TUÂN MỆNH

"Khổng Ngôn Tỉ cả đời nhút nhát, nhưng tới lúc cận kề cái chết lại hết sức kiên cường, lấy cái chết của chính mình để bảo vệ sự trong sạch của gia tộc, cũng vì vậy, bách tính đối với chuyện Trấn Nam Vương và Trầm Sa thế gia tạo phản đều hoang mang trong lòng."

Chương 101: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tam)

Lý Uyển không để ý tới công chúa Bá Hạ đang nhổ tóc bạc trên đầu mình, hắn mệt mỏi nằm rạp lên hộp cung, khàn giọng hỏi: "Chiến sự Tây Cương thế nào rồi?"

Công chúa Bá Hạ vốn không muốn nhắc đến chuyện này trong quãng thời gian Lý Uyển đang đau buồn, nhưng nếu hắn đã hỏi, nàng cũng không tìm được chủ đề để che giấu, chỉ đành đáp đúng sự thật: "Chiến sự căng thẳng, tướng lĩnh khan hiếm. Đã phái thất công tử nhà Chung Ly Chung Ly Mục cùng với trưởng tử của Thượng thư bộ Binh Vệ đại nhân Vệ Lạc Vãng tới Tây Cương thay thế chủ tướng."

Lý Uyển xoa mặt day chân mày: "Trước kia công chúa An Chiến hòa thân với khả hãn Kiệt tộc của Tây Cương, hiện giờ thời thế thay đổi, ta cũng đã nhận được tin tức bệ hạ đã có ý hòa thân từ lâu, ngươi..." hắn không nhịn được mà gạt tay công chúa Bá Hạ ra, "Bản thân ngươi khó bảo toàn, vậy mà còn tâm tư lo cho ta."

Công chúa Bá Hạ mím môi nói: "Chúng ta có hôn ước, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ không đi Tây Cương nữa, ngươi bằng lòng không?"

Lý Uyển ngước mắt nhìn chằm chằm nàng, sau đó thuận tay cầm tách trà đã lạnh ngắt lên uống cạn: "Ta sẽ không chạm vào ngươi, ngươi có bằng lòng không?"

Công chúa ung dung bước đi giữa sảnh, sau đó quay lưng dựa vào mỹ nhân đối diện, mũi chân điểm nhẹ một cái: "Vậy thì sao? Ít nhất còn có thể gả cho mỹ nhân mà."

Lí Uyển hừ nhẹ, đầu ngón tay mảnh khảnh phẩy bớt tro hương.

Với Bá Hạ mà nói, nàng cũng là vì bảo toàn tính mạng mà thôi. Còn đối với hắn, có lấy mấy vợ cũng không sao cả, nhưng Tiểu Thất sẽ để ý.

Lý Uyển trầm mặc, công chúa cũng đã có đáp án, cầm lấy áo ngoài xoay người rời đi.

Nàng không vui, lại càng không gả cho Lý Uyển, nếu không nàng cũng sẽ không lấy chuyện đã quyết định vào một năm trước tới tang kỳ[1] của Tề Vương gia để làm rõ với Lý Uyển, bởi vì chỉ có lúc này nói với hắn, hắn muốn đáp ứng cũng không thể đáp ứng được, hắn phải túc trực bên linh cữu.

[1]Tang kỳ: thời gian để tang.

Nàng chỉ là muốn thử xem, thanh mai trúc mã cùng hợp mưu tính kế với mình nhiều năm như vậy, có thật sự là không thể sánh bằng tiểu ảnh vệ nào đó trong lòng Lý Uyển hay không.

Nàng vội vàng rời khỏi dịch quán, vừa bước qua bậc cửa thì bị vướng giày thêu, bước chân có hơi lảo đảo, nàng đụng vào một người, được người nọ đỡ lấy.

Nàng thấy bên hông người này đeo một ngọc bài đen khắc chữ Tiêu trông rất quen mắt, nhưng tua rua màu đỏ tươi đã đổi thành màu tuyết trắng.

Lương tam thiếu gia lập tức rút tay lại, khom người hành lễ: "Bái kiến công chúa thiên tuế."

Công chúa cau mày: "Lại là ngươi, loanh quanh ở chỗ này làm gì vậy?"

