Khi Cổ Thần Hoán quay lại đại sảnh, Thời Thiên rất nhanh đã kết thúc cuộc trò chuyện với Dư Thặng, cậu khoát tay hắn, hai người tự nhiên đi lên lầu.
Dư Thặng âm thầm siết chặt nắm tay, không ngừng nhủ thầm trong lòng không thể gấp, bởi vì qua đêm nay, nam nhân này sẽ chẳng là cái thá gì! Chỉ có thể mặc y đòi lại tất cả nhục nhã cùng thù hận năm đó! Về phía Thần ca, anh ấy hẳn sẽ không luyến tiếc một người thấy mẹ mình chết mà không cứu.
Thời Thiên và Cổ Thần Hoán vừa trò chuyện vừa lên tầng, cuối cùng dừng lại ở cuối hàng lang ít ai để ý.
Thanh âm Thời Thiên rất mềm rất nhẹ, cậu ngẩng đầu nhìn Cổ Thần Hoán, đáy mắt ẩn chứa nụ cười nhạt nhoà, cậu tự nhiên vòng hai tay qua vai Cổ Thần Hoán, nhẹ giọng thầm thì, "Không có dù hài tử chỉ có thể nỗ lực chạy trốn, bốn năm nay, em luôn luôn chạy, hiện tại gặp được anh, cuối cùng cũng có một nơi dừng chân an bình."
Hiện tại gặp được anh, cuối cùng cũng có một nơi dừng chân an bình.
Những lời này làm Cổ Thần Hoán ngẩn người, hắn vẫn như trước ôn hòa nhìn Thời Thiên, nhưng loại cảm giác ngột ngạt khó có thể hình dung từ từ lan tràn trong lồng ngực, từng chút từng chút thẩm thấu vào trái tim khiến hắn đau nhói. Cổ Thần Hoán muốn áp chế lại cảm giác trong lòng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hàm chứa ý cười của Thời Thiên, hắn chợt nhận ra, ánh mắt cậu lúc này thật trong suốt, thật thản nhiên.
"Làm sao vậy? Bị câu nói này của em làm cảm động?" Thời Thiên thấy Cổ Thần Hoán chỉ yên lặng nhìn mình, không nhịn được nói đùa.
Cổ Thần Hoán đột nhiên tránh ánh mắt Thời Thiên, hắn vươn tay vuốt ve gò má cậu, ánh nhìn ôn nhu không biết đang đặt tại nơi nào, "Lời của Nguyên Hiên kia, em không có chút nào hoài nghi? Giả dụ như em đã nói, bốn năm trước Dư Thặng đối tốt với tôi như vậy, hiện tại tôi quyền thế tới tay, chung quy phải báo đáp cậu ấy, thu lại làm bạn tình cũng không phải là không thể."
Thời Thiên cười một tiếng, "Anh đang ép em hoài nghi anh sao?"
"Tôi chẳng qua là cảm thấy dùng trí tuệ của em, chút hoài nghi ấy hẳn phải có." Cổ Thần Hoán cũng phối hợp Thời Thiên, dùng khẩu khí đùa giỡn nói.
"Cổ Thần Hoán, anh thật giống như chưa hiểu rõ em." Thời Thiên kiễng chân ôm chặt lấy Cổ Thần Hoán, chóp mũi xinh đẹp mập mờ chạm vào mũi hắn, thanh âm thấp nhu, "Đối với em mà nói, yêu chính là hoàn toàn tin tưởng, cho nên khi em hoài nghi anh, thì khi đó em đang hoài nghi chính mình, con người em luôn luôn rất tự tin, hiện tại, lại càng tự tin."
"Người thông minh yêu sâu đậm thế nào cũng sẽ để lại đường lui cho chính mình." Cổ Thần Hoán nỗ lực đem thanh âm phát ra thật tùy ý, như đang vui đùa cùng Thời Thiên, "Thiếu gia của tôi, em ngốc đi rồi."
"Nếu như người thông minh đứng trước người mà mình yêu thật lòng vẫn còn có thể tiếp tục thông minh, vậy thì phần tình cảm này, nên bị hoài nghi." Thời Thiên hôn một cái lên khóe môi Cổ Thần Hoán, nở nụ cười tràn đầy tự tin, "Em bây giờ rất ngốc nghếch, cho nên anh phải bảo vệ em thật tốt."
Loại cảm giác ngột ngạt khó có thể dùng lời diễn tả càng thêm mãnh liệt, Cổ Thần Hoán bắt đầu phát hiện hắn có chút mất khống chế muốn ngắm thật kỹ gương mặt Thời Thiên không rời mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu, tùy ý để cảm giác khó chịu trong lòng bùng phát.
"Thời Thiên." Hai mắt Cổ Thần Hoán bắt đầu mơ hồ, giọng nói cũng có chút khàn, hắn dịu dàng xoa mặt Thời Thiên, cậu nhắm mắt lại, nghiêng đầu, chủ động đem đôi gò má kề sát vào lòng bàn tay Cổ Thần Hoán.
"Một ngày bảo tiêu, cả đời bảo tiêu." Thời Thiên cảm thụ ấm áp từ Cổ Thần Hoán, nhẹ nhàng mà thâm tình, "Cổ Thần Hoán, không cần biết hiện tại hay tương lai anh đứng cao bao nhiêu, em đều coi anh như bảo tiêu của mình, còn em là thiếu gia của anh, là người anh phải bảo vệ cả đời này."
Thời Thiên thâm tình nỉ non làm đại não Cổ Thần Hoán căng lên rồi đột ngột đứt đoạn, hắn nâng mặt Thời Thiên thô bạo hôn lên môi cậu, Thời Thiên bị sức lực cường đại của hắn đẩy lui ra sau, cậu dựa vào tường, đôi tay ôm lấy Cổ Thần Hoán từ đầu đến cuối không buông rời, Thời Thiên nhắm mắt lại hơi ngửa đầu phối hợp với nụ hôn điên cuồng cướp đoạt của hắn.
Cổ Thần Hoán nặng nề thở dốc, hận không thể thông qua hôn môi chiếm lấy người con trai này, dần dần, động tác bắt đầu có chút mất khống chế, bàn tay mang lớp chai mỏng thuận theo vạt áo Thời Thiên duỗi tiến vào, tham lam du ngoạn trên thắt lưng thon gọn bóng loáng.
"Dừng lại."
Thời Thiên rốt cuộc tránh khỏi cái hôn của Cổ Thần Hoán đề phòng hắn lại hôn xuống dưới. Cậu có chút buồn cười giữ lấy đầu hắn, Cổ Thần Hoán bất mãn nhìn Thời Thiên, dục vọng bất chợt khiến giọng hắn khàn khàn, "Làm sao vậy?"
Thời Thiên cười khổ nhìn Cổ Thần Hoán, "Yến hội sắp bắt đầu rồi, anh thật sự muốn cùng em đột phá tầng quan hệ cuối cùng ngay bây giờ?"
Cổ Thần Hoán sững sờ, lúc này mới ý thức được tình cảnh này rất không thích hợp làm chuyện như vậy, có lẽ không chỉ là tình cảnh này, mà còn có, người này. Hắn đột nhiên cảm thấy rất không ổn, hắn luôn tự tin với năng lực của mình, chưa bao giờ là loại người không biết tiết chế, huống chi là sản sinh ý nghĩ đè một người không thích hợp nhất dưới thân mạnh mẽ cướp đoạn.
Loại ý nghĩ này khiến Cổ Thần Hoán không khỏi kinh sợ, hắn có chút chán ghét chính mình, so với Thời Thiên đã trầm luân, Cổ Thần Hoán hắn phải là tối thanh tỉnh mới đúng.
Cổ Thần Hoán rút bàn tay đang luồn vào trong áo Thời Thiên ra, sắc mặt vì sự vọng động của mình mà có chút khó coi, Thời Thiên lại cho rằng hắn không được thỏa mãn nên mới có vẻ vẻ mặt như vậy, cậu cười khẽ một tiếng, lần thứ hai hôn lên môi hắn, "Đồ của em đã chuẩn bị xong, tối nay em sẽ chuyển đến đây."
Thời Thiên nghĩ, quan hệ giữa cậu và Cổ Thần Hoán cũng nên tiến thêm một bước.
Cổ Thần Hoán buông Thời Thiên, khôi phục lại vẻ ôn hòa, hắn biết cậu ám chỉ cái gì, nhưng cũng biết rõ, sau khi tiệc rượu qua đi, hắn và người con trai này liền không có tối nay.
Cổ Thần Hoán cười nhạt, "Được."
Thời Thiên buông đôi tay vòng qua vai Cổ Thần Hoán, cúi đầu chỉnh sửa lại vạt áo bị hiện làm nhăn, sau đó không quên giúp hắn vuốt phẳng âu phục.
"Em đi rửa tay một chút, anh ở đây chờ em, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài." Thời Thiên cười nói xong hôn lên mặt Cổ Thần Hoán một cái rồi mới vui vẻ quay đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng Thời Thiên biến mất, Cổ Thần Hoán thu hồi tầm mắt, thần sắc lạnh như băng, đôi mắt sắc bén lóe lên tia u lãnh.
Có lẽ hắn nên thay đổi kế hoạch, tiếp tục bắt người con trai này phải dùng tôn nghiêm để trả giá cho sự lãnh huyết ác liệt năm đó, thế nhưng để làm được điều này, không được để cậu rời khỏi hắn, đúng, chính là như vậy, Cổ Thần Hoán hắn hiện tại có quyền lực, có tiền tài, có cái gì hắn không thể làm?
Một thuộc hạ của Cổ Thần Hoán từ góc tối đi ra, đứng trước mặt hắn kính cẩn thưa, "Thần ca, yêu cầu của ngài đã được chuẩn bị xong."
"Tốt lắm." Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn cùng với ôn thanh nhu ngữ khi nói chuyện với Thời Thiên như hai người khác biệt, hắn quay người nhìn thủ hạ, "Ấn theo kế hoạch đã định tiến hành, không chừa cho cậu ta bất kỳ lối thoát."
"Vâng."