TRÁNH SỦNG

"Nhà em sắp bị hoa anh tặng lấp đầy rồi." Thời Thiên khẽ cười tiếp nhận bó tulip Cổ Thần Hoán tặng, nhìn bó hoa tươi trong ngực, cậu nhăn mi nói đùa,"Liên tục hai mươi mấy ngày, mỗi ngày một bó hoa, anh không còn ý tưởng nào khác sao?"

"Tôi ở phương diện này không có thiên phú gì." Cổ Thần Hoán nhẹ giọng nói, "Nếu tặng trang sức, sợ em sẽ nói tôi tầm thường, cho nên chỉ có thể mỗi ngày tặng em những bó hoa khác nhau." Dừng một chút, Cổ Thần Hoán lại hỏi, "Em không thích?"

"Em thích hoa trồng trong đất hơn." Thời Thiên cau mày, không giấu giếm suy nghĩ trong lòng mà nói thẳng, "Gốc rễ dù sống trong bùn đất dơ bẩn, nhưng lớn lên vẫn cao quý xinh đẹp, cho dù không ai để tâm cũng có thể tự mình vươn lên, sống không ràng buộc, còn những bông hoa rời đất này, tuy rằng được người đặt ở nơi hoa lệ chiêm ngưỡng ngắm nhìn, nhưng vận mệnh lại nằm trong tay người làm vườn, nếu gặp phải người vô trách nhiệm, không quá mấy ngày hoa sẽ chết, hơn nữa, chết rất thê thảm."

Thời Thiên bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cổ Thần Hoán, tươi cười đã biến mất, cậu nhẹ giọng hỏi, "Nếu như em là đóa hoa kia, anh thấy em nên sống trong đất, hay trong tờ giấy gói đẹp đẽ này?"

Khuôn mặt Cổ Thần Hoán quá mức bình tĩnh, Thời Thiên nhìn không tới một tia khác thường, chỉ thấy ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm, không biết là sủng nịch hay là ý khác. Cổ Thần Hoán giơ tay ôn nhu vuốt tóc Thời Thiên, cậu đứng thẳng, thần sắc nhẹ nhàng, tùy ý để tay Cổ Thần Hoán xoa từ mái tóc đến đôi gò má.

Nếu như Cổ Thần Hoán triệt để tiến vào lòng, vậy cậu sẽ trở thành một đóa hoa rời đất, nhờ hắn cậu có thể lần nữa quay lại cuộc sống xa hoa hưởng thụ như trước đây, nhưng lại mất đi lớp bảo vệ thanh lãnh kiên cố của mình, bởi cậu chưa từng yêu, một bước giẫm xuống, sợ là chẳng thể thu hồi, trái tim mềm yếu đứng trước Cổ Thần Hoán lúc này, không chịu nổi dù chỉ một chút.

Cho nên cậu sợ hãi, sợ có được, rồi lại sợ mất đi.

Cổ Thần Hoán không nói, hắn biết mình không cần phải trả lời, Thời Thiên lo lắng ám chỉ như vậy đã đủ thấy rõ cậu dần mở lòng với hắn.

Hoa rời đất, chỉ có thể mặc người định đoạt, giao tâm cho người, giờ giờ khắc khắc đều phải sầu lo.

Người như vậy, thực dễ điều khiển.

Cổ Thần Hoán hôn lên môi Thời Thiên, hắn nâng mặt cậu, nhắm mắt lại, động tác môi lưỡi vô cùng dịu dàng.

Đây là lần thứ ba Cổ Thần Hoán hôn Thời Thiên, nhưng lại là lần ôn nhu nhất, hắn muốn thông qua phương pháp này bỏ đi do dự trong lòng cậu, nhưng dần dần, lại bắt đầu trầm mê.

Thời Thiên có chút giãy giụa, có chút bài xích, cậu muốn đẩy Cổ Thần Hoán, lại bị Cổ Thần Hoán nhấn trên thân xe, nhưng rồi cũng không còn chống cự, tùy ý để thân thể cao lớn của hắn dán vào người mình.

_____

Thời Thiên lên lầu, Cổ Thần Hoán lái xe rời đi, đã là hơn chín giờ tối.

Thời Thiên đem bó hoa Cổ Thần Hoán tặng lấy ra khỏi giấy bọc, sau đó đổ nước vào bình cắm, cuối cùng hài lòng chụp một bức ảnh gửi cho Cổ Thần Hoán cùng với một câu: Rất thích.

Gửi đi rất lâu Thời Thiên mới nhận lại được tin nhắn của Cổ Thần Hoán, một câu đơn giản lại bao hàm vô số nhu tình: Vậy đến đây sống cùng tôi đi.

Tựa như chuyện đương nhiên diễn ra, nhớ tới nụ hôn vừa nãy, Thời Thiên đột nhiên phát hiện cậu không hề bài xích chuyện sống cùng Cổ Thần Hoán, chỉ là có hơi căng thẳng.

Được, vậy để em chuẩn bị chút, chiều nay anh tới đón em.

Thời Thiên gửi tin, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cậu nhảy lên giường đem hai má nóng bừng vùi vào trong chăn, không thể chống cự cảm giác ấm áp trong lòng, cảm giác như đang mơ khiến cậu có chút lâng lâng. Đột nhiên rất muốn ôm lấy Cổ Thần Hoán, cảm thụ nhiệt độ thân thể khiến mình an lòng của hắn, rất muốn dán mặt lên lồng ngực cường tráng đem hết tất cả ủy khuất trong bốn năm qua toàn bộ khóc ra.

Ngày hôm sau Thời Thiên dậy rất sớm, ăn điểm tâm xong, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, cậu không muốn mang theo quá nhiều, bởi cậu biết Cổ Thần Hoán cái gì cũng không thiếu.

Thời Thiên đến bây giờ vẫn không rõ Cổ Thần Hoán sống ở đâu, cậu luôn cùng hắn đi đến các bữa tiệc, hẹn hò, tán gẫu, cũng hay mời Cổ Thần Hoán đến nhà mình, hai người sẽ như đôi phu thê cùng nấu cơm, cùng dùng bữa, nhưng cậu chưa từng hỏi Cổ Thần Hoán về những chuyện liên quan đến hắn.

Cổ Thần Hoán chỉ cho Thời Thiên biết hắn làm chủ hắc đạo, quy mô kinh doanh ở bạch đạo không lớn, hắn chỉ đứng sau màn thao túng, rất ít khi lộ diện, các thương gia chính trị tại K thị đều biết hắn là một vị lão đại tối thủ đoạn, không thể đắc tội. Còn lại, tỷ như quyền thế lớn bao nhiêu, tài sản nhiều ít thế nào, không ai biết rõ.

Đối với khá nhiều người, Cổ Thần Hoán là một nam nhân thần bí.

Thời Thiên đối với việc này không có hứng thú, cậu chỉ biết, cùng với Cổ Thần Hoán, cậu sẽ không lại cảm thấy mình cô đơn.

Có lúc Thời Thiên cũng sẽ nghĩ, rõ ràng mình không phải kiểu người dễ động tâm, vì sao chưa đến một tháng đã bị Cổ Thần Hoán công hãm linh hồn?

Không cần biết yêu Cổ Thần Hoán là vì chính bản thân hắn, hay vì cảm thấy an toàn khi ở cạnh bên, Thời Thiên cảm thấy điều này không quan trọng.

Ngược lại yêu chính là yêu, nếu có thể tìm ra nguyên nhân, vậy đó chẳng phải là yêu nữa rồi.

Chuẩn bị xong mọi thứ mới hơn mười giờ sáng, nghĩ đến buổi chiều Cổ Thần Hoán mới đến, Thời Thiên liền cầm theo điện thoại ra ngoài ăn trưa.

Nếu như cậu biết lần ra ngoài này sẽ chạm mặt chàng trai hôm đó, cậu thà đợi đến chiều Cổ Thần Hoán tới đón còn hơn.

Chàng trai kia không ai khác, chính là người bị Thời Thiên lột sạch trói trong nhà vệ sinh trên du thuyền hai mươi mấy ngày trước, Nguyên Hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc