TRÁNH SỦNG

"Mẹ nó!"

Nguyên Hiên không để ý hình tượng ngồi trước quầy bar mắng to, hắn nâng ly rượu ngửa đầu uống cạn, sau đó lại nhắc bartender rót thêm rượu.

Bành Thiệu vốn định đi chơi với bạn gái lại bị Nguyên Hiên lôi đi uống rượu, sắc mặc cũng chẳng tốt lành gì, ngồi trên chiếc ghế cao bằng Nguyên Hiên, nhìn Nguyên Hiên nhăn nhó vừa uống rượu vừa mắng chửi, Bành Thiệu vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.

"Đường đường là Nguyên gia đại thiếu gia mà lại khốn khổ vì tình đến đây mượn rượu giải sầu, nói ai tin a." Bành Thiệu âm dương quái khí chế nhạo Nguyên Hiên, "Thật mất mặt a, nếu Nguyên thúc mà biết, Nguyên thúc khẳng định sẽ mắng cậu không tiền đồ."

"Con mẹ nó cậu có thể đừng bỏ đá xuống giếng hay không, lão tử đang điên tiết đây!" Nguyên Hiên liếc mắt trừng Bành Thiệu một cái, chất rượu hơi ngấm, gương mặt khiến thần linh cũng phải ghen ghét kia nhuốm men say.

"Mẹ nó cậu việc gì phải thế, trên đời này còn đầy nam nhân ưu tú hơn cậu ta, sao phải cố chấp treo cổ lên một cái cây." Bành Thiệu nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói, "Theo đuổi không được thì thôi."

"Tôi con mẹ nó chính là không hiểu tại sao! Lão tử muốn mặt có mặt, muốn tiền có tiền, có chỗ nào khiến em ấy không vừa lòng." Lại một lần nữa uống cạn rượu trong ly, Nguyên Hiên căm phẫn nói, "Mới đêm hôm trước còn hảo hảo ôm nhau, hôm sau lại đột nhiên trở mặt, giẫm lên hoa lão tử tặng thì thôi đi, lại còn nói lão tử là keo da chó, nhìn thấy liền phiền lòng! Tôi con mẹ nó đã làm sai điều gì chứ!"

"Vậy cậu định làm như thế nào? Đi tìm niềm vui mới, hay là vẫn bám dính lấy cậu ta như keo da chó?"

"Cậu ấy thích như thế nào thì chính là như thế!" Nguyên Hiên quát lớn, "Mẹ nó tôi chịu đủ lắm rồi! Không muốn tiếp tục nhìn thấy cậu ta nữa!"

"Vậy là cậu nghĩ thông suốt rồi? Nhưng có chắc là cậu nhịn được không đi tìm cậu ta hay không?"

"Lão tử nói được làm được!" Nguyên Hiên dằn mạnh chén rượu xuống quầy bar, kiên quyết nói, "Nếu còn đến tìm cậu ta, lão tử sẽ không phải họ Nguyên... Làm quái gì thế?" Nguyên Hiên trợn mắt giận dữ nhìn Bành Thiệu vỗ vai mình, "Chỉ cái gì mà chỉ?" Nhìn Bành Thiệu không nói tiếng nào mà chỉ vào phía sau mình, Nguyên Hiên tức giận mắng.

"Thời gian thử thách lời nói của cậu đã đến." Bành Thiệu cười đầy thâm ý, "Xem ai tới kìa."

Nguyên Hiên cả kinh, vội vã quay đầu nhìn lại.

Thời Thiên ăn mặc rất đơn giản, gương mặt không biểu tình khiến cậu nhìn qua như một khối băng, cậu đến một mình nhung lại không làm người ta có cảm giác cô đơn, mà ngược lại còn cảm nhận được khí tức thanh lãnh mê người quay xung quanh cậu.

Đi trên đường phố giao thông ùn tắc, khi đến nơi Thời Thiên không nhìn thấy Dư Thặng đâu cả, nhưng cậu biết, nếu Dư Thặng thực sự muốn đùa giỡn cậu bằng âm mưu quỷ kế gì, y nhất định sẽ tự mình tìm đến cửa.

Trông thấy nam nhân đã ở bên mình suốt mấy năm trời đi cưng chiều những người khác, ngoài mặt y có thể vì muốn chiếm được sự yêu thích của Cổ Thần Hoán mà tỏ ra khoan dung độ lượng, nhưng sau lưng, y nhất định sẽ không để yên.

Thời Thiên cảm thấy rất phiền lòng, hiện tại cậu chỉ muốn từ chỗ Cổ Thần Hoán lấy đủ số tiền phẫu thuật cho cha, còn lại, cậu thật sự không muốn tốn tâm tư nghĩ cách phòng bị đối phó.

Nhìn mạt thân ảnh vừa bước vào, đôi mắt mang theo men say của Nguyên Hiên bỗng mở to.

"Cậu định đi đâu?" Bành Thiệu kéo Nguyên Hiên đang chuẩn bị chạy về phía Thời Thiên lại, mắng, "Cậu có thể có tiền đồ một chút hay không? Cậu quên mình vừa mới nói gì sao? Cậu có còn muốn mang họ Nguyên hay không?"

Nhớ tới những lời chính mình vừa nói, Nguyên Hiên ngơ ngác, ngay sau đó hắn rất không khách khí gạt bỏ tay Bành Thiệu, cây ngay không sợ chết đứng phản bác, "Vừa nãy uống say! Lời người say cậu cũng tin?!"

"Cậu... "

Mặc kệ Bành Thiệu mãi không thốt nên lời, Nguyên Hiên quay lưng bước thật nhanh về phía Thời Thiên đang ngồi, nụ cười vui sướng mang theo vài phần men say.

Trước còn ảo não không biết dùng lý do gì để gặp cậu sau vụ náo loạn ầm ĩ sáng nay, giờ thì tốt rồi, là ngẫu nhiên gặp mặt!

Không quan tâm sau khi bị cự tuyệt có bao nhiêu tức giận, vừa nhìn thấy gương mặt thanh lãnh tuấn mỹ kia, tất cả tâm ý đều chìm xuống dưới, những chuyện ảo não đều không còn nhớ rõ.

Chỉ muốn được gần cậu thêm một chút, thêm một chút nữa.

Thời Thiên chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, vốn định xuống chút rượu để giải tỏa tâm tư, kết quả vừa mới ngồi xuống liền nhận được điện thoại của Cổ Thần Hoán, nghe Cổ Thần Hoán nói hắn đang tìm cậu, các loại tâm tình liền bay sạch sẽ.

Cúp điện thoại, Thời Thiên nhắm mắt lại dựa vào ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh lõm xuống, cậu lập tức cảnh giác mở choàng mắt, sau đó thì nhìn thấy tên Nguyên Nhị trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng ngồi kế bên mình.

"Sao anh lại ở đây?" Thời Thiên bị khuôn mặt tuấn tú đột ngột xuất hiện dọa sợ hết hồn, lạnh mặt thốt lên.

"Đi uống rượu với bằng hữu, thấy em tới nên đến ngồi với em, dù sao giữa hai chúng ta cũng không phải là quan hệ bình thường."

"Vậy là sáng nay tôi mắng chửi vô ích rồi?" Thời Thiên căm tức, "Sao anh vẫn tưởng bở như vậy, anh thật là... "

"Thì vì tôi chính là keo da chó a." Nguyên Hiên Hiên dán sát vào người Thời Thiên, thân thể nghiêng về phía cậu, gương mặt tuấn khí bức người nở nụ cười tà mị, "Cả đời này sẽ dính lấy em, em gỡ thế nào cũng không thể vứt bỏ được đâu!"

"Anh... "

"Thôi nào thôi nào, uống rượu đi!" Nguyên Hiên sợ Thời Thiên lại náo loạn với mình, vội vã nói sang chuyện khác, "Rượu hôm nay tôi mời, Tiểu Thiên em cứ uống thoải mái, Ngôi Sao có phòng nghỉ ngơi riêng, uống say tôi sẽ đưa em lên phòng." Nói đến "lên phòng", sắc mặt Nguyên Hiên lộ rõ vẻ kích động.

"Tôi ở đây chờ người, anh cứ uống rượu với bạn đi." Thời Thiên nỗ lực khống chế tâm tình.

"Chờ người? Ai vậy?"

"Chuyện đó thì liên quan gì đến anh! Đừng có dựa vào gần tôi như vậy!" Thời Thiên đẩy đẩy cơ thể tráng kiện không ngừng dán sát vào người mình ra, đột nhiên nhớ tới Cổ Thần Hoán sắp tới đây liền gấp gáp nói, "Không muốn chết thì đi mau đi!"

"Không đi." Nguyên Hiên cười ha hả.

Thời Thiên không nhìn Nguyên Hiên, muốn lấy lạnh lùng mài mòn kiên nhẫn của hắn, kết quả uống rượu một hồi, Nguyên Hiên chẳng những không có ý đứng dậy, mà trái lại còn không biết xấu hổ nhích lại gần....

Hành động xô đẩy của Thời Thiên trong mắt Nguyên Hiên chẳng khác nào tình nhân đang làm nũng, nhìn thấy chiếc nhẫn tối hôm qua mình tặng vẫn còn đeo trên tay Thời Thiên, tâm tình Nguyên Hiên cực kỳ tốt.

Nguyên Hiên không thấy rõ chữ khắc trên nhẫn, cho nên hắn không biết chiếc nhẫn chữ "Hiên" đã bị đổi thành "Thần".

"Nhẫn vẫn còn đeo mà còn làm bộ." Nguyên Hiên nắm lấy tay Thời Thiên nhẹ nhàng áp lên má mình, "Thừa nhận đi Thời Thiên, em đã động tâm với tôi rồi."

Thời Thiên không để ý Nguyên Hiên nói gì, bởi vì ánh mắt của cậu bị chiếc nhẫn trên tay Nguyên Hiên hấp dẫn.

Chiếc nhẫn Cổ Thần Hoán phái người kìm kiếm.

Thời Thiên đột nhiên trở tay nắm lấy tay Nguyên Hiên, sau đó giơ tay còn lại muốn tháo chiếc nhẫn ra.

Nhất định phải đem chiếc nhẫn này về trước khi Cổ Thần Hoán phát hiện!

Nhận ra ý đồ của Thời Thiên, Nguyên Hiên lập tức rụt tay về, thân thể cũng lùi về phía sau.

"Trả chiếc nhẫn đó cho tôi đi." Thời Thiên cố gắng dùng giọng điệu thương lượng.

Nguyên Hiên che chở bàn tay đeo nhẫn như bảo bối, "Nào có đạo lý đồ đã tặng cho người khác còn muốn lấy lại."

Huống chi chiếc nhẫn này là món quà đầu tiên mà người trong lòng tặng cho hắn, có đánh chết hắn cũng không tháo xuống.

Thời Thiên hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Nếu tôi nói cho anh biết chiếc nhẫn này có thể đem lại họa sát thân, anh sẽ còn tiếp tục đeo nó hay sao?"

"Đeo!" Nguyên Hiên lập tức nói, "Tôi biết em muốn triệt để hất tôi đi cho nên mới muốn lấy lại những thứ đồ có liên quan đến em trên người tôi, đừng tốn công như vậy Tiểu Thiên, chiếc nhẫn này là bảo bối của tôi, có đánh chết tôi cũng sẽ không tháo nó xuống."

"Anh... "

Thấy Nguyên Hiên giở trò vô lại, Thời Thiên biết nói nhiều lời cũng không có hiệu lực, liền đơn giản thừa dịp Nguyên Hiên không chú ý muốn cướp lại chiếc nhẫn, cả người ngã về phía Nguyên Hiên.

Nguyên Hiên là thiếu gia Nguyên gia, sau này tất nhiên sẽ thay thế Nguyên Thường Diệu tham gia các loại hào yến, nhất định sẽ chạm mặt Cổ Thần Hoán, nói như vậy, Cổ Thần Hoán rất có thể sẽ phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay Nguyên Hiên chính là thứ mà hắn thiên tân vạn khổ tìm kiếm.

Dùng tính cách đa nghi của Cổ Thần Hoán, sợ là cậu có giải thích thế nào hắn cũng đều không tin tưởng.

"Nha nha, lão bà đang muốn chơi trò bá vương ngạnh thượng cung a*." Nguyên Hiên nở nụ cười xán lạn mà tà ác, hắn giơ cao bàn tay đeo nhẫn, thân thể hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, chỉ khổ Thời Thiên đã phải kề sát vào ngực hắn rồi mà vẫn không bắt được cái tay kia.

(bá vương ngạnh thượng cung: chỉ hành động cưỡng gian.)

Nguyên Hiên uống rượu hơi nhiều, men say ngập tràn trong mắt, lúc này, Thời Thiên thở hổn hển, thân thể dán vào hắn không ngừng cọ sát có một loại mê hoặc khó tả, hắn nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên ôm lấy thắt lưng Thời Thiên, lợi dụng ưu thế cơ thể mà đè Thời Thiên lên ghế sô pha.

"Anh làm gì... Ưm... "

Lời còn chưa dứt, bờ môi mềm mại đã bị nam nhân phía trên bá đạo chiếm lĩnh, môi lưỡi thơm ngọt giao hòa, phần khát cầu không thể kìm nén khiến đạo não Nguyên Hiên như bị nung cháy, chỉ muốn dùng cơ thể mềm mại mê người dưới thân phát tiết toàn bộ cái nóng ra ngoài.

Chất cồn xông lên não, Nguyên Hiên không để ý Thời Thiên giãy dụa mà say mê hưởng thụ cảm giác ngọt ngào môi lưỡi đem lại.

Thật muốn giữ lấy cậu, muốn tiến vào sâu trong cơ thể của người con trai này, triệt để nắm giữ!

Không bao giờ buông tay! Không bao giờ!

Thời Thiên liều mạng đẩy đầu Nguyên Hiên, Nguyên Hiên vẫn chìm trong cơn say hoàn toàn không để ý, dục vọng mãnh liệt phun trào trong cơ thể, giống như muốn rạch ra một lỗ hổng, để cho tất cả những luồng nhiệt này thoát ra thật nhanh, làm người khó có thể tự kiềm chế.

Đang định thuận theo đôi môi Thời Thiên hôn dần xuống dưới, Nguyên Hiên đột nhiên cảm thấy quần áo phía sau lưng bị thứ gì đó lôi kéo, chưa kịp phản ứng lại xem đó là thứ gì, thân thể đã bị hất ra khỏi người Thời Thiên.

Nguyên Hiên chưa kịp mắng chửi, cũng chưa kịp đánh trả đã bị người phía sau vác lên vai quăng xuống, cả người đập thẳng vào bàn rượu trước ghế sô pha.

"Rầm" một tiếng, sau đó là âm thanh đổ vỡ của chai rượu và ly trên bàn.

Lưng nặng nề đập vào bàn, cột sống đau đớn như đứt đoạn, mà phía sau ót cũng ngã trúng vào một chiếc ly, đau nhức vô cùng, Nguyên Hiên chỉ cảm thấy mắt nổi đầy sao.

"Tên khốn kiếp nào! Đau chết lão tử."

Dù đã tỉnh rượu không ít, nhưng Nguyên Hiên vẫn có cảm giác đầu óc váng vất, không có cách nào đứng lên ngay được, khi hắn chuẩn bị mở mắt nhìn xem ai đánh lén mình, đột nhiên phần áo trước ngực lại bị người ta túm lấy, bên tai chỉ nghe được tiếng la hoảng sợ của Thời Thiên, "Cổ Thần Hoán, không được!!"

Thời Thiên vừa dứt lời, Nguyên Hiên cảm giác cơ thể mình lại bị nâng lên rồi vác qua vai, ngay sau đó là một cú ném mạnh xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc