lo lắng, lo con trai vì mình mà chịu khổ.

Thời Việt Nam vừa mới uống thuốc xong, cửa phòng bệnh bị người trực tiếp đẩy ra, Chu Khảm bước vào, hắn lạnh mặt nhìn Thời Việt Nam đang ngồi trên giường, rất không khách khí nói, "Ông chủ của tôi muốn nói chuyện với ông." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía lão quản gia, giọng điệu lễ phép hơn một chút, "Từ thúc có thể ra ngoài được không?"

Trước đây Chu Khảm từng là cảnh vệ ở Thời gia, cho nên hắn cũng biết lão quản gia, quản gia bình thường xử sự rất hòa khí, tất cả mọi người đều kính trọng ông.

Chu Khảm gọi như thế, coi như là một cách để nói cho lão quản gia và Thời Việt Nam rằng hắn đã biết thân phận của hai người họ.

"Cậu... Cậu đến đây không phải là để trả thù đi." Sắc mặt quản gia biến đổi, kinh hoảng nhìn Chu Khảm.

"Từ quản gia, ông đi ra ngoài đi." Dù gì bốn năm trước cũng đã từng là bá chủ một phương, mặc dù đối mặt với khả năng bị cừu gia tìm đến trả thù, Thời Việt Nam vẫn không lộ ra chút sợ hãi nào, ông bình tĩnh ra lệnh cho lão quản gia, thanh âm vững vàng, "Những điều nên tới có trốn cũng không được."

Quản gia lo lắng rời khỏi phòng, kết quả vừa mới đặt chân ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cổ Thần Hoán sắc mặt âm lãnh.

Khí tức cường đại của Cổ Thần Hoán cùng với ngoại hình xuất chúng khiến quản gia dễ dàng nhận ra hắn, quản gia kinh ngạc chỉ vào Cổ Thần Hoán, biểu tình khó có thể tin, "Cậu... Cậu không phải là bảo tiêu trước đây của thiếu gia hay sao? Lẽ nào ông chủ mà người kia nói là cậu? Cậu bây giờ cư nhiên... "

"Từ thúc." Cổ Thần Hoán cung kính cắt lời quản gia, lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó nhấc chân bước vào phòng bệnh.

Cổ Thần Hoán vừa vào, Chu Khảm lập tức đi ra, tiện thể đóng cửa lại, sau đó đứng canh ở ngoài cửa phòng bệnh.

"Thời lão gia, đã lâu không gặp."

Thời Việt Nam nhìn Cổ Thần Hoán tiến vào, không tới một giây liền giật mình kinh sợ, hai mắt mở lớn, sắc mặt cũng vụt trở nên dữ tợn trong nháy mắt, sự trấn định cùng thong dong ầm ầm đổ vỡ!

"Ngươi tên máu lạnh, súc sinh! Quân trộm cắp!" Thân thể Thời Việt Nam nghiêng về phía trước, ông chỉ tay vào Cổ Thần Hoán, hô hấp trở nên gấp gáp, gầm lên.

"Máu lạnh?" Cổ Thần Hoán cười khẽ, "Là đang nói tới trận hỏa hoạn năm đó, tôi thấy nữ nhân kia sắp chết mà không cứu hay sao?"

Cảnh tượng đau xót đến ứa máu năm đó bị Cổ Thần Hoán khinh miêu đạm tả, Thời Việt Nam tức giận đến phát run, đáy mắt tràn ngập thống khổ.

"Về phần trộm cắp, ha ha, tôi chỉ là đưa số tiền đó cho người xứng đáng hơn mà thôi, phải biết rằng cho dù con trai của ông kế thừa nó, thì cũng chưa chắc có thể phát triển đến độ cao như tôi."

"Nhưng ít nhất nó sẽ được sống trong giàu sang! Đều là tại tên khốn kiếp như ngươi! Là ngươi hại Tiểu Thiên phải chịu khổ suốt bốn năm nay!"

"Thời lão gia, đó là chuyện quá khứ rồi." Cổ Thần Hoán cười lạnh một tiếng, "Tôi của hiện tại đã không còn là tên thuộc hạ bốn năm trước nữa, không hiểu được cái gì là ẩn nhẫn đâu, cho nên mong ông có thể khách khí một chút khi nói chuyện với tôi."

Thời Việt Nam đưa tay lên ôm lấy ngực, vì quá tức giận không kiềm chế được nỗi lòng mà trái tim đau đớn, điều chỉnh hô hấp, đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào Cổ Thần Hoán, hồi lâu sau mới tự giễu cười khổ một tiếng, vô lực tựa vào đầu giường, lầm bầm trong miệng, "Báo ứng... Đây chính là báo ứng... "

Cổ Thần Hoán kéo một chiếc ghế đến cạnh giường rồi ngồi xuống, "Tôi đến đây không phải là vì thù hận với Thời lão gia, mà là có mấy vấn đề muốn hỏi."

"Ta không trả lời bất kỳ câu hỏi nào hết, cút đi." Thời Việt Nam nhàn nhạt nói, vừa rồi nói chuyện với Cổ Thần Hoán mấy câu đã làm ông nhớ đến cảnh tượng đám cháy năm đó.

"Vậy là ông không muốn phối hợp?" Thanh âm Cổ Thần Hoán không có chút hoang mang nào, "Quên mất chưa nói cho ông, Thời Thiên... "

Đúng như Cổ Thần Hoán sở liệu, hắn còn chưa nói dứt câu, Thời Việt Nam đã cứng người, hoảng sợ nhìn Cổ Thần Hoán, "Ngươi đã làm gì Tiểu Thiên?"

"Thời lão gia không nên kích động." Cổ Thần Hoán cười nhạt, "Thời Thiên dù sao cũng là vị thiếu gia mà tôi từng dùng cả tính mạng để bảo vệ, tôi sao có khả năng làm gì cậu ấy, cậu ấy đang làm việc trong công ty của tôi, quan hệ giữa bọn tôi rất hòa hợp."

Cổ Thần Hoán biết muốn ra tay với người như Thời Việt Nam nhất định phải dùng tới uy hiếp, kỳ thực, cũng giống như cách đối phó với Thời Thiên.

Cần phải nói dối thì nên nói dối.

Thời Việt Nam bán tín bán nghi nhìn Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán tiếp tục nói, "Tôi đã giúp đỡ cậu ấy, mặc dù cậu ấy chẳng có năng lực gì, tôi vẫn cho cậu ta thăng chức tăng lương, được nhận sự trị liệu chuyên nghiệp như vậy, suy cho cùng, cũng là nhờ vào tôi mà có."

Sắc mặt Thời Việt Nam quả nhiên dịu lại.

"Cuộc sống sau này của ông không còn dài, nhưng con đường của con trai ông thì khác, chẳng lẽ ông muốn sau khi ông chết đi, Thời Thiên sẽ phải sống cuộc sống cơ khổ không nơi nương tựa, đến cả người quyền thế chống lưng cho cũng không có sao? Tôi cho cậu ấy điều kiện công việc tốt như vậy, hoàn toàn là do tâm huyết dâng trào, nếu phần nhiệt tình này của tôi bị một kẻ không biết điều nào đó dập tắt, vậy tôi... "

"Ngươi hỏi đi." Thời Việt Nam cắt lời Cổ Thần Hoán, thanh âm vô lực.

Bình luận

Truyện đang đọc