TRÁNH SỦNG

~Bốn năm trước, Nhật Bản ~

Chiếc xe tư nhân sang trọng chậm rãi tiến tới gần trang viên chiếm gần hết diện tích mặt đất. Trong xe là Thời Thiên mặc một bộ lễ phục đen xa xỉ, gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần mỏi mệt, tư thái tùy ý ngồi trên ghế lái phụ, khuỷu tay tựa trên cửa kính xe, chống cằm, mắt nhìn về phía ngọn cờ hùng vĩ được cắm ở một nơi nổi bật, khóe môi khinh thường vung lên.

"Kiến trúc mô phỏng theo cố đô Nhật vào thế kỷ 16, nhìn qua rất có phong vận. Ha ha, lão già Đường Bản Xuyên quả là biết hưởng thụ, chắc lão ta coi mình là chúa trời đây!" Thời Thiên trào phúng cười nhạo.

Đường Bản Xuyên là thương nhân Nhật Bản giàu có, vẫn duy trì hợp tác với Thời gia được, nhiều năm như vậy, Đường Bản Xuyên là dựa vào việc hợp tác chặt chẽ với ông trùm thương giới là Thời Việt Nam mới có thể chen chân vào đám phú hào trong giới kinh doanh. Đối với Thời gia, Đường Bản Xuyên đương nhiên ra sức nịnh bợ, cho nên khi biết Thời Thiên con trai của Thời Việt Nam đang đi du lịch ở Nhật Bản, lão liền lập tức nhiệt tình mời Thời Thiên tới nhà làm khách.

Cổ Thần Hoán phụ trách lái xe, trên mặt không tỏ vẻ gì, eo thân thẳng tắp ngồi trên ghế lái, hai tay vững vàng nắm vô-lăng, hai mắt tối đen sâu thẳm chuyên chú nhìn về phía trước.

"Nói chuyện với một lão già có gì hay." Thời Thiên nhíu mày, không kiên nhẫn, "Nhiều nhất nửa giờ nữa tôi sẽ ra, anh chờ bên ngoài là được, không cần đi theo."

"Lão gia đã lệnh thuộc hạ một tấc cũng không rời bảo vệ thiếu gia." Cổ Thần Hoán cung kính mà không thấp kém thông báo một câu.

Thời Thiên cười lạnh, "Anh theo tôi chưa được bao lâu đã trung tâm như vậy? Ha ha, cũng khó trách, nếu tôi có mệnh hệ gì, anh chẳng những mất việc, không chừng còn có thể bị cha tôi phái người đánh chết."

Cổ Thần Hoán không nói, hắn mới làm việc ở Thời gia được hơn một tháng đã không ít lần bị vị thiếu gia này châm chọc khiêu khích, thậm chí còn bị cậu đánh, chỉ bởi vì đôi mắt quá lạnh lùng, khiến cho cậu có cảm giác như hắn đang khinh bỉ.

"Này, nếu tôi lỡ đắc tội với Đường Bản Xuyên, làm lão ta điên lên muốn giết tôi, anh có thể bảo vệ tôi thoát thân an toàn không?" Thời Thiên tùy tiện hỏi một câu, lười biếng nói, "Liệu anh có vì mạng sống mà bỏ mặc tôi ở lại chạy trốn một mình không? Trước kia cũng từng có một bảo tiêu làm như vậy, khiến tôi suýt chút nữa thì bị người ta đánh chết."

"Sẽ Không." Cổ Thần Hoán lãnh đạm trả lời.

"Tôi từng đánh mắng anh, vậy mà anh vẫn trung tâm như vậy? Nếu tôi là anh, gặp phải một chủ nhân đáng ghét như thế, nhất định tôi sẽ canh lúc nửa đêm một đao đoạt mạng cậu ta, sau đó bỏ đi." Thời Thiên cười khẽ đùa Cổ Thần Hoán, "Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy sao?"

"Không có, tôi sẽ bảo vệ thiếu gia, cho đến khi trái tim ngừng đập."

"Thật sự?" Thời Thiên nhếch miệng, nghiêng đầu nhìn vào mắt Cổ Thần Hoán: "Sẽ không gạt tôi đi?"

Cổ Thần Hoán vẫn lãnh đạm như trước, phun ra mấy chữ đanh thép, "Thuộc hạ không bao giờ lừa người."

Thời Thiên hơi ngẩn ra rồi lập tức khôi phục dáng vẻ như cũ. Cậu ngồi tựa lưng trên ghế, quay đầu nhìn qua cửa kính, khẽ cười nói, "Đây là anh nói."

___

Xe dừng lại trước cổng trang viên, Đường Bản Xuyên tươi cười cùng một đám người hầu đã sớm đứng ở cửa nghênh tiếp. Đường Bản Xuyên ăn mặc đoan chính nhưng không quá nghiêm túc, mới qua bốn mươi nhưng thoạt nhìn lại già hơn tuổi, giống như do túng dục quá độ mà thành, tướng mạo hòa nhã. Lúc xe Thời Thiên dừng lại, lão lập tức mỉm cười ôn hòa đi qua nghênh đón, nói bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo, nhiệt tình cung kính với cậu như một vị thần tài.

Thời Thiên xuống xe, vóc dáng thon dài đẹp rực rỡ ưu nhã đứng trước mặt Đường Bản Xuyên, Thời Thiên lúc này chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt vẫn còn vài phần non nớt sạch sẽ của thiếu niên, con ngươi sáng ngời như mã não, làn da trắng nõn, môi như đóa tường vi, mái tóc ngắn mềm mại đen như hắc ngọc, toàn thân tản ra khí tức cao quý thanh lãnh, cậu mới cười khách sáo đã làm người trước nay vốn ham mê nam sắc như Đường Bản Xuyên tim loạn cả nhịp.

Thiếu gia phương Đông tuấn mỹ, xuất thân quý tộc, bộ dáng quật ngạo, thanh lãnh, hoàn mỹ đến soi không ra một vết tỳ.

Đường Bản Xuyên nhanh chóng từ mơ màng hoàn hồn trở lại, lão vội vàng vươn tay ra trước mặt Thời Thiên, Thời Thiên nhẫn nhịn cảm giác không khỏe trong lòng, cũng vươn một tay ra bắt tay với lão. Không ngờ ngón tay đáng khinh của Đường Bản Xuyên lại trượt nhẹ lên mu bàn tay Thời Thiên, nhất thời khiến cậu phát tởm không thôi. Khi Thời Thiên ngẩng lên nhìn Đường Bản Xuyên thì phát hiện lão đang dùng ánh mắt thèm thuồng bẩn thỉu nhìn mình.

"Thời thiếu gia thực tuấn tú." Đường Bản Xuyên không chút keo kiệt khen ngợi, lão không kiềm chế nổi lại nhìn chằm chằm vào mặt Thời Thiên, đống thịt già nua vì cười lấy lòng mà nhăn nhúm chồng chéo lên nhau, tay vẫn siết chặt lấy cậu.

"Đường Bản tiên sinh đừng khách khí." Thời Thiên một bên cười nhạt, một bên nỗ lực muốn rút tay mình về, hiện tại, cậu đang cảm thấy rất hối hận vì đã nhận lời tới đây.

Đường Bản Xuyên vẫn si mê nhìn Thời Thiên, mãi đến khi vị quản gia đứng bên cạnh lão ho khan hai tiếng nhắc nhở mới buông tay, sắc mặt có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cười nhiệt tình với Thời Thiên như cũ. Lão vươn ra một cánh tay, mời cậu đi trước: "Thời thiếu gia, mời, mời."

Đường Bản Xuyên tiêu tốn rất nhiều tiền bạc để kiến tạo chỗ này. Nơi đây được kết hợp bởi rất nhiều tòa nhà với kiểu dáng kiến trúc khác nhau, mỗi tòa nhà sẽ có một hoa viên mang phong cách Nhật Bản bao quanh, thoạt nhìn rất có phong vận.

Thời Thiên khá hứng thú với quang cảnh ở đây, cậu vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, Cổ Thần Hoán vẫn diện vô biểu tình đi theo phía sau cậu, hắn đang quan sát địa hình và vị trí phân bố thủ vệ ở xung quanh đây, hắn cũng chú ý tới ánh mắt mang tính xâm lược hèn mọn của Đường Bản Xuyên khi nhìn Thời Thiên, trong lòng lại càng tăng thêm cảnh giác.

Đường Bản Xuyên dẫn Thời Thiên đi thăm rất nhiều nơi trong trang viên, cuối cùng hai người ngồi phẩm trà tại một căn nhà gỗ nhỏ ngay cạnh ôn tuyền. Đường Bản Xuyên mang ra loại trà trân quý nhất cùng món tráng miệng yêu thích nhất của mình, dốc lòng chiêu đãi Thời Thiên.

Không gian phục cổ tách rời khỏi cuộc sống hiện đại, tạo cho Thời Thiên cảm giác thật thư thái, chỉ là khi Đường Bản Xuyên mời Thời Thiên đi tắm suối nước nóng, cậu không chút do dự cự tuyệt.

Thời Thiên đối với mọi thứ ở đây đều rất vừa lòng, ngoại trừ lão già Đường Bản Xuyên này. Muốn cậu lõa thể đi ngâm suối nước nóng với lão, không bằng trực tiếp lấy mạng cậu.

Đường Bản Xuyên lấy cớ đi vệ sinh, Thời Thiên muốn đi dạo xung quanh lần nữa. Lúc đến một hoa viên nhỏ không người, Cổ Thần Thần Hoán luôn theo sau đột nhiên mở miệng, "Thiếu gia, Đường Bản Xuyên e là sẽ gây bất lợi cho ngài. Thuộc hạ đề nghị chúng ta nên rời đi."

Thời Thiên đầu cũng không quay, cậu cười âm hiểm, "Đường Bản Xuyên vẫn còn phải cậy nhờ vào Thời gia giúp đỡ. Gây bất lợi với tôi? Trừ khi lão muốn bị Thời gia đánh về nguyên hình."

"Người hầu ở đây đều là những thiếu niên ở độ tuổi mười sáu, mười bảy, hơn nữa trên người bọn họ có ứ thanh do bị đánh đập, thuộc hạ lo lắng Đường Bản Xuyên là người có tính ngược hoặc khuynh hướng bạo lực nam."

"Làm bảo tiêu, lực quan sát và phỏng đoán rất mạnh mẽ." Thời Thiên xoay người, lười biếng ngắt lời Cổ Thần Hoán, "Hảo a. Vừa lúc tôi đang muốn xem xem lão gia hỏa kia có thể làm gì. Chuyến du lịch Nhật Bản lần này quá tẻ nhạt, cũng nên có chút kích thích."

Cổ Thần Hoán không nói gì thêm, hắn cúi đầu, mặt không đổi sắc. Thời Thiên tiến lên một bước đứng trước mặt hắn, cậu ngẩng đầu cười âm hiểm, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm hờ hững của Cổ Thần Hoán.

"Không phải anh đã nói sẽ bảo vệ tôi cho đến khi trái tim ngừng đập sao? Thế nào? Anh đổi ý?" Thời Thiên giương lên khóe môi, thanh âm đầy trào phúng. Cậu khoanh tay trước ngực, khinh mạn nhìn Cổ Thần Hoán, "Cũng khó trách, từ khi theo tôi đến giờ, tôi chưa từng nhìn thấy anh súng thật đao thật đánh một trận."

"Thuộc hạ không sợ." Cổ Thần Hoán thấp giọng nói, "Bất luận hôm nay có xảy ra chuyện gì, thuộc hạ thề nhất định sẽ bảo hộ thiếu gia đến giây phút cuối cùng, tuyệt không lâm trận bỏ chạy."

Thời Thiên nhíu nhíu mày, khóe môi mạn lên một nụ cười giảo hoạt, cậu nhẹ nhàng tiến lên, mặt gần như dán sát vào Cổ Thần Hoán, thanh âm thấp khinh, "Anh yêu tôi phải không?"

Cổ Thần Hoán rũ mắt, cho nên mặc dù Thời Thiên dựa vào rất gần, hắn vẫn không nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ hờ hững đáp, "Không dám."

Thời Thiên nheo lại đôi mắt xinh đẹp, thanh âm càng nhỏ bé, "Không dám? Vậy nếu như có một ngày tôi sa cơ thất thế, còn anh thì cao cao tại thượng, khi đó, anh sẽ yêu tôi chứ?"

"Sẽ không."

Không phải là "không dám", mà là trực tiếp "sẽ không".

Chát!

Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, Thời Thiên lập tức vung tay giáng xuống một cái tát, mặt Cổ Thần Hoán bị đánh nghiêng sang một bên. Hắn chậm rãi quay mặt lại, tầm mắt vẫn rủ xuống như cũ.

Thời Thiên vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ có lồng ngực là kịch liệt phập phồng. Cậu nhìn vào mắt Cổ Thần Hoán khinh thường hừ một tiếng, gằn từng chữ: "Tôi cho anh biết, cho dù anh nói sẽ, tôi cũng không tin tưởng!" Dứt lời, Thời Thiên xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Cổ Thần Hoán rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn bóng dáng Thời Thiên, con ngươi đen không biết đang cổn đọng cái gì, ánh nhìn khác thường chỉ lóe lên giây lát rồi lại khôi phục âm trầm, hắn nhấc chân, mặt không biểu tình đi theo Thời Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc