TRÁNH SỦNG

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Thân phận đã bị Cổ Thần Hoán dùng thủ đoạn lôi ra ánh sáng, Thời Thiên suy đoán nếu giờ cậu đụng phải cừu gia của cha mình trước kia, nhẹ thì mắng chửi nhục nhã, nặng thì đánh một trận, thậm chí đánh chết cũng có thể.

Để tránh không đụng phải những người đã tới buổi tiệc đêm hôm đó, Thời Thiên không thể tìm việc trên mảnh đất phồn hoa này được nữa, sáng sớm cậu bắt xe buýt đi ra khu vực ngoại thành, tuy ở đó không có những trung tâm thương mại sầm uất, nhưng có thể giúp Thời Thiên tránh được rất nhiều phiền toái, tựa như lúc vết thương đầy rẫy lại gặp được một thứ giúp cho miệng vết thương dần dần khép lại.

Tìm kiếm cả buổi sáng mà vẫn không có kết quả, tới gần giữa trưa, Thời Thiên vào một quán ăn nhỏ gọi một bát mì, sau khi ăn xong lại đến một con phố khác tìm việc.

Bôn ba cả ngày mà không thu hoạch được gì, Thời Thiên mệt mỏi trở về nhà, bữa tối giống hệt như ngày hôm qua. Ăn xong cậu đi tắm rửa, cuối cùng cực kỳ mệt mỏi ngã lên giường.

Nếu tiếp tục không tìm được việc làm, sợ là tiền thuốc thang của cha cậu cũng không lo nổi.

Hôm sau, Thời Thiên rời nhà từ rất sớm, về rất muộn, trước kia đã từng phải bôn ba như vậy, nhưng lần này lại là lần mệt mỏi nhất, giống như vỏ bọc cứng rắn chống đỡ bên ngoài đã bị lột đi một lớp thật dày, để sự cô độc lạnh lẽo thâm nhập vào sâu bên trong cậu.

Lại một lần nữa vất vả tìm kiếm, cuối cùng công sức bỏ ra không phụ lòng người. Chạng vạng tối, Thời Thiên thấy tờ thông báo tuyển dụng được dán ngoài cửa một quán bar nhỏ bèn vào trong hỏi thăm, giám đốc rất vừa lòng, cho nên không do dự mà ngay lập tức nhận cậu vào làm.

Công việc là làm bartender ở quầy bar, đây là việc mà Thời Thiên đã làm trong bốn năm qua nên cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Thử việc được nửa giờ, giám đốc liền khen Thời Thiên không dứt miệng. Tiền lương mà giám đốc trả cho Thời Thiên cao hơn rất nhiều so với những công việc cậu đã làm trước kia, thậm chí còn cao hơn cả tiền lương ở Ngôi Sao, điều này làm Thời Thiên có chút không rõ, bốn năm qua cậu đã từng làm qua không ít nghề, vì vậy cũng đại khái đoán được mức lương của một số công việc. Quán bar này nằm ở khu vực ngoại thành, lưu lượng khách không thể lớn như ở trung tâm thương mại, cho nên tiền lương ở đây hẳn là phải ít hơn một nửa so với tiền lương trước kia của cậu thì mới tính là bình thường.

Sau khi điền xong thông tin cá nhân, Thời Thiên đứng lên chuẩn bị ra về, giám đốc lại đột nhiên lôi ra một bản cam kết muốn cậu ký, trong đó chỉ có một điều khoản, đó là nếu như chưa được sự cho phép của giám đốc mà đã tự ý bỏ việc, Thời Thiên sẽ vẫn nhận được số tiền lương tương ứng với thời gian làm việc của mình, nhưng đồng thời cũng sẽ phải bồi thường 10 vạn.

"Nhân viên nào ở đây cũng đều phải ký vào bản thỏa thuận này." Giám đốc tuổi chừng hơn ba mươi nở nụ cười ôn hòa, phi thường kiên nhẫn giải thích cho Thời Thiên đang cảnh giác: "Quán bar này tuy quy mô không lớn, nhưng chế độ quản lý cực kỳ chuyên nghiệp. Tôi làm thỏa thuận này để lưu lại những nhân viên ưu tú. Bất quá cậu không cần phải cảm thấy áp lực, nếu cậu có lý do cá nhân muốn tạm thời rời khỏi vị trí làm việc mà tôi cảm thấy hợp lý thì tôi nhất định sẽ cho cậu rời đi vô điều kiện. Bản thỏa thuận này chỉ là để ràng buộc những nhân viên bỏ việc giữa chừng... "

"Tôi ký." Thời Thiên ngắt lời giám đốc, sắc mặt lãnh đạm, không chút do dự cầm bút ký tên vào bản thỏa thuận, sau đó rất lễ phép hỏi, "Ngày mai tôi có thể chính thức đi làm rồi phải không?"

"Phải phải." Giám đốc cầm xem bản thỏa thuận Thời Thiên vừa ký, cười đến cao hứng vô cùng.

Thời Thiên nói một tiếng tái kiến rồi quay người rời khỏi quán bar, cậu không vội vã trở về mà đứng nấp vào một góc tối của một tòa nhà đối diện, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nơi mình vừa rời khỏi.

Thời Thiên đi rồi, giám đốc vui vẻ cầm bản thỏa thuận đi tới một góc trong đại sảnh.

"Dư tiên sinh, dựa theo yêu cầu của ngài, tôi đã dụ cậu ta ký vào rồi." Gíam đốc khom lưng, hai tay dâng bản thỏa thuận lên cho Dư Thặng đang ngồi trên sopha.

Dư Thặng không cầm lấy, y thích ý khẽ cười nói, "Ngươi giữ là được, bây giờ ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, bất luận cậu ta có dùng lý do gì để từ chức, ngươi nhất định phải bắt cậu ta bồi thường đủ mười vạn mới thôi."

"Đã rõ. Đã rõ." Gíam đốc vội đáp lời.

Mục đích đã đạt được, Dư Thặng đương nhiên không ở lại lâu, loại địa phương nhỏ này y khịt mũi khinh thường, những nơi xa hoa lộng lẫy mới xứng để y hưởng thụ.

Thời Thiên nhìn Dư Thặng bước ra từ cửa quán bar, hai mắt nheo lại thành một đường thẳng, nở nụ cười giảo hoạt âm hiểm trên môi.

Quả đúng như dự đoán, bánh từ trên trời rơi xuống nhất định là có độc, cũng may là trước khi cắn một miếng, cậu đã để lại một chiêu!

Xem ra, bắt đầu từ khoảnh khắc gặp lại Cổ Thần Hoán, cuộc sống của Thời Thiên cậu đã định trước là sẽ không được yên ổn!

Nhưng cậu tuyệt không cho phép là người hay cẩu, đến để chà đạp cậu.

____

Thời Thiên trở lại nhà trọ đã là hơn chín giờ tối, cậu đang chuẩn bị nấu mì ăn thay cơm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, dù đã bị Thời Thiên xóa bỏ, nhưng khi dãy số vừa hiện trên màn hình, cậu vẫn lập tức biết người gọi tới là ai,chính là Cổ Thần Hoán!

Hơi nhướng mày, Thời Thiên nhìn những con số hiện trên màn hình, nhưng cũng chỉ là nhướng mày nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đổ chuông, không nhận cuộc gọi cũng không tắt máy. Tiếng chuông ngừng, lúc này Thời Thiên nhấc điện thoại thong thả gọi lại, đổi bị động thành chủ động.

"Xin lỗi, tôi vừa ở phòng rửa tay chưa kịp tiếp, có chuyện gì không?" Thời Thiên rất khách khí, rất bình tĩnh.

Đầu dây bên kia yên lặng một hồi mới truyền ra thanh âm từ tính trầm thấp của Cổ Thần Hoán, "Tôi chờ cậu dưới lầu, đi ra tâm sự."

"Được."

Thời Thiên trả lời không do dự làm Cổ Thần Hoán có chút bất ngờ.

Thời Thiên vừa xuống tầng liền nhìn thấy Cổ Thần Hoán, hắn mặc một bộ âu phục đen, hai tay vòng trước ngực dựa trên thân xe, thân hình cao lớn tuấn mỹ, ngũ quan lạnh lùng lộ ra mị lực thành thục mê hoặc lòng người.

Trước khi tới đây, Cổ Thần Hoán đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, đầu tiên là hắn không tuân thủ điều khoản trong hợp đồng, thứ hai chính là phải hạ mình.

Dùng thực lực của hắn kỳ thực có rất nhiều loại thủ đoạn chiếm lấy Thời Thiên, nhưng Cổ Thần Hoán từ trước đến giờ không phải nam nhân thích trói buộc người khác về mặt tình cảm, ít nhất, hiện tại thì không.

Cổ Thần Hoán không cách nào lơ là cảm giác mãnh liệt muốn giữ chặt lấy Thời Thiên trong lòng mình, hơn nữa cảm giác này mỗi giây mỗi phút lại càng thêm sâu sắc, làm cho hắn dần dần buông bỏ ý nghĩ tiếp tục dằn vặt cậu.

"Tôi nghĩ em sẽ không đến." Cổ Thần Hoán tựa tiếu phi tiếu nhìn Thời Thiên, giọng nói vẫn ôn hòa như một tháng kia.

"Nếu không đến hậu quả tôi chịu không nổi không phải sao?" Thời Thiên mặt không thay đổi nhìn Cổ Thần Hoán, thanh âm lạnh lùng.

"Thời Thiên, tôi biết tình cảm em đối với tôi một tháng kia là thật, cho nên em có bao nhiêu hận tôi", Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên, nhẹ giọng nói tiếp, "Thì có bấy nhiêu yêu tôi."

Khuôn mặt Thời Thiên vẫn lạnh như băng, "Thật vậy?"

"Tôi đến không phải để cười nhạo em." Sắc mặt Cổ Thần Hoán có chút phức tạp, ánh mắt thâm trầm nhìn Thời Thiên, "Hai ngày nay tôi đã nghiêm túc cân nhắc qua, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm tình nhân của nhau, tựa như một tháng kia, em... "

"Cổ Thần Hoán." Thời Thiên đột nhiên cắt lời Cổ Thần Hoán, bình tĩnh hỏi, "Anh yêu tôi?"

Cổ Thần Hoán bị câu hỏi của Thời Thiên làm cho sửng sốt, một giây sau mới khẽ cười một tiếng, "Nếu đúng thì sao?"

"Nếu đúng." Thời Thiên mặt không thay đổi nói, "Thì đem lệ phí của yến hội cuối cùng chuyển cho tôi đi."

Bình luận

Truyện đang đọc