TUÂN MỆNH

“Lúc trước nữ nhân kia mang long cốt đến Tề Vương phủ hiến dâng, nói rằng thế tử điện hạ đạp sáu tầng xương khô, mười ba đầu ác quỷ đăng đế vị.

Nếu mười ba đầu ác quỷ kia ý chỉ mười ba quỷ vệ của Tề Vương phủ, vậy tầng xương khô thứ nhất, chính là Trấn Nam Vương phủ.”

Chương 68: Gió lốc chín vạn dặm

Cấm vệ quân Thần Diên Doanh đào ba thước đất tại Trấn Nam Vương phủ, quả nhiên lục soát được trong hậu viện, ba khối ngọc Long Đằng Sương Lâm giấu bên dưới lớp gạch nền.

Loại ngọc này tên là Sương Lâm Túy Ngọc, thiên hương mẫu đơn ấn của Lý Uyển là do điêu khắc ngọc này mà ra, Sương Lâm Túy Ngọc phải mất hơn mười năm mới có thể tạo ra dị chủng hội tụ linh khí trời đất, bên trong sương ngọc lờ mờ một vệt sắc lam, tựa như một con Thanh Long lơ lửng giữa màn sương trắng.

Này gọi là “Long Đằng Sương Lâm”, một khi sương ngọc này hiện thế, ắt thiên hạ có biến, chắc chắn phải dâng lên cho thánh thượng, nếu giấu làm của riêng chứng tỏ mưu đồ phản nghịch.

Lý Uyển xua tay bảo Ảnh Thất lui ra, đi đến trước mặt Lĩnh Nam Vương thế tử, đè cung trong tay hắn xuống: “Mạt nhi, ngươi còn muốn làm gì nữa?”

Lý Mạt quét tay hắn ra, yêu quý vuốt ve cung sừng hươu của mình, nhướng mắt nhìn Lý Uyển: “Đừng vội, chờ Trấn Nam Vương phủ đổ, tiếp theo sẽ là Tề Vương phủ bọn ngươi, ta sẽ diệt sạch tất cả các ngươi, nể tình huynh đệ ta nhắc nhở ca ca một câu.”

“Uyển ca, giao binh phù Khiếu Lang Doanh ra, ta sẽ chừa cho ngươi con đường sống.” Lý Mạt nhìn sâu vào đôi mắt Lý Uyển, “Khó vậy sao, ngươi cố chấp cái gì? Ngươi dẫn binh được không? Binh phù rơi vào tay ngươi thật sự quá lãng phí, chi bằng giao ra.”

Lý Uyển lạnh lùng nhếch môi: “Giao binh phù, ngươi sẽ buông tha ta sao?”

Lý Mạt nói: “Ta bảo đảm không động tới một sợi tóc của ngươi, Tề Vương phủ bình yên vô sự. Ca ca, nghĩ cho kĩ đi.”

Lý Uyển xoay người phất tay áo bỏ đi, nhanh chóng đến chỗ Sở Uy tướng quân.

Trong phòng sanh máu vãi đầy đất, Sở Uy tướng quân liều mạng bấu víu lấy mép giường của Vương phi, gương mặt cực kỳ đau khổ nhìn Vương phi khi bị cấm vệ quân chế trụ hai tay.

Sở Uy tướng quân bị giải đi, phun ra một ngụm máu ứ đọng trong ngực.

Ảnh Thất nhớ tới cái hôm gặp Lĩnh Nam Vương thế tử trước nhà kho, Lý Uyển lấy cớ làm mất tư ấn ra lệnh cho y vào tìm, y lục soát khắp nơi cũng không tìm thấy dấu vết gì, thì ra là giấu dưới gạch.

“Thuộc hạ vô năng.” Ảnh Thất chau mày, thấp giọng thỉnh tội với Lý Uyển.

