"Chỗ ta còn tên." Một tay Lý Uyển nắm dây cương, một tay cầm bao tên huyền thiết đưa cho Lý Mạt.
Lý Mạt dùng thuốc cầm máu đắp lên vết thương trước ngực, may mà sức lực của tiểu cô nương kia khá yếu và cũng không nhắm trúng chỗ hiểm, nếu không hắn đã phải bỏ mạng ở nơi này.
Hắn thở dài, đúng là còn quá trẻ, không thấu nổi lòng người.
Hắn vươn tay qua chỗ ống đựng tên rút vài cái, thấy trong đó có bảy mũi tên cơ quát đặc chế khắc hoa văn mẫu đơn: "Ta xài mũi tên khắc hoa mẫu đơn được không?"
Lý Uyển không quay đầu lại: "Không được, đó là của ta, quý lắm."
Ảnh Sơ Ảnh Điệp giải quyết phân nửa binh lính Ba Tể Mộc, Ám Hỉ và Ảnh Thất chế trụ thủ lĩnh Thái Lý trên mặt đất, Ám Hỉ ghìm cổ gã, song kiếm của Ảnh Thất đâm vào hai xương đầu gối của gã, ghim chặt gã xuống đất.
Thái Lý đau đớn vùng vẫy, cuối cùng từ bỏ chống cự, cười lạnh nhìn Lý Mạt và Lý Uyển.
"Người Hán các ngươi đều là tiểu bạch kiểm à? Đứa mới tới còn đẹp hơn nữa, ngươi là ai?" Giọng của Thái Lý khàn khàn thô lỗ, khinh thường trêu ghẹo hai người.
Ánh mắt Ảnh Thất trở nên lạnh lẽo, nhuyễn kiếm trong tay đâm vài nhát vào xương đầu gối gã, gã đau đớn gầm nhẹ, cười to: "Sảng khoái."
Lý Uyển xuống ngựa, khom người nói: "Tại hạ Tề Vương thế tử Lý Uyển, chủ tướng Khiếu Lang Doanh."
Thái Lý thu lại ý cười cợt nhả, híp mắt đánh giá Lý Uyển, lạnh nhạt nói: "Nhi tử Lý Sùng Cảnh......!Hừ, đúng là có nét giống bộ dạng ngụy quân tử kia của hắn, người Hán các ngươi gọi là gì nhỉ? Ha hả, tiên lễ hậu binh[1]."
[1] Tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, quân sự sau, tức dùng đạo lý thuyết phục trước rồi mới dùng đến đao kiếm.
"Đúng thế." Lý Uyển thưởng thức huyền thiết tiễn trong tay, rũ mắt hỏi gã, "Làm sao để giải độc Liệt Xà? Nếu ngươi nói ra, người Hán chúng ta sẽ không giết tù binh."
Thái Lý cười nhạo, càng lúc càng láo xược: "Chờ chết đi.
Cho dù tộc Ba Tể Mộc của chúng ta thất bại, vẫn còn tộc Ô Nguyệt ở Khốc Thử Tam Lĩnh đang chờ các ngươi."
Lý Uyển cười khẽ: "Khiếu Lang Doanh liên thủ với Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh, còn sợ một tộc Ô Nguyệt cỏn con ư?"
Thái Lý cười gằn: "Bọn họ có một đám binh sĩ bất khả chiến bại.
Không ai đánh lại bọn họ đâu."
Ánh mắt Lý Uyển lạnh lùng: "Người đâu, mang đi thẩm vấn."
Lý Uyển thuận miệng nói: "Đi, về quân doanh."
Lý Mạt giơ tay truyền lệnh: "Về quân doanh."
Thái Lý bị áp giải đi rồi, Ảnh Thất đỡ Ám Hỉ đứng lên.
Trên mặt Ám Hỉ có mấy vết bầm tím, cổ còn có một vết siết đỏ, đi đứng không xong, phải dựa vào Ảnh Thất đỡ mình mới miễn cưỡng đứng dậy nổi.
Hắn đẩy Ảnh Thất ra, loạng choạng bổ nhào về phía Lý Mạt, đầu ngón tay run rẩy đè huyệt đạo trước ngực hắn, giúp chủ tử cầm máu.
"Chủ tử......!Người lo cho đứa bé đó làm gì......" Hắn cũng không ngờ, vậy mà có một ngày hắn dám mở miệng oán trách chủ tử.
Hốc mắt Ám Hỉ đỏ ửng lên, hắn nghẹn ngào nói không nên lời, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Mạt.
Lý Mạt hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải vì ngươi vô dụng hay sao." Hắn xỉa xói tiểu ám vệ của mình, đẩy tay Ám Hỉ ra rồi bỏ đi.
Để lại một mình Ám Hỉ ở đó, ngây ra như phỗng nhìn bóng dáng chủ tử mình càng lúc càng xa.
Thân thể Ám Hỉ khẽ lắc lư, hắn phun ra một búng máu, ngã vào Ảnh Thất đột ngột xuất hiện bên cạnh mình.
Ảnh Thất đỡ lấy hắn.
Ám Hỉ vực dậy tinh thần cười cười: "Tiểu Thất ca, con người của ngươi thật tốt, sư phụ ngươi thích ngươi lắm đúng không."
Ảnh Thất im lặng không đáp.
"Tự lo liệu đi, ta đi tìm chủ tử ta." Ảnh Thất ném Ám Hỉ cho Ám Bi, còn mình rảo bước đuổi theo Lý Uyển.
Trên đường về, Lý Uyển thừa dịp đông người rẽ vào một nơi chắn gió, lặng lẽ nắm chặt tay Ảnh Thất.
"Ui da.
Đau quá." Lý Uyển tựa đầu lên vai Ảnh Thất, buông thõng bàn tay bị thương xuống, ra vẻ cầu an ủi.
Ảnh Thất cuống quít cầm tay của Lý Uyển tháo găng mặc cẩm ra kiểm tra, da thịt cứng đờ đã lan rộng tới mảnh vải*.
*Mảnh vải Lý Uyển buột ở cổ tay để ngăn độc rắn khuếch tán.
Lý Uyển uể oải tựa vào người Ảnh Thất, dùng bàn tay lành lặn còn lại nâng cằm y lên, cúi đầu mút nhẹ môi y: "Cho ta hôn hai cái......!Nhỡ đâu chết rồi không hôn được nữa......"
Ảnh Thất nhíu mày: "Điện hạ!"
Lý Uyển giật mình, buông tay, mếu máo nhìn y: "Hôn cũng không được?"
"Người đừng quậy nữa." Ảnh Thất kéo Lý Uyển chạy đi, dắt Ô Vân Dịch tới, xoay người nhảy lên ngựa, để thế tử điện hạ ngồi sau lưng mình, giương roi thúc ngựa mang Lý Uyển chạy về quân doanh.
Tiểu Thất cũng thật là nguyên tắc quá đi, thế tử điện hạ muốn nhân lúc bị thương lừa Ảnh Thất hôn mấy cái, thuật cưỡi ngựa cũng là Lý Uyển đích thân dạy y, lúc ấy vội vã dỗ dành Tiểu Thất ở lại, cái gì có thể dạy đều dạy hết, giờ nhìn Ảnh Thất quất roi vào Ô Vân Dịch bảo bối của mình mà đau lòng không thôi.
Ô Vân Dịch phì phì lỗ mũi mấy cái, ý bảo mình đang bị người khác cưỡi, không những vậy mà tính tình vị thế tử phi này còn khó chịu gì đâu.
Lúc Ngụy Trừng xách hòm thuốc xông vào doanh trướng đã bị nửa cái bụng cứng ngắc trong suốt của Ảnh Ngũ dọa sợ hết hồn.
Ảnh Tứ ngồi ở mép giường với Ảnh Ngũ, tháo găng mặc cẩm ra, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ảnh Ngũ, nhẹ nhàng hà hơi sưởi ấm.
Đôi bàn tay to lớn của Ảnh Tứ đầy những vết sẹo bỏng, những đường sẹo co rút chằng chịt trên khớp xương thon dài trông rất đáng sợ, vết bỏng kéo dài đến cánh tay, ngón út tay phải thiếu một khúc, đã là thương cũ năm xưa.
Ảnh Ngũ đau đến chết đi sống lại, cả người run rẩy, hít hít cái mũi, đẩy tay Ảnh Tứ ra: "Đừng có đụng ta! Đau muốn chết."
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng kề lên má Ảnh Ngũ, Ảnh Tứ kiên nhẫn trông hắn, thấp giọng dỗ dành: "Cố nhịn một chút."
"Ta không chịu......" Ảnh Ngũ đau đến mức ngón tay co quắp, gần như rơi vào mê mang, tiếp tục đẩy tay Ảnh Tứ ra, "Đừng đụng ta......!Ta muốn về nhà......!Ta muốn về nhà......"
Bàn tay Ảnh Tứ ngập ngừng giữa không trung, ngượng ngùng rụt về, cau mày quỳ cạnh giường nhìn hắn: "Điện hạ không thể không có chúng ta."
"Hừ." Ảnh Ngũ im lặng, xoay đầu sang bên, tủi thân hít hít cái mũi.
Lúc quay đầu lại thấy Ngụy Trừng đang xách hòm thuốc tiến vào, sợ tới mức há hốc mồm.
Hai mắt Ảnh Ngũ hồng hồng, cố nhịn tiếng nức nở, khe khẽ nói: "Đúng là Tiểu Trừng Tử có đến thật này......!Đừng sợ, chuyện nhỏ thôi."
"Trúng độc Liệt Xà đúng không?" Ngụy Trừng nhanh chóng tìm kiếm các bệnh có liên quan đến tình trạng cơ thể hóa thành băng vụn trong đầu mình, nhanh chóng chạy tới bắt mạch cho Ảnh Ngũ, châm cứu cho độc tạm thời ngừng khuếch tán trước, sau đó cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, xem đến mức Ảnh Ngũ xấu hổ, vùi mặt vào ngực Ảnh Tứ.
Ảnh Tứ hờ hững nhìn ngân châm trong tay Ngụy Trừng, thấp giọng hỏi hắn: "Có thể giải sao."
Ngụy Trừng cũng không ngẩng đầu lên, tiện tay vỗ vỗ hòm thuốc: "Đương nhiên, tương lai đệ phải làm nam nhân ảnh vệ mà."
Bàn tay cứng đờ của Ảnh Tứ mới có lại cảm giác, giờ hắn nhận ra ban nãy tay mình toàn là mồ hôi lạnh.
"Để huynh ấy nằm thẳng, đừng cử động, mang thuốc này đi sắc, còn thảo dược này, dập nát ra rồi đắp cho Tiểu Ngũ ca."
Lúc này đã không còn thấy điệu bộ thống lĩnh quỷ vệ trên người Ảnh Tứ nữa, Ngụy Trừng nói cái gì là làm cái đó, còn nghiêm túc hơn khi nghe thế tử điện hạ phân phó nữa, chỉ sợ nghe sót cái nào sẽ ảnh hưởng đến thương thế của Tiểu Ngũ.
Ngụy Trừng xách hòm thuốc chạy tới chạy lui trong quân doanh, dặn dò nhóm tiểu binh dựa theo đơn thuốc mà sắc thuốc, không đủ thảo dược thì ra ngoài hái, thảo dược giải độc rắn thường mọc ở gần đó, cũng khá dễ tìm.
Bên ngoài viên môn vang lên tiếng vó ngựa, thế tử điện hạ được Ảnh Thất nửa ôm nửa kéo lôi về, lúc tới nơi toàn bộ tay trái đã đóng thành khối băng.
Lý Uyển miễn cưỡng chống đỡ đi thăm Chung Ly lão tướng quân và Nam tướng quân, thấy đã đắp thuốc, thở phào một hơi rồi ngã vào lòng Ảnh Thất.
Được Ảnh Thất ôm mình vào trướng, Ngụy Trừng khó tin vào mắt mình mà nhìn Ảnh Thất bế thế tử điện hạ lên giường, khóe miệng còn vươn chút ý cười thỏa mãn, chày giã thuốc trong tay suýt nữa rơi dập chân.
Lúc Ngụy Trừng bưng thuốc qua, âm thanh của Ảnh Thất run rẩy, dè dặt hỏi: "Tay điện hạ......!Có thể khôi phục như ban đầu không."
Bộ dạng sợ hãi khiến cho người khác lo lắng kia, e là ngay cả y trúng độc cũng không thèm chớp mắt một cái, nhưng y sợ điện hạ sẽ không thể cầm cung được nữa.
Ngụy Trừng vừa muốn vỗ ngực cam đoan, bị thế tử điện hạ liếc một cái nên rụt lại, dè dặt nuốt nước miếng.
Lý Uyển bưng chén thuốc, hỏi trước: "Ai cho ngươi tới?"
"......" Ngụy Trừng rụt bả vai, ngượng ngùng nhìn Ảnh Thất, vẻ mặt của y bây giờ không chê vào đâu được, dùng một ánh mắt kinh ngạc dò hỏi nhìn Ngụy Trừng, rõ ràng là không có ý định gánh cái trách nhiệm này.
Biểu cảm này của hai người đều lọt vào mắt Lý Uyển, trong lòng Lý Uyển sáng như gương, cũng không muốn vạch trần bảo bối của mình nên không truy cứu nữa.
Chỉ là hắn có chỗ khó hiểu, gần như là khó chịu, có vẻ như bắt đầu từ khoảng thời gian trước Ảnh Thất đã bắt đầu diễn trò trước mặt mình, rõ ràng nếu y nói sự thật hắn tuyệt đối sẽ không trách y, nếu không phải vì mình quá hiểu y, không thì đã bị đánh lừa bởi vẻ mặt hoàn hảo đó rồi.
Nghe nói có những người sinh ra đã biết nói dối, những đứa trẻ hèn mọn không có cảm giác an toàn lại càng thích nói dối, dùng cái vỏ bọc không phạm chút sai lầm lừa mình dối người, sợ mình phải chịu tổn thương.
Có lẽ bởi vì mình thương y chưa đủ nhiều.
Thế tử điện hạ tự trách mình chưa cho Ảnh Thất cảm giác an toàn..