TUÂN MỆNH

Đệ nhất quyển: Người không khinh cuồng uổng thiếu niên 【 Kiệt ngạo 】

Thuyết thư tiên sinh kể chuyện rất hấp dẫn, chỉ cần chủ tử ho nhẹ một tiếng, vô số hắc y quỷ mị, như cái bóng từ trên trời giáng xuống.

Mấy lời đó đều là dối trá, lừa đứa bé thì được, còn ta cùng lắm chỉ là một ảnh vệ mà thôi.

Chương 1: Thế tử vô song (nhất)

Tề Vương thế tử trời sinh đa nghi.

Nếu không phải vị tiểu ca lạnh lùng trước mặt này chắn cho hắn một mũi tên, bị thương ở bụng dưới, vẫn luôn tựa mình vào khe núi ẩm ướt để cầm máu, Lý Uyển cũng sẽ không thèm liếc y một cái.

Đúng là một tiểu ca lạnh như băng, bàn tay to lớn che lên miệng vết thương, không nói câu nào, ngồi tựa vào khe núi lởm chởm, lụa đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cảnh giác, rũ mắt xuống, chịu đựng cơn đau ở bụng, nhẹ nhàng thở dốc.

Lông tóc Lý Uyển không tổn hại gì, ngoại trừ trên người dính không ít máu, cẩm bào xanh tím thấm đẫm máu tươi, hiện tại đã khô, bết dính lên người rất khó chịu.

“Cho ngươi, tiểu huynh đệ.” Lý Uyển nghiêng người về phía thiếu niên, khoé miệng hơi nhếch, vỗ vỗ vai y, lấy ra bình thuốc cầm máu tuỳ thân, ném tới giữa hai chân y.

Y lạnh lùng tiếp nhận, vẫn rũ mắt, cánh tay thon dài chồng chất vết thương nhặt chiếc bình sứ nhỏ lên, cắn nhả nút bình, rót thuốc vào vết thương của mình, nước thuốc chạm đến miệng vết thương, đau mức y hít một ngụm khí lạnh.

“Ngươi biết ta là ai sao.” Lý Uyển tựa vào vách đá kế bên người y, thần sắc nhẹ nhàng, không nhìn ra hắn vừa trải qua một hồi vật lộn với tử thần.

Hắc y tiểu ca trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu.

“Không biết, vậy tại sao chắn tên cho ta.” Trong mắt Lý Uyển dần nổi lên hứng thú, mí mắt hẹp dài buông xuống, quan sát y, “Muốn ta trả ơn ngươi cái gì?”

“Tại hạ chỉ là…” Y tựa hồ vì đau đớn nên nói chuyện có chút đứt quãng, ngập ngừng một chút, miễn cưỡng nói, “Gặp chuyện bất bình mà thôi.”

Lý Uyển nhướng mày, không tỏ ý kiến. Hắn vừa từ tuyệt cảnh thế ngoại Thiên Tuyệt Sơn trở về, đường đường là Tề Vương thế tử, đúng là chưa từng chật vật như vậy. Còn chưa vào địa phận Việt Châu, nhân thủ hộ tống không đủ, vốn nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là ngoài ý muốn.

Một người một ngựa bị thích khách bao vây. Toàn là cao thủ, hộ vệ bên người chết một cách dứt khoát.

Lúc ấy một mình Lý Uyển giằng co với mấy chục thích khách, ngựa hắn chạy nhanh, nhưng cũng chỉ duy trì được trong chốc lát, không bao lâu, vị hắc y tiểu ca trước mặt này từ trên trời giáng xuống, Lý Uyển căn bản không thấy rõ y từ đâu tới.

Vị thiếu niên quỷ mị này đột nhiên xuất hiện hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Lý Uyển ——

Mặc dù y che mặt, chỉ lộ một đôi mắt, cũng nhìn ra được tuổi y rất trẻ, mái tóc dài buột hờ, mượt mà vắt trên vai, theo cơn gió lạnh se se trong đêm thu, trên eo vắt hai vỏ trường kiếm chạm trổ hình thanh xà.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, làn da y có vẻ hơi tái nhợt, tựa như ẩn mình trong bóng tối mấy năm không thấy ánh mặt trời, vẻ mặt u buồn hờ hững, Lý Uyển thấy y giương mắt nhìn mình, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Còn chưa nhìn kỹ diện mạo y, y đã cong người biến mất, thoáng chốc, tên thích khách gần Lý Uyển nhất đột nhiên kêu thảm thiết không ngừng, đôi tay điên cuồng cào cổ chính mình, mũi kiếm như rắn độc quấn một vòng trên cổ, lưỡi kiếm lắc một cái, đầu mình hai nơi.

Kiếm của vị tiểu ca này là nhuyễn kiếm, nhu như dải lụa mềm, lấy đi mạng người trong phút chốc.

Mấy chục thích khách phía sau xông lên, tay phải của hắc y tiểu ca đột nhiên đè thi thể sớm đã đầu lìa khỏi cổ xuống, mượn lực phi thân lên, đôi chân thon dài hữu lực nhanh chóng quét một vòng, mang theo một chuỗi tàn ảnh lơ lửng giữa không trung, đá vào hàm của hai tên phía sau không chút lưu tình, nhuyễn kiếm xẹt qua, máu bắn tung toé, tinh phong huyết vũ.

Trong nháy mắt buông tay, y lướt nhanh, thu song kiếm vào vỏ kiếm trên eo, đôi tay kẹp mười mấy cái ám khí, chạy về phía Lý Uyển, giơ tay ra sau, chỉ dựa vào nhĩ lực vậy mà bắn không trượt phát nào, máu bắn tung toé ở phía sau, biển người đỏ sậm ngã xuống dưới ánh trăng.

Lý Uyển lẳng lặng nhìn, không khỏi thầm khen một tiếng thân thủ tốt.

Y che mặt, y phục dạ hành bó sát người kín mít, dáng người cao gầy, chỉ lộ ra duy nhất một đôi mắt lãnh đạm xa cách, giết chóc phản chiếu trong đôi mắt, trầm tĩnh uy hiếp đám người phía trước.

Lý Uyển cẩn thận ghi nhớ diện mạo của thiếu niên này, đáng tiếc y giấu quá kín kẽ, nhìn không khác gì ảnh vệ trong phủ.

Bởi vì y đột nhiên xuất hiện, chiến cuộc xoay chuyển, thích khách liên tiếp bại trận, một mình y đấu với mấy chục cao thủ, vậy mà không rơi vào thế hạ phong.

Đột nhiên y xuất hiện bên cạnh Lý Uyển, dắt ngựa cho hắn, đi về phía chỗ hổng vòng vây vừa mới phá.

Lý Uyển quen thói nhàn nhã, cũng được hộ vệ bảo hộ, lần này dù tính mạng bị đe doạ hắn vẫn không hề hoang mang, nằm trên lưng ngựa thảnh thơi nhìn y, chống cằm cười hỏi: “Ảnh vệ trong phủ đều có thứ tự, ngươi là ảnh mấy?”

Y ngẩn người, theo bản năng cắn môi nhỏ giọng đáp: “Ta…… Ta……”

Lý Uyển nhướng mày. Y không đáp được.

Y căn bản không phải ảnh vệ.

Đang lúc phá vòng vây, thích khách đuổi theo phía sau lấy nỏ tiễn tấn công, bắn tên dày đặc như màn mưa, lao nhanh từ trên trời xuống, y đột nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào về phía Lý Uyển, mũi tên đáng lẽ xuyên qua ngực Lý Uyển bỗng đâm vào bụng y, tạo ra vết thương thật sau, máu chảy xối xả, nhìn rất thảm.

Trên người y đã có mấy vết thương rất sâu, mũi tên này giống như cọng rơm cuối cùng, khiến y giãy dụa không đứng dậy nổi.

Lý Uyển ôm hắc y nhân trọng thương vào ngực, giục ngựa chạy vào sâu trong rừng rậm sơn cốc, ôm y đi vào một cái động, chui vào một khe núi có nhiều lối ra nhưng cũng dễ ẩn nấp, cho vị tiểu ca này nghỉ ngơi một chút.

Từ lúc y ngồi xuống không nói tiếng nào, lạnh lùng như một pho tượng gỗ, chỉ phun ra một chữ, đó là một giọng nói khàn khàn có vẻ rất đau khi y tự mình siết chặt miệng vết thương lại:

“Mẹ kiếp.”

Mà đúng lúc con tiểu mãnh thú tràn ngập mùi dã tính này đối với Lý Uyển luôn sống trong nhung lụa mà nói, là một loại khiêu khích im lặng ——

Dục vọng thuần hoá của hậu duệ vương tộc luôn luôn mãnh liệt đến đáng sợ.

Lý Uyển ngồi xổm xuống, xé một mảnh vải từ vạt áo của mình, vừa giúp y băng vết thương lại để cầm máu, vừa nhếch khoé miệng lên nhìn y: “Công phu của tiểu ca không tồi, có ai đi cùng không?”

Y lắc đầu: “Chỉ có một mình ta.”

Thanh âm mỏi mệt hơi khàn khàn, giọng điệu lười biếng dễ nghe, Lý Uyển còn muốn nghe thêm vài câu.

Vì thế lại hỏi: “Tiểu ca, ngươi tên gì?”

Thật ra thoạt nhìn y còn nhỏ hơn Lý Uyển vài tuổi, thậm chí mặt mày có nét ngây ngô của thiếu niên, nhưng người Việt Châu đều như vậy, cô nương có thể gọi muội muội, lão thái thái gọi tiểu cô nương cũng có thể kêu muội muội, tiểu cô nương gọi tiểu cô nương cũng kêu muội muội, tiểu tử nhỏ tuổi đều xưng một tiếng tiểu ca, có vẻ thân thiết.

Y ngẩn người, lại trầm mặc một lúc lâu, không đáp, lẳng lặng che vết thương trên bụng mình. Lý Uyển không hầu hạ nhiều hơn, băng vết thương cũng tuỳ tiện, chó ngáp phải ruồi băng lại được vết thương cầm máu cho vị tiểu huynh đệ này, thật sự là may mắn.

Lý Uyển chưa từ bỏ ý định, cũng nhàm chán, trước tống ngựa về báo tin tiếp ứng, bây giờ thì tạm thời không đi đâu được.

“Đeo cái này mãi cũng khó chịu, hay là cởi ra đi.” Lý Uyển xoay người ngồi bên cạnh y, một tay định tháo miếng lụa che mặt, trong lòng sớm đã ngứa ngáy, rất muốn nhìn thử gương mặt bên dưới mảnh lụa này.

Hắc y tiểu ca che tấm lụa lại, nhíu mày, giương mắt lên nhìn Lý Uyển, phát ra âm thanh khàn khàn: “Lúc bé bị huỷ dung, các hạ đừng nhìn thì hơn.”

Mí mắt của y có một nốt ruồi nhỏ, ẩn trong mấy lớp mí, thậm chí có thể y không biết đến sự tồn tại của nó.

Lý Uyển bất đắc dĩ bật cười: “Ta làm sao để tạ ơn ngươi đây?”

Y vẫn luôn cự tuyệt một cách hờ hững, dần dần có chút mệt mỏi, tựa vào vách đá nghỉ ngơi, trong chốc lát, thấp giọng mở miệng: “Thích khách từ đâu đến.”

“Không biết, kẻ thù của ta nhiều lắm.” Lý Uyển bôn ba nhiều ngày, lại vật lộn một hồi, kiệt sức, nghiêng người tựa vào tảng đá trong khe núi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kỳ thật hắn không dám ngủ say, nhưng thiếu niên kia ngồi bên cạnh, làm người ta yên tâm một cách kì diệu. Lý Uyển thả lỏng cảnh giác một chút, nhẹ nhàng đặt tay lên chuỷ thủ ở mép ủng.

Biết Lý Uyển cố ý giấu giếm, y không hỏi nữa. Một lát sau, hắc y tiểu ca chậm rãi mở to mắt, ánh mắt lãnh đạm dần trở nên ôn hòa.

Y lặng lẽ nhìn thoáng qua Lý Uyển đang dựa vào mép đá ngủ.

Thế tử điện hạ rất đặc biệt, hắn thích màu xanh tím, y sam ngoại bào thường là một thân xanh tím, tóc hắn cực dài, có lúc hứng lên thì đội cái ngọc quan nhỏ, trông thật nhàn nhã, không nhiễm bụi trần.

Lúc này, Lý Uyển ngồi tựa vào phiến đá, tóc dài lẳng lặng rũ trên mặt đất.

Y lặng lẽ nghịch sợi tóc Lý Uyển, rũ mi mắt lẳng lặng trầm tư.

Đợi y hoàn hồn, Lý Uyển đã tựa đến bên người y. Khoé miệng hắn hơi nhếch lên: “Thích à?”

Hắc y tiểu ca đang nâng một nắm tóc dài trong lòng bàn tay sửng sốt, nhất thời vô thố mà nhìn Lý Uyển.

Tiểu thú hung mãnh mới vừa rồi còn càn quét mấy chục thích khách, hiện tại tựa như một chú chó nhỏ vô tội ăn vụng bị bắt gặp.

Tâm tình Lý Uyển rất tốt, cười nhẹ một tiếng.

Tiếng vó ngựa truyền đến từ bên ngoài, càng ngày càng gần, dần dần dừng lại ở khe núi hai người ẩn thân.

Ánh mắt tiểu ca kia chợt lạnh, đôi tay sờ đến song kiếm ở sau eo, xoay người nhảy lên, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh nhận tội ngắn ngủi: “Thế tử thứ tội, thuộc hạ đến chậm.”

Ra là con ngựa thả về truyền tin dẫn ảnh vệ tiếp ứng cùng một đội hộ vệ tới.

Lý Uyển nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, lông tơ cả người không khỏi dựng ngược.

Không thấy người đâu cả.

Hai ảnh vệ tiếp ứng bên ngoài không kiềm được mà chạy vào, thấy chủ tử mình cả người đẫm máu, tức khắc quỳ dưới chân Lý Uyển, sợ hãi nói: “Điện hạ có bị thương không?”

Ảnh Ngũ nhìn quanh một hồi, kinh ngạc nói: “Điện hạ, không phải Ảnh Sơ bảo hộ bên cạnh người sao? Đại ca đâu rồi?”

Ảnh Tứ Ảnh Ngũ vốn đã nắm được tin tức Lý Uyển, vốn để bọn họ ở biên giới Việt Châu Tuân Châu tiếp ứng, không ngờ, phía thích khách tin tức nhạy bén, vậy mà đuổi giết thế tử nhanh hơn bọn họ.

“Yên tâm. Với tốc độ các ngươi, nhặt xác cho ta còn không kịp.” Lý Uyển khẽ hừ một tiếng, vẫy vẫy tay, “Ta phái Ảnh Sơ đi làm chút chuyện, sẽ không trở lại nhanh vậy.”

“Điện hạ bớt giận.” Vẻ mặt Ảnh Tứ lạnh lùng, lãnh đạm nói: “Thuộc hạ nhất định dốc toàn lực tra ra thích khách.”

“Không cần, ta biết bọn họ từ đâu tới.” Lý Uyển liếm đôi môi khô khốc, lấy ra một chiếc lông khổng tước từ trong tay áo, ném cho Ảnh Tứ.

Sắc mặt Ảnh Tứ trắng bệch, hiển nhiên đối với lông chim khổng tước này vô cùng kiêng kị: “Điện hạ, chuyến này đi Thiên Tuyệt Sơn, vậy mà đắc tội Khổng Tước Sơn Trang ư?”

Ảnh Ngũ xác định thế tử điện hạ không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, trong miệng dong dài: “Khổng Tước Sơn Trang là cái rắm gì, con mẹ nó, điện hạ của chúng ta cũng dám chọc vào. Điện hạ, rõ ràng là khiêu khích Tề Vương phủ chúng ta, thuộc hạ trở về liền bẩm báo vương gia.”

“Ai, đừng đi.” Lý Uyển nhíu mày, dựa vào vách đá suy nghĩ, “Phụ vương đang bệnh, ta đi Thiên Tuyệt Sơn tìm đại phu chữa trị không biết có kết quả không, ngươi khoan hãy bẩm báo, sợ là phụ vương không có tinh thần ứng phó.”

“Trì Âm tiên sinh không chịu rời núi chữa trị?” Ảnh Ngũ không nhịn được mất mát mà gãi gãi đầu, lẩm bẩm, “Đúng rồi, người ta là tuyệt thế đại sư không nhiễm bụi trần, đương kim thánh thượng còn chưa chắc đã mời được.”

“Không… Thiên Tuyệt Sơn bị sát thủ Khổng Tước Sơn Trang bao vây, chỉ sợ tiên sinh thân mình còn lo chưa xong, không rảnh quản Tề Vương phủ chúng ta.” Trong lòng Lý Uyển tràn đầy phiền nhiễu, bất đắc dĩ nói, “Đi về trước đã.”

“Rõ.”

Lý Uyển ừ một tiếng, đột nhiên lại nói: “Tìm cho ta một người.”

“Người nào?”

“…” Lý Uyển chợt nhận ra là mình không biết tên vị tiểu ca kia, cũng không rõ diện mạo người ta, chỉ là giọng nói dễ nghe, trầm trầm bình tĩnh, còn vương một chút hương vị mệt mỏi lười biếng.

“Một vị tiểu ca rất anh tuấn.” Lý Uyển tận lực miêu tả, “Dùng một đôi nhuyễn kiếm.”

“Tìm đi.” Lý Uyển phủi phủi bụi, phất tay áo đi ra khỏi khe núi.

Ảnh Tứ Ảnh Ngũ hai mặt nhìn nhau.

Ảnh Ngũ gãi gãi đầu: “Tiểu ca rất anh tuấn? Đó không phải ta sao?”

“Nói nhảm.” Ảnh Tứ hờ hững nói: “Đi tìm.”

“……”

Bình luận

Truyện đang đọc