Chỉ là, sau khi thân phận Thời Thiên được công khai ở buổi tiệc đó, không, từ lần thứ hai Cổ Thần Hoán nhìn thấy Thời Thiên sau bốn năm, ở nơi mà Thời Thiên không nhìn thấy, Cổ Thần Hoán đã dùng thế lực của hắn xây cho cậu một bức tường phòng ngự, để giám sát, cũng là để bảo vệ cậu.
Cổ Thần Hoán vẫn kiên định cho rằng, thế giới của hắn và Thời Thiên cho dù là bóng tối hay ánh sáng, đều chỉ có thể tồn tại hai người là hắn và Thời Thiên, đối với Thời Thiên dù là tra tấn hay cứu rỗi thì đều chỉ có thể là do Cổ Thần Hoán hắn tạo ra, đây là sự liên kết không ai có thể phá vỡ.
Ai cũng không thể phá vỡ, vì Cổ Thần Hoán sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội làm điều đó.
Cổ Thần Hoán thu hồi cái tay đặt ở trên đùi Thời Thiên, Thời Thiên thở ra một hơi, vừa định rót thêm rượu thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Cổ Thần Hoán đang ngồi bên cạnh, giọng nói tràn ngập sủng nịch, "Em muốn chuốc say chính mình để sớm rời khỏi đây phải không?"
Bị nói trúng, trong nháy mắt sắc mặt Thời Thiên trở nên mất tự nhiên, cậu mím môi, dừng một chút mới chậm rãi nói, "Anh muốn tôi thế nào?"
Cổ Thần Hoán lại đặt tay lên đùi Thời Thiên, nhưng lần này chỉ đơn giản đặt lên, không làm ra động tác dư thừa nào, sau đó cười nhẹ ôn hòa nói, "Thời Thiên, không nên căng thẳng như vậy, chúng ta cứ tự nhiên một chút, giống như một tháng kia."
Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, khóe miệng Thời Thiên vung lên, nụ cười lạnh mang ý khinh thường.
Khoảng thời gian nực cười kia, cả đời này cậu cũng không thể nào quên.
Nếu nói phần tình cảm mềm yếu nhất trong cậu kết thúc từ khi nào, chỉ sợ rằng đó chính là ngày cuối cùng của một tháng ấy.
____
Tới cùng Nguyên Hiên là một thủ hạ cấp cao của Nguyên Thường Diệu, cũng coi như là thần tử lâu năm của Xán Dạ, thân thể Nguyên Thường Diệu đột nhiên không khỏe, không có cách nào tham dự, nhưng cũng không yên lòng đứa con của mình, cho nên mới để thủ hạ cấp cao ông tin tưởng đi thay trợ lý của Nguyên Hiên.
Là người thừa kếtương lai của Xán Dạ, Nguyên Hiêntuổi trẻ anh tuấn tự nhiên là sự tồn tại không thể coi thường trên bàn rượu, được mọi người nhiệt tình mời rượu, bất quá cũng may trợ lý của Nguyên Hiên coi như là làm tròn phận sự, đã cản được không ít rượu cho Nguyên Hiên, cho nên hắn cũng không phải uống nhiều.
Nguyên Hiên vẫn âm thầm nhìn chăm chú vào Thời Thiên, phun trào ở trong lòng ngoại trừ kích động khi sắp có được người mình yêu, còn lại chính là đau lòng.
Ứ vết do bị đánh trên mặt Thời Thiên đã nhạt đi, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy rõ, Nguyên Hiên luôn tin tưởng lời giải thích đi đêm gặp cướp của Thời Thiên, chỉ là hôm qua mới biết được, vết thương trên mặt cậu là do Cổ Thần Hoán đánh.
Nguyên Hiên thậm chí không thể nào tưởng tượng được, một người từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, chưa chịu qua bất kỳ ngược đãi thân thể nào như Thời Thiên, khi bị Cổ Thần Hoán đánh sẽ phản ứng như thế nào, là đau đớn xin tha, hay là yên lặng chịu đựng.
Chỉ mới nghĩ như vậy, Nguyên Hiên đã nổi lên kích động muốn xé nát Cổ Thần Hoán.
Nguyên Hiên từng cho rằng Cổ Thần Hoán đối xử như vậy với Thời Thiên, nhưng Thời Thiên vẫn ở bên Cổ Thần Hoán như trước là bởi vì Thời Thiên yêu Cổ Thần Hoántha thiết, hiện tại tất cả sáng tỏ, Nguyên Hiên vừa phẫn nộ vừa thống hận.
Phẫn nộ vì Cổ Thần Hoán đê tiện, thống hận vì chính mình không phát hiện sớm một chút, cứu thoát Thời Thiên khỏi ma trảo của Cổ Thần Hoán.
Thời Thiên bị mọi người ép không ít rượu, Nguyên Hiên có thể nhìn ra, Thời Thiên căn bản không hề có ý định cự tuyệt, rõ ràng là muốn tự chuốc say chính mình.
"Thời trợ lý là anh em của tôi, Vạn đổng, một chén này Nguyên Hiên tôi uống thay cậu ấy."
Không chờ Vạn Quyết Lương mở miệng, Nguyên Hiên nâng chén rượu đế cay nồng trước mặt, ngửa đầu uống cạn.
Vạn Quyết Lương lấy lại tinh thần, vội vã tán thưởng, sau khi kính thêm một chén, lão cười khó coi ngồi xuống, bởi vì Nguyên Hiên dùng ánh mắt "Muốn ép rượu Thời Thiên thì phải bước qua Nguyên Hiên này" nhìn Vạn Quyết Lương.
