Thời Thiên cảm thấy người mà cậu có lỗi nhất chính là người cha hư nhược trước mắt, từ nhỏ đã được hưởng cẩm y ngọc thực, mười mấy năm sống trong phú quý xa hoa đều là lão nhân này cho, dù ở bên ngoài cường quyền bá đạo như thế nào, chỉ cần ở nhà, ông mãi mãi là một người cha hiền từ luôn yêu thương nâng niu cậu trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ, cậu lại chẳng làm được gì cho ông, không hề hay biết về căn bệnh dằn vặt cha mỗi ngày, thậm chí còn muốn bỏ ông lại mà ra đi vĩnh viễn.
"Sao con lại tới đây?" Thời Việt Nam vừa tỉnh, khuôn mặt tiều tụy hiện rõ vui sướng, "Từ quản gia nói con phải công tác xa, rất lâu mới trở về."
"Con hủy chuyến đi rồi." Thời Thiên cười nói, "Con xin nghỉ với công ty, muốn ở nhà lười biếng mấy ngày."
"Biết nghỉ ngơi là tốt, chỉ sợ con liều mạng kiếm tiền." Thời Việt Nam khó nhọc dịch thân, Thời Thiên giúp ông ngồi dậy dựa vào đầu giường.
"Cha." Thời Thiên rũ mắt, thanh âm nhỏ đến hầu như không thể nghe thấy, "Cha... Người có cảm thấy con rất vô dụng hay không?"
Trán Thời Việt Nam nhăn thành một đường thẳng, "Nói bậy! Thời Việt Nam ta dốc sức nửa đời, tâm đắc nhất chính là con trai của mình!"
"Cha, nhìn bộ dáng nghiêm trang của người kìa." Thời Thiên nở nụ cười, "Con chỉ đùa với cha thôi."
"Sau này không được nói những lời mê sảng như thế nữa." Thời Việt Nam nghiêm mặt nói.
"Được được được." Thời Thiên cười nói, "Hơn nữa con là con người sinh ra, có vô dụng thế nào người cũng không thể vứt bỏ."
Thời Việt Nam bị Thời Thiên đùa, ông không nhịn được bật cười, "Con a, đã lớn như thế, sao tính cách vẫn trẻ con vậy?"
"Hết cách rồi, đều là do người quá cưng chiều."
Thời Thiên cùng Thời Việt Nam hàn huyên rất lâu, cuối cùng đến khi phải đi, Thời Việt Nam lại kéo tay Thời Thiên, trên mặt là sự lo lắng của người cha đối với đứa con trai độc nhất, "Sau này mỗi tháng đừng chuyển tiền đến đây nữa, thân thể ta tốt hơn trước rất nhiều, cho nên tiền tiêu không hết, con giữ lại mà dùng, cuộc sống không thể quá miễn cưỡng, nhìn lại chính mình đi, con gầy hơn trước rất nhiều."
Nói xong lời cuối cùng, giọng Thời Việt Nam lộ ra nồng đậm thương tổn, tuy luôn vui vẻ trò chuyện với Thời Thiên, nhưng người khôn khéo như ông không thể nào không biết cậu có bao nhiêu mệt, ông hiểu con trai của mình hơn bất cứ ai.
Thời Thiên bốn năm trước rất ghét làm ăn, cho nên chưa từng học kiến thức thương mại, càng không có kĩ thuật phương pháp gì kiếm được ra tiền, sao có thể không mệt, từ một thiếu gia tâm cao khí ngạo biến thành tầng lớp lao động dưới đáy xã hội khiến Thời Thiên thống khổ thế nào Thời Việt Nam đương nhiên biết rõ, huống chi khi Thời gia phá sản, Thời Thiên mới là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, sống qua bốn năm nay, những khổ cực Thời Thiên phải chịu tuyệt đối không ít.
"Gầy? Chắc là do gần đây con hay ăn vặt thay cơm, chỉ cần ăn nhiều món chính một chút là được." Thời Thiên sờ sờ mặt mình, cười thản nhiên, "Cha, người yên tâm, con sẽ không ủy khuất chính mình."
Ra khỏi phòng bệnh, Thời Thiên đứng cùng với lão quản gia ở cuối hành lang, sắc mặt phức tạp trầm giọng hỏi.
"Từ thúc, trước khi giải phẫu cha con còn chống đỡ được bao lâu? Còn có, nếu làm phẫu thuật, tiền chi tiêu trước sau đại khái hết bao nhiêu?"
Hỏi rõ mọi chuyện xong, Thời Thiên rời khỏi bệnh viện, đứng trên đường lớn, cậu đột nhiên cảm thấy đầu đau từng trận, bất lực, nôn nóng, căng thẳng, sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng. Các loại cảm xúc hỗn độn ùa vào đại não, đầu óc như muốn nổ tung.
Cậu cuối cùng cũng rõ tại sao Cổ Thần Hoán bị nhục nhã thành như vậy còn buông tha cậu, thậm chí còn nói "Thanh toán xong", để cậu sống, là vì hắn muốn nhìn thấy bộ dáng mờ mịt thất thố của cậu, mặc dù không hại cậu, nhưng lúc này, cậu không thể không thừa nhận sự vô năng của chính mình.
Thời Thiên rút điện thoại, ngơ ngác nhìn vài cái tên hiện trên màn hình, kỳ thực cũng chẳng có mấy người, tất cả tóm gọn trong một khung hình, đến trượt cũng không cần. Do dự mãi, Thời Thiên mới gọi một cuộc cho bằng hữu Quan Lĩnh.
"Sống cùng với tôi? Đệt! Thì ra cậu bán căn hộ không phải vì mua được nhà mới, cho nên hiện tại cậu không có nơi để về?" Quan Lĩnh từ trước đến nay đều thẳng thắn như vậy.
"Nếu làm phiền cậu thì thôi vậy." Thời Thiên nhàn nhạt nói.
"Đương nhiên không phiền phức! Tôi còn ước gì cậu chuyển đến luôn đây." Quan Lĩnh cười nói, "Vừa lúc bạn cùng thuê nhà với tôi có việc phải về quê, chừng nửa tháng nữa mới về, tôi ở một mình cô đơn lắm, cậu đến sống cùng cho vui."
"Vậy tôi tới luôn đây, hôm nay chủ nhật, cậu đang ở nhà đúng không?"
"Mới vừa ăn cơm bên ngoài về, mau tới đi, tôi đứng trước cổng chờ cậu."
"Hảo, tầm nửa tiếng nữa tôi đến nơi."
Cúp máy, Thời Thiên tìm một cửa hàng chuyên kinh doanh điện thoại, sau đó bán chiếc điện thoại đang dùng.
Chiếc di động bốn, năm ngàn tệ, Thời Thiên chỉ bán được hơn hai ngàn.
Thời Thiên đột nhiên cảm thấy mình phải cảm tạ tên Nguyên Nhị kia, nếu không phải lúc trước anh ta đền cho cậu chiếc điện thoại đắt tiền như vậy, thì lúc này cậu còn nghèo đến mức một phân tiền cũng không bỏ ra nổi.
Mua một chiếc di động nhỏ, Thời Thiên lại chuyển vào tài khoản của cha hơn một ngàn tệ, sau đó gọi điện thông báo cho lão quản gia, rồi cuối cùng mới bắt một chiếc taxi đi đến nhà Quan Lĩnh.
Nếu như cuộc sống ép ta phải tiến về phía trước, vậy chi bằng tự mình tăng tốc tiến lên, đem hết mọi bức bách bỏ lại phía sau.
Nếu đã không tránh được cái chết, vậy cần gì phải sợ hãi, nếu sợ chết có thể giúp ta tránh khỏi cái chết, thì nhất định sẽ phải sống run rẩy trong tuyệt vọng, nhưng, trên thế giới này,dường như không có bất kỳ điều gì đáng sợ hơn là sự sợ hãi.
Sự phá hủy lớn nhất đối với con người chính là cảm giác tuyệt vọng, tài sản lớn nhất của con người chính là hi vọng, cách đấu tranh mạnh mẽ nhất là tìm thấy được hi vọng trong nỗi tuyệt vọng.
Thời Thiên không biết bước tiếp theo cậu nên đi như thế nào, bốn năm trước cũng từng có thời điểm hoang mang thế này, đó là khi cậu mới từ một thiếu gia sung sướng từ nhỏ thành tầng lớp bình dân hai bàn tay trắng, cha đột ngột ngã bệnh, thấy rõ sự yếu ớt của bản thân mình chỉ trong một đêm hoang tàn.
Hiện tại tựa hồ đã quên mất đoạn thời gian thống khổ kia là như thế nào vượt qua, chỉ nhớ rõ khi đó trong lòng luôn có một niềm tin: Tiếp tục chiến đấu, đến chết mới thôi!
"Cổ Thần Hoán, tôi sẽ không cho anh cơ hội.... " Ánh mắt lãnh đạm nhìn phong cảnh lướt qua cửa kính xe, Thời Thiên thấp giọng lẩm bẩm.
Có lẽ tôi đấu không lại anh, nhưng tôi nhất định không thua trước anh....
Cổ Thần Hoán....