Lý Uyển đè tay y xuống: “Lý Mạt giảo hoạt, cả ta và ngươi đều không lường trước được. Tình thế nghiêm trọng, chúng ta đi trước để tránh bị nghi ngờ.”

“Vâng.” Ảnh Thất che cho Lý Uyển thừa dịp hỗn loạn rời đi.

Lúc gần đi Lý Uyển dặn mấy bà vú theo Ảnh Diễm rời phủ, ôm đứa trẻ đi trước, Vương phi hôn mê bất tỉnh, Sở Uy tướng quân bị giải đi tra xét, vạn nhất vương phủ loạn lên, sẽ không có ai trông nom đứa trẻ cả.

Lý Uyển giữ lại một bà vú, đưa bà một tờ ngân phiếu, thấp giọng nói: “Nếu có ai hỏi lý do Vương phi xảy ra chuyện, thì bảo là có người nói với Vương phi, Nghiêm Thừa tướng bị hạ độc, suýt nữa đã chết, Vương phi mới bị chấn kinh. Đừng nói thánh thượng ban rượu độc, đó là tội chém đầu, mấy cái mạng các ngươi trong phủ cộng lại cũng không đủ đền tội đâu.”

Bà vú bị dọa sợ, liên tục nói: “Điện hạ yên tâm.”

Lý Uyển híp mắt, lộ ra sự tàn nhẫn: “Đi đi.”

Ảnh Thất bảo vệ Lý Uyển rời khỏi Trấn Nam Vương phủ tránh tai mắt, trở về dịch quán. Ảnh Điệp đưa cho Ảnh Thất một chén bánh trôi nóng hổi, Ảnh Thất cầm lấy đặt lên bàn, trong yến hội Lý Uyển vốn không ăn bất cứ thứ gì, nên có lẽ rất đói.

Lý Uyển đau đầu, ngồi trên ghế, buông xuống mái tóc dài đen nhánh.

Ảnh Thất đứng phía sau Lý Uyển, xoa xoa huyệt thái dương của thế tử điện hạ, lực đạo vừa phải, khiến cho Lý Uyển bớt đau đầu không ít.

Ảnh Thất bưng chén bánh trôi ấm nóng lên, nếm một cái, cảm thấy không có độc, chân tay luống cuống do dự một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ…… Bánh trôi, ăn chút đi……?”

Lý Uyển nhắm mắt lại, hé môi.

Ảnh Thất kiên nhẫn múc một cái lên thổi thổi, đút lên miệng thế tử điện hạ.

Hương hoa quế ngọt thanh tràn ngập trong miệng, tiếc là Lý Uyển không có khẩu vị, mới ăn ba cái đã đẩy chén ra: “Ngươi ăn đi.”

Ảnh Thất rũ mắt nói: “Điện hạ quý trọng thân thể.”

Lý Uyển hé mắt, thở dài nói: “Trước khi đi, phụ vương nói, Trấn Nam Vương phủ và chúng ta thù đồ lưỡng đạo*, nếu có bề gì không nhất thiết phải liều mạng bất chấp. Lúc ấy ta không rõ nguyên do, hỏi phụ vương có ý gì ông cũng không trả lời, hiện tại xem ra phụ vương vốn đã biết Trấn Nam Vương phủ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

*Thù đồ lưỡng đạo: không chung đường.

“Ta hiểu.” Lý Uyển nằm dài ra bàn, úp mặt vào khuỷu tay, “Phụ vương nhìn xa trông rộng, là ông đã buộc ta đi con đường này.”

Lúc trước nữ nhân kia mang long cốt đến Tề Vương phủ hiến dâng, nói rằng thế tử điện hạ đạp sáu tầng xương khô, mười ba đầu ác quỷ đăng đế vị.

Nếu mười ba đầu ác quỷ kia ý chỉ mười ba quỷ vệ của Tề Vương phủ, vậy tầng xương khô thứ nhất, chính là Trấn Nam Vương phủ.