Nguyên Hiên bắt đầu dùng thân phận bằng hữu thay Thời Thiên chặn rượu, thu hút chú ý về phía mình.
Đối mặt với sự ân cần của Nguyên Hiên, Thời Thiên không nói một câu nào, chỉ yên lặng ngồi, sắc mặt lãnh đạm, mãi đến tận khi bàn tay Cổ Thần Hoán đặt trên đùi Thời Thiên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Hay lắm, anh hùng cứu mỹ nhân." Cổ Thần Hoán sắc mặt nhu hòa, âm thanh rất nhẹ, chỉ là nghe vào có thâm ý khác, "Thật tiếc, chỉ là tự mình đa tình."
Thời Thiên quay đầu nhìn Cổ Thần Hoán, sắc mặt Cổ Thần Hoán rất tự nhiên, lúc trước bị người ép uống không ít rượu, nhưng trên mặt không có chút men say nào, tựa hồ còn mang theo nụ cười nhã nhặn, ngũ quan lạnh lùng mà thâm trầm mang mị lực đầu độc lòng người.
"Qủa thực là tự mình đa tình, nhưng nếu không có anh ta tôi đã sớm được nằm bò lên bàn như ý nguyện rồi." Thời Thiên nhàn nhạt mở miệng.
Cổ Thần Hoán khẽ cau mày, một giây sau liền cười rộ lên, "Em trách tôi đã để em uống nhiều như vậy sao?"
"Là tự tôi muốn uống, không liên quan đến anh."
"Bộ dáng khi say của em, tôi rất thích, ánh mắt rất mềm mại." Cổ Thần Hoán cười khổ thấp giọng nói, "Trông thoải mái hơn nhiều so với việc giả bộ thuận theo tôi lúc này."
"Cho nên anh vẫn là hi vọng tôi say?"
"Tình cờ nhìn thấy em say một lần, cũng không tồi."
Thời Thiên cười một tiếng, "Nếu chỉ là muốn thấy tôi say, hà tất phải phiền phức như vậy, chỉ cần anh cao hứng, lúc nào tôi cũng có thể chuốc say chính mình để đến gặp anh."
Thời Thiên nói một cách tự nhiên, ngũ quan một giây trước còn ôn hòa của Cổ Thần Hoán đột nhiên trở nên âm trầm, hắn siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại hai giây rồi mới mở ra lần nữa, Cổ Thần Hoán tiếp tục uống rượu, "Có mấy lời, đêm nay trở về tôi sẽ nói."
Nguyên Hiên chỉ thờ ơ bắt chuyện với Cổ Thần Hoán mấy câu vào lúc ban đầu, sau đó cũng không chủ động bày tỏ thái độ thân thiện với hắn nữa, mặc dù không nói gì với nhau, nhưng người ở chỗ này đều cảm thấy giữa hai người tồn tại một loại khí tức đối lập và nguy hiểm.
Ăn uống gần xong, đề tài mọi người dùng để nói chuyện cũng từ từ giảm bớt,Nguyên Hiên cảm thấy thân phận đại diện cho Nguyên gia của mình cũng nên phát huy tác dụng, vì thế đã sớm chuẩn bị xong những gì cần nói.
Nguyên Hiên uống say chuếnh choáng, nhưng ánh mắt hướng về phía Cổ Thần Hoán vẫn lộ ra thanh tỉnh cùng thù hận như trước.
"Nghe nói Cổ lão bản là tay trắng dựng nghiệp." Nguyên Hiên bất thình lình thốt lên một câu, trên mặt mang nụ cười cực kỳ "Hữu lễ", "Tôi thực sự rất hiếu kỳ a, Cổ lão bản rốt cuộc tay trắng dựng nghiệp bằng cách nào vậy?" Nguyên Hiên dừng một chút, nụ cười vụt trở nên gian tà, chậm rãi nói, "Nghe nói, Cổ lão bản trước đây chỉ là một bảo tiêu, có đúng không?"
Nguyên Hiên vừa dứt lời, tất cả mọi người liền đem tầm mắt chuyển lên người Cổ Thần Hoán, đồng thời trong lòng ai cũng sững sờ, bởi vì những người này có làm sao cũng không ngờ tới, thân phận trước kia của Cổ Thần Hoán chỉ là một bảo tiêu.
Rất nhiều người biết rõ Cổ Thần Hoán có quan hệ mật thiết với hắc đạo, nhưng vì Cổ Thần Hoán từ hắc đạo cho đến bạch đạo đều phi thường gọn gàng nhanh chóng, không lưu lại bất cứ thông tin gì cho kẻ khác điều tra, nên hắn đem dến cho người khác cảm giác khiêm tốn mà thần bí.
Cổ Thần Hoán sở hữu hơn phân nửa các loại sòng bạc ngầm cùng địa điểm giải trí cao cấp tại K thị, còn có rất nhiều loại tài sản tư hữu khác nữa, chỉ là hắn phi thường điệu thấp, mấy tháng gần đây mới bắt đầu tham dự cái loại yến hội, hơn nữa các sản nghiệp chính của hắn đều được giấu tên, cho nên rất nhiều người chưa hiểu rõ về hắn, hiện tại những gì họ biết được, cũng chỉ có những điều rõ ràng như Cổ Thần Hoán là một người có thủ đoạn, và là ông chủ có thế lực tại K thị.