Mắt Lương Tiêu lúc này vẫn còn quầng thâm, có lẽ là mấy hôm nay ngủ không ngon: "Vội vàng đến truy điệu cố nhân, công chúa thứ tội, tại hạ không tiếp người được."

Khổng Ngôn Tỉ thân mang tội trạng, chỉ việc kéo ra ngoài thành Yến kinh ném vào bãi tha ma là xong việc, Lương Tiêu tốn bao nhiêu công sức mới có thể tìm được thi hài Khổng Ngôn Tỉ đưa về đây, sau đó sai người chuyển thi thể của hắn đến cánh rừng Lưu Phương cách thành ba mươi dặm, chờ hôm nay hạ táng. Cũng từng là bằng hữu với nhau, Lương Tiêu vội vàng đi xem tình hình.

Hai người lướt qua nhau, công chúa Bá Hạ khoác chiếc áo choàng màu vàng tím chậm rãi đi về phía hoàng thành. Lương tam thiếu gia đi đường mệt mỏi, vội lên xe ngựa đi ra ngoài thành.

Ở rừng Lưu Phương bên ngoài thành, thân thể Khổng Ngôn Tỉ được bọc một lớp vải bố, mấy nô bộc được thuê đang cuốc đất đào một cái huyệt.

Lương thiếu gia vội vã thúc giục: "Nhanh, nhanh lên một chút." Trời sáng thì sẽ phiền phức mất.

Đương lúc hành sự thì bỗng nhiên vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, mấy nô bộc đang đào huyệt liên tục trúng ám khí rồi ngã vào vũng máu, Lương Tiêu run rẩy lui về phía sau, thận trọng nhìn sâu trong rừng cây.

Một người cao lớn mặc áo đen che kín mặt chậm rãi đi ra khỏi rừng Lưu Phương, hai tay cầm song đao uyên ương, sống đao chạm khắc hàn mai[2], tay trái Sơ Ảnh, tay phải Ám Hương.

[2]Hàn mai: hoặc nhất chi mai (nhành mai); Ám Hương Sơ Ảnh là tên song đao uyên ương.

Hắn chạy lại gần, Lương Tiêu sợ tới mức cuống quýt lùi về sau, từ ống tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu ném về phía trước: "Tráng sĩ, tráng sĩ tha mạng, ta trên có người già dưới có trẻ con, phải sắp xếp liên tiếp việc tang lễ của hai bằng hữu.... Ta ta ta tang lễ bằng hữu, chờ, chờ hạ táng, trên người chỉ, chỉ có ngần này bạc, ngài cầm hết đi...."

Hắc y nhân kia chậm rãi đi tới bên cạnh Khổng Ngôn Tỉ đang được bọc trong lớp vải bố trắng trên mặt đất, hắn quỳ xuống, xốc lớp vải lên nhìn khuôn mặt của thi thể, hầu kết giật giật, sau đó ôm chặt bọc thi thể vào lòng.

Lương Tiêu lặng lẽ nhìn vết khâu trên ngón tay người nọ, nương theo ánh trăng sáng nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng lộ ra bên ngoài, lá gan lớn hơn một chút, hắn từ từ bước qua hỏi: "Khổng nhị thiếu gia?"

Khổng Lan Kiêu quay đầu lại nhìn Lương Tiêu một cái, hiếm khi thấy hắn không tức giận, yên lặng mà ôm thi thể ca ca hắn.

Trước lúc lâm chung ca ca hắn đã nói gì, qua miệng nhiều người hắn cũng biết được, mọi người cũng thương xót, nói Khổng thiếu gia hai năm qua bị bức cung bao nhiêu cũng không nhận tội, toàn bộ trực hệ tộc Trầm Sa bị chém đầu, bàng chi cùng với dân thường đi lưu đày, nếu không phải đệ đệ hắn chết sớm, chỉ sợ cũng phải chịu tội cùng, đúng là tạo nghiệp.

[3] Trực hệ: dòng chính, cùng họ tộc, con cháu chung dòng máu chính thống, đa số là bên nội. Bàng chi: những người cùng tộc nhưng khác chi.

Khổng Ngôn Tỉ cả đời nhút nhát, nhưng tới lúc cận kề cái chết lại hết sức kiên cường, lấy cái chết của chính mình để bảo vệ sự trong sạch của gia tộc, cũng vì vậy, bách tính đối với chuyện Trấn Nam Vương và Trầm Sa thế gia tạo phản đều hoang mang trong lòng. Đối với bách tính, tử giả vi đại[4], con người trước khi chết luôn nói lời thật lòng, Khổng Ngôn Tỉ kiên trì như vậy mục đích để khiến cho lòng dân dao động.