Ảnh Thất cúi người đỡ vai thế tử điện hạ, thấp giọng gọi hắn: “Điện hạ.”

Đột nhiên Lý Uyển đứng dậy, ôm Ảnh Thất vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, vùi mặt vào hõm vai y, ánh mắt ảm đạm bỗng nhiên sáng rực lên: “Tiểu Thất, phải bắt đầu rồi. Ta còn phải tìm sáu quỷ vệ còn lại giúp ta san bằng đá cản đường.”

Đôi tay Ảnh Thất đặt lên eo Lý Uyển, dịu dàng trầm giọng đáp: “Vâng.”

Hôm sau thượng triều, long nhan bạo nộ.

Hoàng đế cầm tin tình báo của Lĩnh Nam Vương, hung hăng quét đổ tất cả sổ gấp xuống đài, cả giận nói: “Đại chiến sắp tới, chuyện của Sở Uy là thế nào? Mưu đồ tạo phản?!”

Lý Mạt khom người nói: “Bệ hạ bớt giận, hiện giờ quân tình gấp như lửa đốt, thần thỉnh lãnh đội quân của Sở Uy tướng quân về Lĩnh Nam chi viện.”

Trước giờ hoàng đế rất vừa mắt Lý Mạt, Lĩnh Nam Vương thế tử này tuổi trẻ tài cao, năm đó Nam Việt Loan Khâu Trầm Sa tộc chiến loạn, Lý Mạt dưới trướng Sở Uy tướng quân, vốn chỉ định đi rèn luyện, không ngờ rằng hắn xin ra trận, giữa thiên quân vạn mã bắn thủng mắt trái tướng địch, lục tiễn đồ Phật, kinh diễm tam quân.

Chiến công Lý Mạt sớm đã đầy người, được bệ hạ ban tự “Sở Kiều”, ca ngợi nhân tài kiệt xuất, thiên hạ lúc bấy giờ, không một hoàng tử vương tộc nào có thể sánh vai với Lĩnh Nam Vương thế tử.

Lý Mạt lại nói: “Nhưng bốn vạn nhân mã không thể giải quyết tình thế cấp bách, thần cả gan, thỉnh mượn tinh binh Khiếu Lang Doanh của Tề Vương phủ cứu nguy.”

Hoàng đế nhíu mày: “Nhưng Tề Vương tuổi đã cao, không thể dẫn binh.”

Lời này vừa hay đúng ý Lý Mạt, Lý Mạt làm bộ dạng khẩn thiết, khom người thỉnh cầu: “Thần cũng có thể lãnh binh, mượn tạm tinh binh Khiếu Lang Doanh dùng một lúc, xong việc sẽ trả lại Tề Vương.”

Không ngờ, lúc này Nghiêm Thừa tướng đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Thần cho rằng, không thể.”

Sắc mặt Lý Mạt khẽ biến, bỗng nhiên giương mắt, liếc nhìn Nghiêm Thừa tướng.

Lý Uyển đang đứng một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Yến tập hội, công chúa Bá Hạ cố ý làm đổ rượu của Thừa tướng, đổ rượu độc đi, vốn là vì kế hoạch có biến, khó có thể tiếp tục, Nghiêm Thừa tướng cũng không mù, đương nhiên có thể nhìn ra trò mèo đó.

Đêm qua Lý Uyển đã trao đổi với Bá Hạ, công chúa liền tương kế tựu kế, tìm cách nói với Thừa tướng, thấy Lĩnh Nam Vương thế tử hạ độc ông, nàng để ý thấy mới cố ý đánh đổ, không muốn trụ cột của Đại Thừa bị kẻ ác làm hại.

Mà đám nha đầu của phủ Trấn Nam Vương trăm miệng một lời, nói là có người nói cho Vương phi, Nghiêm Thừa tướng bị hạ độc, chịu chấn kinh nên mới ngã xuống bậc thềm đẻ non, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Nghiêm Uyển Ngưng vốn là con gái cưng của Nghiêm Thừa tướng, thù giết con giết cháu này đổ hết một lượt lên đầu Lý Mạt.

Mặc dù Nghiêm Thừa tướng và Tề Vương phủ là kẻ thù truyền kiếp, bây giờ giúp Lý Uyển, chính là cản đường Lý Mạt, tạm thời để hai nhà Lý Uyển Lý Mạt trai cò tranh nhau cũng không sao.

Hoàng đế sờ sờ cằm: “Thừa tướng nói xem, tại sao không thể.”

Nghiêm Thừa tướng nói: “Tiên hoàng đã định quy củ, binh phù Khiếu Lang Doanh truyền lại cho người thừa kế Tề Vương, vì Đại Thừa ta bảo vệ lãnh thổ, sao có thể nói mượn liền mượn.”

Hoàng đế thở dài: “Đáng tiếc hoàng đệ bệnh thể suy yếu, đã không thể lãnh binh, Đại Thừa tướng tài không nhiều, hiện giờ ai có thể lãnh binh chi viện Lĩnh Nam được đây?”

Giữa lúc trong triều đang nghị luận sôi nổi, một giọng nói át cả tiếng xì xầm của đám đại thần, dõng dạc vang lên:

“Thần nguyện thay phụ vương lãnh binh, chi viện Lĩnh Nam Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.”

Chư vị đại thần chấn kinh, quay đầu nhìn về phía Tề Vương thế tử.

Lý Mạt nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng Lý Uyển, Lý Uyển mỉm cười đáp lại.

Hoàng đế cũng kinh ngạc, nhìn Tề Vương thế tử trước giờ chỉ biết ăn chơi trác táng không chịu đàng hoàng, hôm nay y phục gọn gàng, đầu đội ngọc quan Thanh Loan, dáng người thẳng tắp, cung kính cúi đầu.

Nghiêm Thừa tướng tiếp tục nói: “Hổ phụ đương nhiên không có khuyển tử, thần nghe nói, yến tập hội Lý Uyển điện hạ cũng vào bãi săn, ba mươi mũi tên khắc hoa văn mẫu đơn kia, vậy mà không trật mũi nào, trong đó có một mũi hạ hai dải lụa đỏ, tài bắn cung này, cũng mang phần nào phong phạm của Tề Vương năm đó.”

Lý Mạt nén giận: “Bệ hạ, đường huynh chưa bao giờ ra chiến trường, nơi đó nào có phải trò đùa, há có thể cho hắn làm bậy!”

Lý Uyển ôn hòa nói: “Bệ hạ, đường đệ lúc trước cũng là một tờ giấy trắng như thần bây giờ, khi ấy nhờ có Sở Uy tướng quân dẫn dắt hắn từng bước học hỏi.”

Lý Uyển cố ý nhấn mạnh hai chữ Sở Uy, một là nhắc nhở thánh thượng vị Lĩnh Nam Vương thế tử này là hậu sinh của “Vương phản bội”, hai là nhắc cho Lý Mạt nhớ, hắn là một tên bạch nhãn lang khi sư diệt tổ, dựa vào cái gì mà dám làm càn như vậy.

Hoàng đế nhất thời lâm vào trầm mặc.

Lúc này, Lễ Bộ Thượng thư Hà đại nhân lên tiếng. Chính là vị thái phó thái tử mà Lý Uyển gặp ở cổng thành lúc vào kinh.

Hà đại nhân vốn rất cảnh giác Lý Mạt, hôm nay Lý Mạt muốn mượn tinh binh Khiếu Lang Doanh, e là có vay không trả, nếu để hắn lập thêm chiến công, uy hiếp đối với thái tử nhà mình chỉ có thêm không bớt, nếu so với bên dưới, Tề Vương thế tử từ trên xuống dưới không có lấy một chiến công hay thành tựu nào, nếu có thể áp chế Lĩnh Nam Vương thế tử, cũng rất tốt.

Hà đại nhân nói: “Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh có rất nhiều tiền bối tướng lĩnh, có thể dẫn dắt Lý Uyển điện hạ, chỉ là lãnh binh đi chi viện, không cần thế tử điện hạ chỉ huy tác chiến, cũng không cần điện hạ tự mình giết địch, theo lão thần thấy, thế tử điện hạ có thể thử xem sao.”

Lý Uyển khẽ mỉm cười, cung kính nói: “Hà đại nhân nói chí phải, thần đương nhiên không phụ thánh thượng ủy thác, Nam Việt chiến loạn không yên, biên cảnh bá tánh cực khổ, thánh tâm ưu phiền, đương nhiên lòng thần cũng bất an.”

Nói là nói thế, chờ ra khỏi Yến Kinh, trời cao hoàng đế xa, chuyện gì xảy ra có trời mới biết.

Lý Mạt trừng Lý Uyển, dùng ánh mắt uy hiếp, Lý Uyển không chút dao động.

Hoàng đế phất tay áo: “Chuẩn.”

Hai tay Lý Uyển nâng binh phù Khiếu Lang Doanh lên, quỳ xuống đất dập đầu, mỉm cười nói: “Tạ bệ hạ.”

Đợi bãi triều, Lý Mạt chắn đường Lý Uyển.

“Ca ca đây đã nghĩ kĩ rồi ư?” Lý Mạt nhướng mày hỏi hắn, giọng điệu lạnh lùng.

Đôi mắt Lý Uyển cong cong, dịu dàng nói: “Chắc có lẽ đây là lần cuối cùng ta kiên nhẫn nghe ngươi gọi ca ca đó, gọi nhiều một chút cho ta nghe đi.”

“Lý Uyển, ngươi giỏi.” Lý Mạt hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, phất tay áo một cái, chiếc khóa Hàm Nguyệt hồ điệp trên cổ leng keng vang lên, “Chúng ta gặp tại quân doanh, ta xem ngươi có thể làm ra được trò trống gì.”

Ngoài cung, Ảnh Thất ngồi bên ngoài xe ngựa, dựa vào vách xe, chờ thế tử điện hạ ra.

Lý Uyển đi ra khỏi cửa cung, Ảnh Thất nhảy khỏi xe nghênh đón, sau đó cúi người quỳ xuống đất, cong lưng làm bậc thềm cho hắn bước lên xe.

Đây là tập tục của hoàng thất Đại Thừa, lúc lên xe ngựa ở cửa cung, cần có hạ nhân hầu hạ, chứng tỏ uy nghiêm hoàng thất, bên cạnh xe ngựa cũng chỉ có mình Ảnh Thất, y không hầu hạ thì ai hầu.

Lý Uyển nhìn Ảnh Thất khom người quỳ gối dưới xe ngựa làm đệm chân cho mình, trong lòng dịu lại, ôm tay, tự mình leo lên xe.

Ảnh Thất ngẩn người, đứng dậy dắt ngựa đi theo. Trong lòng có chút bất an, có phải thế tử điện hạ còn nhớ mấy lời càn rỡ của mình, tâm tình không tốt đến nỗi không thèm đáp lại mình phải không?

Ảnh Thất dắt ngựa theo sau thế tử điện hạ, xuyên qua phố hẻm ầm ĩ, đi bộ khoảng một dặm, ra khỏi hoàng thành, lúc này mới lên xe ngựa.

Ảnh Thất nắm chặt cương ngựa, vẻ mặt mê mang, ủy khuất nhìn thế tử điện hạ.

Lý Uyển thò đầu ra sờ sờ mặt Ảnh Thất: “Cho dù tức phụ ta nóng nảy, còn giáo huấn ta nữa, nhưng ta cũng không thể dẫm tức phụ của mình dưới lòng bàn chân chứ, nếu vậy ta khác gì đồ bỏ đi đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc