TUÂN MỆNH

“Có lẽ sẽ không có thánh thượng ban hôn, cũng không thể phong danh ban phẩm, chư vị tại đây làm chứng, đời này của Lý Uyển, chỉ cưới một mình Tiểu Thất, tuyệt không chạm vào người khác.”

Chương 56: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (lục)

Ảnh Ngũ nhảy nhót chạy qua khiêng con hươu bị một tiễn lấy mạng về, ném xuống đất giữa mọi người, sau đó ngồi xuống tại chỗ, kiểm tra vết thương.

“Mẹ nó, miệng vết thương này, trúng ngay giữa tim, lúc nãy con hươu nhảy lên nhanh lắm mà, mắt ta không tốt lắm, chỉ thấy mỗi tàn ảnh.” Vẻ mặt Ảnh Ngũ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ảnh Tứ, “Ca, huynh cũng không làm được đúng không?”

Ảnh Tứ ôm cánh tay quay đầu đi, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Ừ.”

Ảnh Lục lăn qua chỗ con hươu chết, dùng sức rút mộc tiễn ra, trợn mắt.

“Mẹ nó, vậy mà không có dấu tên.”

Hai tấm chiếu chưa trải lại hoảng sợ cuốn lấy nhau: “Ngoạ tào.”

Lý Uyển chống tay nhảy khỏi chạc cây, đáp xuống cạnh Ảnh Thất, phủi phủi bụi bặm.

Ảnh Ngũ ngẩng đầu nhìn Lý Uyển: “Điện hạ, người thâm tàng bất lộ vậy à? Không phải thế nhân cho rằng tài bắn cung của Lĩnh Nam Vương thế tử là thiên hạ đệ nhất sao? Người từng so tài với hắn chưa? Thủ pháp của người ở Đại Thừa cũng coi như là vô địch đi?”

“Nha nha nha ngươi cứ nói quá lên.” Lý Uyển cười cười, ôm vai Ảnh Thất, nghiêng mặt dùng chóp mũi cọ cọ vành tai tiểu ảnh vệ, nhỏ giọng hỏi, “Có hài lòng với phu quân tương lai không nào?”

Vành tai Ảnh Thất lập tức ửng đỏ, cứng ngắc gật gật đầu.

Lý Uyển cười vô cùng vui vẻ, vừa buộc tóc vừa nói: “Ta thấy ở đằng kia có mấy con giác dương, xa quá, cái cung bé tí này dùng không được, không đủ lực để bắn tới.”

Giác dương là đặc sản của Việt Châu, sinh sống tại vùng núi hoang vu, chạy trốn cực nhanh, ngay cả con báo cũng không đuổi kịp.

Ảnh Thất mím môi, thản nhiên xắn tay áo: “Thuộc hạ tay không bắt một con cho người.”

“Ai ngươi chờ……” Lý Uyển chưa kịp ngăn lại, một tia chớp cứ vậy mà biến mất ngay bên cạnh mình.

Ảnh Ngũ đeo câu chỉ đứng dậy, điên cuồng gào lên: “Tiểu Thất chờ ta! Ta phục bên này!”

Ảnh Lục chạy đến một góc khác chặn đường thoát: “Ngũ ca Tiểu Thất bên này để ta!”

Giác dương bị đuổi chạy tán loạn, hoảng loạn chạy về phía Lý Uyển, Lý Uyển nhanh chóng tước một mũi tên, vòng cung qua đầu, giương cung cài tên nhắm vào giác dương Ảnh Thất đang khống chế kia, vẫy vẫy tay kêu Ảnh Thất: “Tiểu Thất! Ngươi phải hứa với ta nếu ta thắng, tí nữa ngươi phải hôn ta một cái có nghe không?!”

Mặt Ảnh Thất đỏ lên, tốc độ vốn đang rất nhanh, mũi chân khẽ điểm, càng nhanh hơn nữa, lập tức xoay người nhảy đến trước mặt giác dương.

Lý Uyển liếm môi nhỏ giọng cười thầm: “Tiểu Thất mà thắng, bổn thế tử hiến thân cho ngươi nha? Hời rồi.”

Ảnh Điệp khoanh chân ngồi bên cạnh bạch lộc, uống trà khoan thai nói: “Không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy.”

Ảnh Diễm gom một ít củi và cỏ khô, dựng một cái giá nướng thịt, an tĩnh ngồi quỳ trước đống củi nhóm lửa, ngón tay kẹp cọng lá vuốt vuốt tóc mai trên trán, vừa quạt lửa vừa ôn hoà cười nói: “Điện hạ nhiều năm rồi chưa từng bừng bừng sức sống như vậy.”

Ảnh Sơ ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Điện hạ thân gánh trọng trách vương phủ, thân bất do kỷ.”

Ảnh Tứ đứng dưới tàng cây, nhịp nhịp roi da, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ảnh Ngũ đang chơi đùa như chó điên, nhàn nhạt nói: “Chúng ta tồn tại vì điện hạ hành vô cấm kỵ.”

Ảnh Diễm đi qua, cho mỗi người một viên kẹo sữa bò.

Ảnh Sơ và Ảnh Tứ đồng thời dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng.

Ảnh Diễm vén tóc ra sau tai, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Nhị vị, điện hạ cũng đã nghĩ thông suốt, còn lo lắng cái gì? Điện hạ không phải là tiểu hài tử, chúng sinh đều khổ, chúng ta đến bồi điện hạ sống vui vẻ một chút.”

“Ăn đi.” Ảnh Diễm tiện tay nhét hai viên kẹo sữa bò vào miệng đại ca và thống lĩnh, “Lần sau muốn ăn cũng không có đâu, ta làm cho Tiểu Lục đấy.”

Ảnh Diễm nhóm lửa xong, cầm túi nước mang theo bên người đi thác nước lấy một ít.

Miệng hai người ngậm kẹo sữa, không nói câu nào một lúc lâu.

Đàn giác dương bị mấy tiểu ảnh vệ bao vây chướng khí mù mịt, điên loạn tìm đường thoát thân, một con nhảy lên cơ hồ phải cao một trượng, vụt qua đỉnh đầu Ảnh Tứ, Ảnh Tứ nhìn cũng không nhìn, nhẹ nhàng giương tay, roi dài cuốn lấy sừng dương, hung hăng kéo về dưới chân mình, xoay người dùng đầu gối trấn áp đầu dương, rút ám đao từ đai Bách Nhận, dứt khoát chặt đứt yết hầu giác dương.

Toàn bộ động tác không quá một cái nháy mắt.

Cuộc săn kết thúc, thu hoạch tương đối, hai con giác dương một con hươu đốm, vừa vặn tám cái miệng ăn.

Mọi thứ được thu dọn nhanh chóng, chạng vạng đã qua, sắc trời chuyển tối, mọi người quây quần bên đống lửa dưới bầu trời đầy sao.

Ảnh Diễm cắt thịt thành những miếng đều nhau rồi xiên lên nhánh cây, ướp một lớp gia vị thế tử điện hạ mang theo, bày lên giá nướng.

Ảnh Ngũ cởi ngoại bào lau mồ hôi trên đầu, ngồi bên cạnh đống lửa cảm thán: “Thịnh soạn như vậy, tiếc là không có rượu……”

“Ai nói không có.” Lý Uyển lười di chuyển, lấy mũi chân đá đá Ảnh Lục, “Phía sau ngươi ba trượng, có cái hố, đào hàng lên đi.”

Ảnh Lục sửng sốt, vội vàng chạy qua kiếm, quả thực ôm về mấy vò rượu.

Ảnh Điệp hít hít mũi, ngửi thấy một mùi hoa mai thơm mát: “Ai không đúng, không phải rượu này là ta ủ sao?”

Lý Uyển dựa gốc cây ôm bụng cười: “Lúc bé, thỉnh thoảng ta đến viện ngươi trộm vài vò, dù sao ngươi đâu có thường về vương phủ, người lại ngốc, cũng không thèm kiểm tra số lượng.”

Ảnh Điệp hớp một ngụm trà: “Điện hạ người chơi như vậy là không đẹp nha.”

Ảnh Ngũ nhảy lên: “Đẹp, quá đẹp, bạch mai nhưỡng tuyết! Chia đi chia đi! Ta nếm thử trước đã……”

Lý Uyển nhìn bọn họ ầm ĩ, một tay nướng xiên thịt, một tay trộm ôm eo Tiểu Thất, mượn bóng đêm lén hôn hôn mấy cái.

“Tiểu Thất, lúc ta bắn trúng giác dương vừa vặn ngươi tóm được nó, tính hoà nhau.” Lý Uyển dùng chóp mũi cọ cọ mặt Ảnh Thất, “Vậy ngươi hôn ta một chút, sau đó ta dâng hiến thân mình cho ngươi nhé?”

Ảnh Thất nhìn chung quanh, nhỏ giọng khó xử: “Điện hạ, hôm nay có thể…… khất được không.”

Lý Uyển bị vẻ mặt nghiêm túc của tiểu ảnh vệ chọc cười, ôm y nhẹ giọng nói: “Có thể, thêm một ngày lãi một ngày, đến lúc đó ngươi phải bán thân trả nợ cũng không chừng.”

Hai tai Ảnh Thất nhanh chóng đỏ lên.

Chén rượu là dùng lá cây cuốn lại, kết hợp với bạch mai nhưỡng tuyết mang tư vị khác hẳn. Ảnh Ngũ nâng chén rượu tràn, nói với Lý Uyển: “Ta kính điện hạ một chén trước, tuy bị nhốt ở Kiếm Chủng, nhưng vẫn cầm đầu bọn thuộc hạ ăn nhậu chơi bời, là một chủ tử mà Diễm tỷ có đánh hết mấy ống hoả dược cũng không tìm được trên thế gian này.”

Lý Uyển cắn miếng thịt nâng chén: “Sao ta nghe không ra chút khen nào hết vậy……”

Vài quỷ vệ nâng chén, cụng miệng chén thấp hơn chén Lý Uyển: “Kính điện hạ.”

Ảnh Thất nâng chén cung kính nhìn Lý Uyển: “Kính điện hạ.”

Lý Uyển nhe răng cười, nâng chén rượu nói: “Thật ra ta phải kính các ngươi, không có mấy người các ngươi chắc có lẽ ta không sống được đến hôm nay, bất kể là thích khách chui ra từ cái xó xỉnh nào, ta sống cũng coi như khốn đốn.”

Lý Uyển ngửa đầu uống cạn, rượu này không quá nồng, lại thơm man mát.

Ảnh Ngũ rót thêm một chén: “Còn phải chúc mừng Tiểu Thất, quỷ vệ vương phủ chúng ta chào đón một tiểu đệ, vị trí cường công Phi Liêm Tổ.”

Ảnh Thất sửng sốt, đoan chính ngồi thẳng khẽ gật đầu: “Ngũ ca quá lời.”

Ảnh Ngũ bá cổ Ảnh Tứ: “Ca ta nhiều lần thử ngươi, ta thay huynh ấy tạ lỗi, chúng ta nhập bọn đều là như vậy, đừng để trong lòng.”

Ảnh Tứ nói: “Từ giờ, Vô Ảnh Quỷ nhập đội quỷ vệ.”

Ảnh Thất không dài dòng làm một ly: “Tạ thế tử điện hạ khen ngợi, tạ chư vị tiền bối tín nhiệm.”

Lý Uyển chống cằm nhìn Tiểu Thất, tiểu ảnh vệ này lúc nào cũng anh tuấn cả, lúc uống rượu cũng không dây dưa, khi rượu chảy dài xuống hầu kết, Lý Uyển cố nén dục vọng muốn nhào qua cắn y một cái, lại hung hăng đè y ra hôn, lột sạch quần áo làm y một trận, có thể nhìn y mềm nhũn khóc lóc dưới thân mình là tốt nhất.

Lý Uyển chống cằm nói: “Chén thứ ba mong các ngươi có thể chúc mừng bổn thế tử.”

Ánh mắt mọi người sôi nổi, chờ thế tử điện hạ tuyên bố.

Lý Uyển ôm lấy bả vai Ảnh Thất: “Hỉ đề thế tử điện hạ lập phi.”

Ảnh Thất không ngờ rằng điện hạ không chút kiêng kị nào mà công khai mối quan hệ-không-nói-ai-cũng-biết-là-gì, biểu cảm đơ ra tại chỗ.

“Có lẽ sẽ không có thánh thượng ban hôn, cũng không thể phong danh ban phẩm, chư vị tại đây làm chứng, đời này của Lý Uyển, chỉ cưới một mình Tiểu Thất, tuyệt không chạm vào người khác.” Lý Uyển cầm tay Ảnh Thất, hôn hôn lên ngón tay chồng chất vết thương.

Ảnh Tứ nhìn đau cả đầu, xoa xoa huyệt thái dương.

Ảnh Ngũ trước giờ chưa từng chê náo nhiệt: “Rượu hợp cẩn rượu hợp cẩn.”

“Từ trước đến nay cái gì điện hạ cũng chia sẻ với chúng ta cả, đừng khẩn trương.” Ảnh Diễm rót cho Ảnh Thất một chén rượu, mỉm cười nhẹ giọng dặn dò, “Nhanh đi.”

Đầu óc Ảnh Thất cơ hồ trống rỗng, chưa kịp phản ứng đã bị thế tử điện hạ vòng tay kính rượu giao bôi.

Uống hết một ly, Ảnh Thất bị thế tử điện hạ ôm lấy, nghe thấy điện hạ thủ thỉ bên tai: “Tiểu Thất, ta rất thích ngươi.”

“Không biết chúng ta đã từng trải qua chuyện gì mới khiến ngươi đến bên cạnh ta, nhưng ta muốn ngươi ở lại bên ta vĩnh viễn.”

Ánh mắt Ảnh Thất run run, theo bản năng che miệng mình, hồi lâu, nhỏ giọng đáp: “Thuộc hạ…… Tuân mệnh.”

Rượu quá ba tuần.

Ảnh Thất đổi thuốc xong thường mệt rã rời, Lý Uyển không cho y uống rượu nữa, lúc này như một con chó con được cho ăn no buồn ngủ, híp mắt tựa vào vai thế tử điện hạ ngủ gà ngủ gật.

Sau lại nói chuyện phiếm, hỏi Ảnh Thất muốn binh khí gì, xưa nay khi quỷ vệ được công nhận, chưởng sự thần thợ Ảnh Cung sẽ xuất quan khai lò đúc thần binh, lần này cũng không ngoại lệ.

Ảnh Thất nghĩ nghĩ nói: “Hay là nhuyễn song kiếm đi, dùng thuận tay.”

Ảnh Ngũ hỏi y: “Ngươi định đặt kiếm danh gì.”

Ảnh Thất bối rối.

Ảnh Ngũ vỗ vỗ vai Ảnh Lục: “Tiểu Lục Tử, cho y biết ngươi đặt kiếm danh thế nào, tên hắn đặt dễ nghe lắm.”

Mặt Ảnh Lục đã ửng hồng, ngây ngô cười đáp: “Kiếm ta gọi ‘Nan Truy’, bởi vì Diễm tỷ khó theo đuổi quá…… Ta muốn kỷ niệm một chút.”

“Ai phiền quá!” Ảnh Diễm che miệng cười, nhẹ nhàng thụi Ảnh Lục một quyền.

Ảnh Lục ho khan hai tiếng: “Tiểu Thất, ngươi gọi kiếm là Thanh Xà, không tốt không tốt, quá ác độc, Tinh Đình* được hơn, giống ngươi.”

*Tinh Đình: chuồn chuồn.

Ảnh Thất quay đầu nhìn thế tử điện hạ.

Lý Uyển gật đầu: “Không tồi.”

Lửa dần tàn, sao trời lấp lánh dưới hồ nước tĩnh lặng bên vách đá, bầu trời đêm như dốc ngược, mang tất cả sao trời thả xuống nhân gian.

Lý Uyển ngồi bên cạnh vách đá, ngắm sao trong hồ: “Qua mấy hôm nữa, vương công quý tộc tập hội kinh thành, thân thể phụ vương không khoẻ, ta chắc chắn phải đi, đến lúc đó có đại sự, ta sẽ quyết định sau khi trao đổi với phụ vương.”

Lý Uyển quay đầu lại hỏi bọn hắn: “Nếu như…… Ta nói nếu như…… Ta phải tranh giành với mấy huynh đệ của ta, nói không chừng sau này không cần phải trốn tránh che giấu nữa, nhưng ta không nắm chắc, cái gì cũng không hiểu, rất có thể sẽ thua, thua không còn manh giáp, bồi táng trên dưới Tề Vương phủ, các ngươi sẽ phải chôn cùng với ta.”

Ảnh Ngũ chớp chớp mắt: “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao chớ.”

Đã là ảnh vệ, cho tới bây giờ cũng đã buông bỏ rất nhiều thứ, một khi chủ nhân bại trận, đó là tế cả thanh xuân cho một tòa thành đổ nát.

Lý Uyển tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ, ném xuống vực sâu, chỉ nghe một tiếng tiếng nước chảy, mặt nước đầy sao biến thành những gợn sóng.

“Phụ vương nói, lòng mình nghĩ gì, sẽ thấy thế gian như thế ấy.”

“Tên ta là Dật Nhàn, như một giấc mộng, vô dật vô nhàn.”

Ảnh Tứ giương mắt nhìn Lý Uyển: “Điện hạ, người không có lựa chọn.”

Mọi người đứng dậy, quỳ một gối phía sau Lý Uyển, cung kính hành lễ ảnh vệ.

“Thuộc hạ toàn nguyện đi theo.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Editor: Hi vọng sau này Lý Uyển có thể bình yên như thời khắc này.

Bình luận

Truyện đang đọc