[4] Tử giả vi đại: người đã khuất là lớn nhất. Thường dùng để chỉ sự tôn trọng đối với những người mất đi.

Khổng Lan Kiêu cũng thế, hắn còn tưởng rằng ca ca không cần hắn nữa.

Hắn ôm lấy thi thể Khổng Ngôn Tỉ, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Đa tạ. Phần ân tình này tương lai nhất định báo đáp."

Lương Tiêu thở hắt ra một hơi: "Này, đừng cảm tạ ta, ngươi nên cảm tạ thế tử điện hạ đã an bài chuyện này kìa, ta chỉ làm theo sự sắp xếp của hắn thôi. Mấy ngày nay Dật Nhàn sống cũng không dễ dàng gì, nhưng vẫn quan tâm tới người khác."

Khổng Lan Kiêu ngơ ngác: "Lại là gia hỏa khiến người ta chán ghét đó." Hắn không nhiều lời, ôm thi thể Khổng Ngôn Tỉ chậm rãi rời đi.

Lương Tiêu đuổi theo hắn: "Ngươi quay về tiêu cục của Trầm gia ở tạm sao? Ta luôn chào đón ngươi, các ngươi có thể tới nhà ta cũng được."

Khổng Lan Kiêu nói: "Khổng Tước Sơn Trang."

Bắc Hoa Khổng Tước Sơn Trang, tung hoành lục quốc, đứng đầu tứ đại sát thủ không chịu trói buộc bởi một quốc gia nào.

Lương Tiêu kinh ngạc: "Ngươi muốn làm sát thủ ư? Nhóc à, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"

Khổng Lan Kiêu nói: "Tộc Trầm Sa vì hàm oan mà bị diệt, gia chủ mất mạng, trên đời này cũng không còn Khổng Lan Kiêu nữa."

Ca ca hắn nhất định không hi vọng hắn đơn thương độc mã huyết tẩy cả Yến kinh, oan ức của tộc Trầm Sa đời này kiếp này cũng không rửa sạch được.

Nhưng mối thù này, hắn vẫn khắc cốt ghi tâm.

Ân nghĩa dù chỉ bé bằng giọt nước, hắn cũng sẽ không quên.

Hôm sau trong triều đình, Lý Uyển đứng ở đại sảnh, hắn mặc triều phục bên trong, khoác tang phục bên ngoài.

Hắn không có tư cách tranh luận, chỉ có thể nghe chư vị đại thần lời qua tiếng lại, tranh luận không dứt về việc đặt thụy hiệu cho Vương gia.

Thái tử gợi ý, bảo Lễ bộ lấy một thụy hiệu đẹp, các đại thần kiêng kỵ vương gia thấu xương thì lại muốn lấy "Lệ", "Dương", "Ẩn" làm thụy hiệu, hoàng đế luôn luôn vuốt râu gật đầu, các đại thần nhận được sự tán thành lại càng ưỡn ngực thêm một chút.

Lý Uyển vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt như cố ý lại như vô tình nhìn lão hoàng đế mặc long bào ngồi chễm chệ trên long ỷ.

Hóa ra chỉ có kẻ ngồi trên vị trí này mới có thể ngửa tay làm mây lật tay làm mưa, tùy ý nắm trong tay sinh tử vinh hiển của bất kì ai, ngay cả tên của họ sau khi qua đời.

Tranh luận không dứt, thái tử bước ra khỏi hàng đứng nghiêm nói: "Bệ hạ, nhi thần vừa nghe nói, đại quân Lĩnh Nam quay về triều, đối với quân công có dị nghị, trong đó vài vị tướng quân cho rằng Tề Vương thế tử giả báo quân công, thật ra không có đóng góp gì." Thái tử trình một chồng sổ con lên, "Phó tướng liên doanh đã chỉ ra và xác nhận, mời bệ hạ phán quyết."

Thái tử vừa dứt lời, cả sảnh đường xôn xao hẳn lên, chiều hướng bàn luận đột nhiên thay đổi, tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía Tề Vương thế tử. Lý Mạt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hắn trầm mặc suy nghĩ, chờ đường huynh của mình ứng đối, Khiếu Lang Doanh phải đi chi viện cho Lĩnh Nam, bất kể Lý Uyển có công hay không, với Lý Mạt mà nói đều chẳng có tổn thất gì cả.

Hoàng đế tiếp nhận sổ con trong tay thái giám, nhìn lướt qua vài lần, lão có chút hứng thú, bắt đầu đề cập tới vấn đề này với Lý Uyển: "Lý Uyển, ngươi giải thích thế nào?"

Nếu Lý Uyển không nói lời nào, những thụy hiệu xấu xa kia có khả năng rất cao sẽ được chọn để đặt. Không hổ là thái tử, tiến lùi thích hợp, thật hiểu ý trẫm.

Lý Uyển giật giật khóe miệng: " Có hay không, thỉnh đường huynh nói cặn kẽ."

Thái tử nói tới tiền căn hậu quả mà phó tướng liên doanh tỉ mỉ chỉ ra và xác nhận.

Nhị vị thế tử điện hạ gặp phải dư nghiệt tộc Trầm Sa bao vây, viện binh mang theo đều bị diệt, bởi vậy trong trận chiến bao vây và trấn áp Man tộc Ô Nguyệt Lý Uyển không góp mặt.

Lý Mạt nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng: "Cái này không sai."

Lý Uyển đợi chư vị dừng nghị luận rồi mới khom người nói: "Thần cùng với đội viện binh của Lý Mạt quả thực là toàn quân bị diệt, thần không còn lời nào để nói. Chỉ là, tiêu diệt toàn bộ man tộc Ô Nguyệt, thần cũng có góp sức, lại còn là chủ lực."

Hắn từ từ kể tiếp: "Mọi người đều biết, man tộc Ô Nguyệt cả công lẫn thủ đều hoàn hảo, bởi vậy đại quân đã dùng chiến thuật chia quân làm hai hướng tấn công ở trước và sau nhằm dồn địch vào thế hiểm, làm vậy sẽ có thể nhanh chóng phá tan phòng thủ của Ô Nguyệt, mà thần và Lý Mạt bị bao vây, đại quân lại phá tan lớp phòng ngự của Ô Nguyệt chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thần nghĩ rằng, chuyện này cần xem xét lại kĩ càng, thỉnh bệ hạ minh giám."

Có đại thần khinh miệt nói: "Có gì phải xem xét lại kĩ càng?"

Lý Uyển nói: "Những chiếc nỏ Liên Thành Lục Thiên chính là mấu chốt giúp đại quân công thành lần này, Chung Ly lão tướng quân, vãn bối nói có sai không?"

Chung Ly lão tướng quân nói: " Không sai, lần này được trang bị nỏ Liên Thành Lục Thiên có lực đạo vô cùng hung mãnh, một tiễn cũng đủ để xuyên thủng hai chiến mã, binh lính của ta được trang bị loại nỏ tinh vi như vậy, chính là nhờ thế tử điện hạ phái người vận chuyển tới."

Sắc mặt hoàng đế trở nên không thoải mái, lão ho nhẹ hai tiếng, ý bảo thái tử khống chế cục diện.

Thái tử nói: "Mọi loại nỏ tiễn đều đặt ở trong võ khố, Lý Uyển, đệ có cách nào có thể chứng minh nỏ Liên Thành Lục Thiên là do thủ hạ của đệ chế tác hay không?"

Không ngờ Lý Uyển lại không hề lo lắng, hắn lấy một tờ giấy từ trong tay áo, đoạn mở ra, trên đó vẽ một bông hoa mẫu đơn trắng: "Thiên hương mẫu đơn là gia văn của Tề Vương phủ, đồ do thủ hạ của ta chế tác đều có hoa văn này, nếu như không tin, có thể kiểm tra thực hư."

Hoàng đế không vui, liếc nhìn thái tử một cái, thái tử buộc phải nói: "Bổn cung đã thu lại tất cả nỏ Liên Thành Lục Thiên kiểm tra từng cái một, toàn bộ đều không có hoa văn mẫu đơn."

Hoàng đế thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm.

Lý Uyển ném bản vẽ hoa mẫu đơn trong tay vào giữa sảnh đường: "Mời thái tử bắn nỏ, kiểm tra linh kiện đúc bánh răng!"

Thái tử sai người đi kiểm tra, nửa canh giờ sau, người nọ cầm khay đựng tấm lò xo dâng lên, mỗi một hoa văn mẫu đơn tinh xảo khắc trên đó đều được trau chuốt từng chi tiết.

Hắn giải thích: "Tiểu nhân mở từng chiếc nỏ Liên Thành Lục Thiên ra, ở bên trong quả thực có hai trăm tấm lò xo khắc hoa văn mẫu đơn."

Tất cả mọi người trong triều đều sững sờ, không một ai ngờ rằng Tề Vương thế tử lại có thể tài giỏi tới mức này, thái tử mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, sau đó không nói lời nào nữa.

Lý Mạt híp mắt nhìn hai vị đường huynh này, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lý Uyển nhếch miệng, đầu óc của tiểu tử Đàm Thương Vân cũng linh hoạt thật, thực sự vô cùng tinh tế trong từng chi tiết nhỏ, tấm lò xo khắc hoa văn mẫu đơn này cũng là do hắn làm ra, cho dù hắn không muốn làm quỷ vệ, Lý Uyển cũng sẽ giữ lại nhân tài này bằng mọi giá, huống chi là hắn chủ động yêu cầu.

Chung Ly lão tướng quân khẩn thiết nói: "Tề Vương thế tử hữu dũng hữu mưu, vốn không cần tham chiến nhưng lại xả thân cứu mạt tướng trên chiến trường của Ba Tể Mộc, mạt tướng cho rằng, Lĩnh Nam đại thắng Tề Vương thế tử không thể không có công."

Nam tướng quân là gia quyến của mẫu thân Lý Uyển, lúc này nghiễm nhiên dẫn đầu trong cuộc bỏ phiếu của quyền thần.

Lý Uyển lạnh lùng nói: "Chư vị thuộc liên doanh ở trong quyển sổ con kia phỉ báng chủ tướng, tự cho rằng mình có công lao to lớn, thần cho rằng, không trảm là không đúng với triều cương."

Hiện giờ, cả triều đình đều chấn động trước một câu nói của Tề Vương thế tử, hoàng đế đâm lao phải theo lao, vội nói bãi triều.

Lý Uyển phất tay áo rời đi.

Tại thềm ngọc ở cửa cung, Lý Uyển bị Lý Mạt ngăn lại.

Lý Mạt liếm môi, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Ở trên triều ngươi và thái tử nhìn qua thì như nước với lửa... Ta suýt thì bị lừa đấy."

Lý Uyển khẽ cười: "Ngươi nhìn ra cái gì à?"

Lý Mạt híp mắt nói: "Ngươi, quy phục thái tử, đó là lý do gã giúp ngươi."

"Ngươi cho rằng ta muốn sao? Ta quy phục ngươi, mẹ nó ngươi cứu được ta sao?" Lý Uyển hất tay Lý Mạt ra, nghênh ngang rời đi.

Không quá mấy ngày, thụy hiệu của Tề Vương gia được định là "Khang", để trấn an Tề Vương thế tử, lập tức ban cho hắn kế thừa tước vị của Tề Vương, quay về Việt Châu túc trực bên linh cữu.

Một thân Lý Uyển vận vương phục mãng xà, bên trong mặc một lớp tang phục, hắn đi lên thềm ngọc, đối mặt với những người đang quỳ mọp trước mặt, khẽ nâng cằm lên, lạnh lùng nghe những thanh âm vang vọng liên tiếp dưới chân —"Tề Vương thiên tuế."

Những quỷ vệ đang ẩn nấp trong hoàng cung Yến Kinh lúc này cũng dập đầu bái lạy.

Ảnh Điệp ngồi bên cạnh Ảnh Tứ, cầm chén trà nhỏ còn đang bốc hơi nóng nhìn tân Tề Vương lạnh lùng tàn bạo ở trên đại điện, trong lòng lo lắng không thôi.

"Thế tử điện hạ... Không, tinh thần Vương gia không được tốt lắm."

Ảnh Tứ nhìn Lý Uyển, lông mày nhíu lại. Mỹ nhân lạnh lùng mặc vương phục mãng xà kia liệu có còn là thiếu niên tiêu sái cùng bọn họ săn dê hoang nướng thịt uống rượu ở Kiếm Chủng nữa hay không?

Thái bình thịnh thế, nhưng hắn lại không nhàn không rỗi được.

*Đoạn này có thể là tác giả chơi chữ với tên của Lý Uyển (tự Dật Nhàn), Hán Việt là: Thái bình thịnh thế, tha vô dật vô nhàn.

Ảnh Ngũ nhận lệnh tới Tiêu Dao Sơn Lộc mời Ảnh Thất quay về, nếu Ảnh Thất không về, e là chủ tử sẽ bị lệ khí của bản thân mình cắn nuốt mất thôi.

Hắn đi cũng đã được mười ngày rồi.

Mỗi ngày Ảnh Thất ở Đoạn Hồn Nhai tu luyện khinh công tuyệt học mà Giang phu nhân truyền lại, căn cơ của y tốt, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể thông ngộ, lúc này sư đồ ngồi đối diện nhau, Giang phu nhân truyền thụ tất cả công phu cho Ảnh Thất không sót thứ gì.

Tâm tư của Ảnh Thất đã bay lên chín tầng mây, mỗi ngày y đều luyện công rất nhiều, sau đó ngồi ở vách núi nhìn xuống chân núi ngóng trông Lý Uyển tới đón mình.

Giang phu nhân ho nhẹ một tiếng, ý bảo y chuyên tâm.

Ảnh Thất thu lại tâm tư, cẩn thận lắng nghe sư phụ dạy bảo.

Giang phu nhân nói: Lòng con có còn ở đây đâu."

Ảnh Thất rũ mắt: "Đồ nhi biết sai."

Ngón tay trắng nõn thon dài của bà đặt trên đầu Ảnh Thất, Giang phu nhân nhẹ nhàng căn dặn: "Trở về vẫn phải tu luyện thêm, không được trầm mê dâm loạn mà lãng phí."

Ảnh Thất kinh ngạc nhìn Giang phu nhân, sau đó gật đầu.

"Xương của Thương Long là vật tà, nếu ý chí của chủ nhân không kiên định hoặc bị trọng thương sẽ bị tà vật quấy rối tâm tính, con bảo hộ tiểu Diêm Vương đó cho tốt, sau này sẽ được sống an ổn."

Ảnh Thất liếm môi, 'vâng' một tiếng.

Giang Nghê Y thoáng thấy Ảnh Ngũ mặc y phục ảnh vệ ở dưới chân núi, đẩy đẩy Ảnh Thất: "Đi đi."

Ảnh Thất khom người vái ba vái, sau đó nhảy xuống sườn núi cao, bước đi trên mây, không để lại tung tích.

Ảnh Thất vừa đi, Doãn Mi Vô liền lặng lẽ đi qua đó, khoanh chân ngồi bên cạnh Giang phu nhân, hắn ngửa đầu đưa chùm nho vào trong miệng, uể oải nói: "Sư phụ, người thả y đi như vậy sao, gây khó dễ nhiều lần như vậy rồi cũng có được cái gì đâu."

Giang Nghê Y vẫn còn rất yêu thương Ảnh Thất. Nếu bà chỉ yêu đứa con của mình thì sẽ an bài Ảnh Thất làm thuộc hạ của Lý Mạt, như vậy người y yêu nhất sẽ coi y là cái gai trong mắt, bà biết rõ tình cảm của y đối với Lý Uyển vô cùng sâu đậm, cuối cùng vẫn thành toàn cho y.

Giang phu nhân trầm ngâm hồi lâu, đoạn chậm rãi nói: "Khinh công tuyệt học của Tiêu Dao Sơn Lộc không thể bị thất truyền."

Doãn Mi Vô ngậm quả nho, lười nhác gật đầu: "Không thể sao?"

Bỗng nhiên hắn mỉm cười, cảm thấy có gì đó không đúng, "Không phải, lẽ nào người muốn con..."

Bị Giang phu nhân một chưởng đẩy xuống Đoạn Hồn Nhai.

Chỉ nghe được tiếng kêu hoảng hốt của đàn chim đang bay trên núi, ngay sau đó là âm thanh rơi vào nước 'ùm' một tiếng.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có chuyện muốn nói:

Doãn Mi Vô: Ta, tựa sát thủ bồ câu, thiên phú trời cho, cũng, có thể kiếm ra tiền đó QAQ.  

Bình luận

Truyện đang đọc