TRÁNH SỦNG

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Trong nháy mắt nghe được giọng nói ấy, Thời Thiên ngây người, sắc mặt biến cực kỳ khó coi, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều ấy.

Thời Thiên làm bộ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại bước thật nhanh về phía trước, nhưng chỉ vài giây sau, thân thể bị người từ phía sau cẩn cẩn dực dực ôm vào lòng.

"Đúng là em rồi Dương Thiên!" Nguyên Hiên mừng rỡ ôm chặt eo Thời Thiên, mặt dán lên tóc mai cậu, "Mấy ngày nay tôi nhớ em muốn chết! Thật sự là muốn chết!"

Thời Thiên bị Nguyên Hiên ôm đến khó chịu, hơn nữa ánh mắt khác thường từ khắp mọi nơi quăng tới làm cậu phi thường lúng túng, Thời Thiên giơ tay dùng sức gạt bỏ cánh tay đang dán trên bụng mình, sắc mặt khó coi vội nói, "Muốn nói thì cứ nói, ôm tôi làm gì? Buông tay!"

"Để tôi ôm em thêm chút nữa." Nguyên Hiên nhếch mép cười vô lại, không ngừng dùng mặt cọ cọ lên mái tóc mềm mại của Thời Thiên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc ước ao bốn phía, càng siết chặt Thời Thiên.

Nguyên Hiên đột nhiên nhớ tới, đây là hắn lần đầu tiên hắn ôm Thời Thiên thân mật như vậy, cảm giác câu nhân trong lồng ngực làm hắn cảm thấy rất thoải mái, thậm chí là mê đắm. Hai ngày trước nếu không phải vì vội vã xuất ngoại, hắn chắc chắn sẽ không nhịn được mà đến tìm cậu, hôm nay đến đây là để chọn ít trang sức mang tới tặng Thời Thiên.

Hắn muốn chính thức bắt đầu theo đuổi người con trai thanh lãnh cao ngạo này, ai cũng đừng mong ngăn cản hắn!

Thời Thiên cuối cùng cũng gỡ được hai tay rắn chắc mạnh mẽ của Nguyên Hiên, cậu mất kiên nhẫn quay người nhìn về phía hắn, chỉ là khi thấy rõ chàng trai trước mắt, Thời Thiên bỗng ngẩn người.

Tóc của Nguyên Hiên đen tuyền như con ngươi hắn, hoa tai đinh tán bị lấy xuống, lối ăn mặc kiểu cách cũng đổi thành trang phục thành thục nghiêm chỉnh, trong là áo sơ mi trắng như tuyết, ngoài là một chiếc áo khoác cashmere*, da thiên về màu lúa mạch khỏe mạnh, đường nét ngũ quan hoàn mỹ đến độ không thể soi mói, thoạt nhìn còn bị dung nhan tuyệt tuấn làm cho chói mắt, so với trên tấm áp phích còn chói mắt hơn, quả là một yêu nghiệt đầu độc lòng người.

"Thế nào? Mấy ngày không gặp, có phải là phát hiện tôi còn đẹp trai hơn trước?" Nguyên Hiên nhìn Thời Thiên đứng ngây ra nhìn mình, hắn đắc ý nhướng mày dương môi thành một độ cong.

"Tôi còn có việc." Thời Thiên thu hồi tầm mắt, nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.

Nguyên Hiên thấy Thời Thiên sắp bỏ đi liền cuống lên, hắn vội vã chạy đến chắn trước mặt Thời Thiên, phong độ suất khí nháy mắt sụp đổ, hắn cười lấy lòng, "Dương Thiên, cho tôi chút mặt mũi được không? Nhiều người nhìn như vậy."

Thời Thiên dùng khóe mắt liếc nhìn, phát hiện quả thực có không ít người nhìn về hướng này, có người nhận ra Nguyên Hiên liền một mặt hoa si* rút điện thoại ra chụp một tấm,

Thân phận Nguyên Hiên một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ thu hút không ít ánh mắt ước ao ngưỡng mộ, huống chi với khuôn mặt kia đến chỗ nào cũng sẽ gây họa, cho nên rất nhanh, Thời Thiên và Nguyên Hiên trở thành tâm điểm trong cửa hàng.

Nay đã khác xưa, Thời Thiên chán ghét bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu không đổi sắc nhìn Nguyên Hiên, "Anh có chuyện gì không, tôi đang vội."

"Có, đương nhiên có chuyện." Nguyên Hiên cười nói, hắn duỗi tay nắm chặt tay Thời Thiên kéo đến trước quầy, chỉ vào một chiếc dây chuyền vừa ý, "Tôi thấy nó rất hợp với em, vừa nãy đã quyết định chọn nó, nhưng tôi nghĩ em tự mình chọn sẽ tốt hơn, nếu em không thích, tôi sẽ cho người làm riêng một cái... "

"Tôi không thích đeo dây chuyền." Thời Thiên đột nhiên cắt lời Nguyên Hiên, cũng tránh khỏi tay hắn, nhàn nhạt nói, "Tôi thật sự có việc."

"Vậy để tôi tặng em một chiếc vòng tay, hoặc là nhẫn cũng được." Đây là thủ đoạn Nguyên Hiên thường dùng để lấy lòng người khác, trên thế giới này, có ai lại không yêu châu báu mỹ ngọc.

Chiêu đầu tiên của Nguyên Hiên là hy vọng Thời Thiên sẽ ỷ lại vào mình về mặt vật chất, hắn biết cuộc sống hiện tại của Thời Thiên rất túng quẫn, mấy thứ xa xỉ không thể xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cho nên trang sức châu báu ở đây nhất định sẽ thỏa mãn cậu.

Chỉ là....

"Ấy, em đi đâu vậy? Chờ tôi!" Nguyên Hiên đuổi theo Thời Thiên đang lẳng lặng bỏ đi, lần này hắn không chắn trước mặt cậu mà cùng Thời Thiên sóng vai đi về phía cửa, hắn nghiêng đầu khẽ cười, "Đừng lạnh lùng với tôi như vậy, chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu, em quên rồi? Tôi còn từng giúp đỡ em nữa. Mấy ngày nay cha bắt tôi xuất ngoại, tôi đang định chọn thứ tốt để tặng em cho nên mới xuất hiên ở đây."

"Nguyên Hiên." Thời Thiên dừng chân, hờ hững nhìn Nguyên Hiên, "Anh đã nói, anh thích tôi."

"Đúng thế a." Nguyên Hiên liên tục gật đầu, kích động nói, "Hơn nữa còn là mối tình đầu, cứ nhìn thấy em là tim tôi lại đập nhanh hơn."

"Vậy để tôi trực tiếp nói thẳng." Thần sắc Thời Thiên vừa lạnh lùng vừa xa cách, "Tôi không ghét bỏ anh, nhưng cũng không thích anh, nói rõ hơn, anh không thuộc kiểu tôi thích, cho nên không cần tốn tâm tư trên người tôi, chỉ phí công thôi." Nói xong, Thời Thiên tiếp tục bước về phía trước.

"Tại sao?!" Nguyên Hiên có chút không kiềm chế được, thần sắc cũng trở nên gấp gáp, "Tôi có chỗ nào không tốt? Đến loại người cặn bã xấu xa như Cổ Thần Hoán em cũng có thể thích, vậy tại sao tôi lại không thể, tôi có chỗ nào không bằng hắn?"

"Anh chỗ nào cũng không bằng hắn."

Thời Thiên vừa dứt lời, Nguyên Hiên lập tức túm tay Thời Thiên kéo cậu vào trong lòng mình, hai tay giữ chặt lấy eo Thời Thiên, trên mặt có tức giận, có phẫn nộ nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Thời Thiên.

Đã quen hưởng thụ những ánh mắt ngưỡng mộ thuận theo, Nguyên Hiên cũng như đám con nhà giàu khác cực kỳ ghét có người nghịch ý mình, hơn nữa lại là từ một người trắng tay chẳng còn gì.

Nguyên Hiên thực sự thích Thời Thiên, nhưng hắn không nghĩ mình cần phải cúi mình trước cậu, việc khiêm tốn lấy lòng cậu là hắn tự nguyện, nhưng hắn cũng không cảm thấy mình nhất định phải làm mấy chuyện này, hắnkhông có loại dục vọng muốn nắm được người khác trong tay như Cổ Thần Hoán, hắn có bối cảnh cường đại, nguồn tài chính hùng hậu, muốn kiểu người gì mà chẳng được? Chỉ là người con trai trước mắt này làm hắn động tâm cho nên mới muốn theo đuổi cậu từ từ.

"Dương Thiên, biết tôi có bao nhiêu thủ đoạn để có được em hay không?" Nguyên Hiên sầm mặt, lời nói ra càng thêm mấy phần uy hiếp, "Chưa từng có người nào dám đối với tôi như vậy!"

"Xem ra từ lúc này tôi phải nhận thức lại anh rồi." Thời Thiên cười hờ hững, "Nguyên lai anh cũng giống như những người khác, tôi mới đầu còn thấy lạ, Nguyên công tử đại danh đỉnh đỉnh sao có thể vì yêu thích mà lấy lòng một người bình thường như tôi, rốt cuộc cũng lộ rõ bản tính? Cái gọi là yêu thích của anh chẳng qua chỉ là cảm giác thỏa mãn khi chinh phục được người khác mà thôi. Tôi cảm thấy mình đối với anh vốn không thích cũng không ghét, nhưng bây giờ ngoại trừ phản cảm ra, rất khó để có thứ tình cảm nào khác."

Thời Thiên nói cả một tràng dài làm Nguyên Hiên ngây ngẩn cả người, hắn cứng ngắc nhìn Thời Thiên, cánh tay theo bản năng buông xuống, có chút không biết làm sao nhìn Thời Thiên đứng trước mắt.

"Không phải, tôi vừa nãy chỉ là.... chỉ là.... Tôi bị động kinh đấy! Tuyệt đối không muốn cưỡng ép em đâu!" Nguyên Hiên hốt hoảng giải thích, hắn sao có thể uy hiếp cậu, thật đáng chết! Đáng chết!

"Đừng tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi." Thời Thiên không có biểu hiện quá mức tức giận, cậu nhàn nhạt nói xong liền quay người bước đi.

Ra khỏi cửa hàng, Nguyên Hiên vẫn đuổi theo liên tục nói xin lỗi, sau đó phi thường chân chó* mở cửa xe mời Thời Thiên ngồi, nhiệt tình nói muốn chở cậu về.

Thời Thiên phát hiện mình căn bản không có biện pháp với Nguyên Hiên, hắn không giống Cổ Thần Hoán, không thể đối phó theo lẽ thường, cho nên cậu mới không tìm được cách gì để xua đuổi hắn.

Thời Thiên không lên xe Nguyên Hiên mà gọi một chiếc taxi, lên xe báo địa điểm cho tài xế xong, cậu mệt mỏi dựa vào ghế ngồi chợp mắt một lát.

Xem ra nhẫn không thể bán được, vốn muốn bán lấy chút tiền trả tiền thuốc thang cho cha.

Bất quá với tấm thẻ Cổ Thần Hoán cấp, tiền nhẫn căn bản không thấm vào đâu, thêm vào căn biệt thự Cổ Thần Hoán mua cho cậu cùng với chiếc xe mà hắn tặng cậu sắp tới gom lại bán đi, chắn chắn sẽ được một khoản tiền vô cùng lớn.

Rất nhanh đã đến căn biệt thự nhỏ thanh u kia, vừa trả tiền taxi, mặt Thời Thiên biến sắc, cậu không ngờ Nguyên Hiên vẫn lái xe theo sát phía sau.

"Em sống ở đây?"

Nguyên Hiên xuống xe kinh ngạc nhìn căn biệt thự trước mắt, vốn nghĩ Thời Thiên không có tiền, không ngờ lại sống ở chỗ này....

Nguyên Hiên ngẫm lại liền cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Thời Thiên lấy ở đâu nhiều tiền như vậy?

"Anh theo tôi tới đây làm gì?" Thời Thiên nhức đầu không thôi, nhìn Nguyên Hiên vẻ mặt hớn hở, cậu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, "Tôi đã nói tôi đối với anh.... "

"Tôi không để ý." Nguyên Hiên cười tà, nhẹ nhàng ngắt lời, "Vấp phải trắc trở khi theo đuổi là chuyện bình thường, tôi nhắc lại, chừng nào không nắm được em trong tay tôi sẽ không bỏ qua! Tôi sẽ cố gắng từng ngày cho em hiểu được tâm ý của mình, khiến em cảm động trước tình yêu của tôi, sau đó cam tâm tình nguyện đến bên cạnh tôi."

Nguyên Hiên nói đầy tự tin. Lúc này, một chiếc xe tư nhân màu đen chậm rãi dừng trước cổng biệt thự, cửa xe bật mở, Cổ Thần Hoán một thân tây trang từ trong xe bước xuống.

Trong nháy mắt nhìn thấy Cổ Thần Hoán, Nguyên Hiên sửng sốt, hắn không biết Cổ Thần Hoán tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng khi nhìn thấy Cổ Thần Hoán đi thẳng tới trước mặt Thời Thiên ôm eo cậu, còn Thời Thiên cũng dịu ngoan tựa vào lồng ngực Cổ Thần Hoán, hắn trừng lớn đôi mắt, hít sâu một hơi rồi nổi giận đùng đùng hét lớn, "Em lại còn sống cùng với hắn!"

_________________________________________

*Cashmere: là chất liệu rất đặc biệt. Nó cũng là một loại sợi tự nhiên hiếm nhất trên thế giới. Thuật ngữ "cashmere" liên quan đến các loại trang phục làm từ chất liệu này. Ngoài sản phẩm phổ biến nhất là áo len và khăn Pashmina, cashmere cũng được dùng để làm khăn tay, găng tay, áo choàng và mũ.

*Hoa si: chỉ những người mê trai.

*Chân chó: người nịnh hót chuyên lấy lòng người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc