TUÂN MỆNH

Lý Uyển đắm chìm vào đôi mắt trong veo ấy, cầm một cái màn thầu khoai tím lên ăn.

Ảnh Thất nhìn Lý Uyển, an tĩnh chờ hắn ăn xong, nhẹ giọng nói: "Ngoài ba bữa cơm, muốn ăn thêm phải tự bỏ tiền, thuộc hạ mua không nổi... món ngon nhất, cho nên... Lần này điện hạ ăn tạm, ta, thuộc hạ khi nào nhận bổng lộc, lập tức sẽ mua cho điện hạ, cái ngon nhất..."

Từ khi quen biết Ảnh Thất, chưa từng thấy y nói nhiều như vậy, có lẽ do khẩn trương nên còn lắp ba lắp bắp, y không có biểu cảm gì, chỉ có đôi tai đỏ ửng cả lên.

Lý Uyển vừa ăn vừa hỏi y: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Ảnh Thất nói đúng sự thật: "Một lượng bạc."

Lý Uyển là thiên chi kiêu tử, không có khái niệm cụ thể với tiền bạc, tùy tiện vung tay cũng mấy ngàn lượng, căn bản không biết một lượng bạc đối với bá tánh tầm thường mà nói có thể ăn được một tháng cơm.

"A." Lý Uyển ừ một tiếng, thuận miệng hỏi, "Lúc ngươi tới đây trên người có bao nhiêu tiền?"

Ảnh Thất ngồi ôm đầu gối, trả lời: "Một lượng bạc." Dứt lời lại bổ sung, "Là thống lĩnh cho thuộc hạ, mua áo trong."

Lúc y ra khỏi Ảnh Cung không một xu dính túi, Ảnh Ngũ muốn giúp y cũng hữu tâm vô lực, bổng lộc của hắn đã tiêu sạch trong nửa tháng đầu. Ảnh Thất ra khỏi Ảnh Cung phải dưỡng thương một quãng thời gian, cách vài ngày Ảnh Tứ lại đến thăm, ném bạc cho Ảnh Thất rồi rời đi, không nói lời thừa.

Ảnh Thất lặng yên nhớ kỹ, lãnh bổng lộc tháng này phải trả lại cho thống lĩnh.

"Ngươi tiêu hết tiền cho ta rồi." Lý Uyển vừa buồn cười vừa đau lòng, hắn đâu có từng bắt người khác phải tiết kiệm chi tiêu để mua đồ cho hắn đâu?

Ảnh Thất sửng sốt một chút, cúi đầu không nói. Một lát sau, nhẹ giọng đáp: "Thuộc hạ có thể, mặc đồ cũ."

Y đúng là muốn mua cho điện hạ thứ tốt nhất, không vì cái gì cả.

Lý Uyển đưa cho y một miếng màn thầu khoai tím thơm nức mũi: "Ta thấy rất ngon, ngon hơn nhiều so với lúc trước ăn, ngươi nếm thử."

Ảnh Thất theo bản năng xua tay từ chối, lại nghĩ tới huấn điều Ảnh Cung "Chủ thưởng phải nhận", đành phải nhận lấy, cắn một miếng nhỏ.

Không có ngon như vậy, quá đắt, giống như đang cắn bạc.

So với màn thầu khoai tím, có thể ngồi bên cạnh điện hạ mới khiến cho Ảnh Thất thấy vui vẻ. Nguyện vọng trước đây của y lần lượt đã thành hiện thực, Tề Vương phủ thật tốt, y thích nơi này.

Lý Uyển lấy lá sen gói hai cái bánh còn lại, đứng lên phủi vạt áo: "Trời không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi."

Ảnh Thất nhanh chóng đứng dậy: "Thuộc hạ đưa người về."

"Không cần, vài bước là tới rồi." Lý Uyển vươn tay xoa đầu Ảnh Thất, "Lần sau đi thư phòng trực đêm đừng ăn quá no, ta cho ngươi ăn ngon."

Ảnh Thất dừng bước, nhìn thế tử điện hạ xoay người rời đi, y theo bản năng vươn tay, sợi tóc điện hạ theo gió lướt qua kẽ ngón, phảng phất một mùi trầm hương cực kì thanh đạm.

Ảnh Thất sờ sờ chỗ điện hạ mới chạm qua trên đầu mình, đến khi y sực tỉnh, điện hạ đã đi rồi.

"Lần sau thay phiên công việc..." Ảnh Thất tính toán trong lòng, còn tận hai ngày nữa, bắt đầu hi vọng thời gian trôi nhanh một chút.

Ảnh Thất quay về chỗ ở của mình, thấy bên trong sáng đèn, ánh lửa lập loè.

Trong lòng y chợt lạnh, đẩy cửa đi vào, Ảnh Tứ đang đứng trước bàn, thần sắc lạnh lùng, cắt cắt bấc nến, trường tiên Mặc Ngọc trải dài trên mặt bàn.

Ảnh Thất nuốt nước bọt, khom người hành lễ: "Thống lĩnh......"

Y đối với Ảnh Tứ luôn luôn là tôn kính và sợ hãi, lúc còn ở Ảnh Cung, y thường nhìn tên Ảnh Tứ khắc trên đại môn Ảnh Cung, y cũng muốn giống như thống lĩnh trở thành trụ cột đáng tin cậy của vương phủ, cũng muốn được như tiền bối, được khắc tên trên đại môn của Ảnh Cung.

Ảnh Tứ thả kéo, ngồi trên ghế, giương đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm hỏi y: "Đi đâu."

"Thuộc hạ..." Ảnh Thất do dự, cắn cắn môi, "Mua đồ ăn khuya."

Ảnh Tứ chậm rãi nói: "Giương mắt, nhìn ta."

Ảnh Thất ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đối diện cơn lạnh buốt trong đôi mắt của Ảnh Tứ, trong nháy mắt, một đạo roi quất lên đùi phải của Ảnh Thất.

Tiếng roi quất vào da thịt "ba" một tiếng, nuốt cơn đau xuống cổ họng, Ảnh Thất quỳ xuống, gân xanh bạo khởi trên cổ và thái dương, cả buổi không thể động đậy.

"Trong vương phủ có hơn một ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi đi đâu tưởng ta không biết?" Ảnh Tứ đứng dậy đi đến trước mặt Ảnh Thất, dùng cán Mặc Ngọc nâng gương mặt tái nhợt đau đớn của Ảnh Thất lên, hờ hững hỏi y, "Tiếp cận thế tử, có mục đích gì."

Mồ hôi lạnh chảy trên má Ảnh Thất, miễn cưỡng mở to mắt nhìn Ảnh Tứ, gian nan thở gấp: "Thống lĩnh...... Thuộc hạ thật sự không tổn thương điện hạ......"

Ảnh Tứ cúi đầu nhìn đôi mắt y, hắn nhìn thật lâu, bắt đầu hoài nghi năng lực nhìn người của mình.

Đôi mắt Ảnh Tứ rất ít khi nhìn lầm người. Hắn đã nhìn Ảnh Thất rất nhiều lần, lần nào kết quả cũng là trống rỗng.

Ảnh Thất tựa như một tờ giấy trắng, đơn thuần đến mức nực cười.

Ảnh Tứ nắm chặt cán Mặc Ngọc, dang tay quất một roi nữa, roi dài chưa hạ xuống, đã bị người bắt được.

"Ca!" Ảnh Ngũ đoạt lấy roi từ tay Ảnh Tứ, đè vết thương trên đùi Ảnh Thất nâng y đứng dậy, "Ca, sao ngươi luôn gây khó dễ cho y vậy! Cả ngươi nữa Tiểu Thất, sao cứ thích chọc phiền phức thế!"

Ảnh Tứ vươn tay, ánh mắt lãnh đạm: "Đưa Mặc Ngọc cho ta."

Ảnh Ngũ giấu trường tiên xanh sẫm ra sau lưng, lải nhải với ca hắn: "Đưa ngươi ngươi sẽ đánh y, ta không đưa. Ca, nếu ngươi xác định y là gian tế, ta thay ngươi trực tiếp giết y, nếu ngươi chưa xác định được, cũng đừng dụng tư hình, ảnh vệ vương phủ nhiều như vậy, ngươi muốn đoạt hết lòng trung thành của họ sao?"

"Quỷ vệ cường công Phi Liêm Tổ, ngươi có biết đáng giá bao nhiêu không ca?!"

Sắc mặt Ảnh Tứ vẫn lạnh lùng như cũ: "Không để cho vương phủ có bất kỳ tai hoạ ngầm nào là chức trách của ta."

Ảnh Thất hít thở đều trở lại, đỡ vết roi trên đùi mình, thấp giọng nói: "Thống lĩnh, về sau thuộc hạ sẽ không phạm quy nữa."

Ảnh Tứ nhìn Ảnh Thất trong chốc lát, đoạt lại roi từ tay Ảnh Ngũ rồi bỏ đi.

Đợi cho cửa đóng lại, Ảnh Tứ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Ảnh Thất mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, suýt nữa nằm liệt trên mặt đất.

"Được được, Diêm Vương đi rồi không sao nữa." Ảnh Ngũ đỡ y ngồi xuống mép giường, mò mẫm trên đầu giường, lấy thuốc mỡ cầm máu ra, nương theo ánh nến, đổ lên miệng vết thương Ảnh Thất.

Ảnh Thất yên lặng lấy thuốc mỡ từ tay Ảnh Ngũ, xoay người tự bôi cho mình.

"Ai, đừng giận, huynh ấy luôn là như vậy mà." Ảnh Ngũ gãi gãi đầu, quàng vai Ảnh Thất, thở ngắn than dài nói, "Đêm mai còn phải theo điện hạ ra ngoài, may mà ta đến kịp, nếu không huynh ấy đánh ngươi nằm liệt giường, ta làm sao ăn nói với điện hạ chứ."

"Không phải đã bảo ngươi, hơn nửa đêm đi tìm điện hạ làm gì, ngươi đây là tình ngay lý gian có biết không, Tề Vương phủ chúng ta vốn dĩ có thù oán với phủ Thừa tướng, ngươi lại đến từ phủ Thừa tướng, nếu không cẩn thận, ta không có ba đầu sáu tay tới cứu ngươi được đâu."

"Tiểu Thất, ngươi nói thật đi, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, nếu ngươi thật sự có tâm tư ta khuyên ngươi không nên động tay chân, nói cho ta biết, ta nghĩ cách đưa ngươi ra phủ giải quyết. Phàm là gian tế, bất luận sớm hay muộn, không ai không bị ca ta giết chết, thật sự."

Bỗng nhiên Ảnh Thất quay đầu, vừa nghiêm túc vừa bất đắc dĩ nhìn vào mắt Ảnh Ngũ: "Ta sẽ không hại điện hạ."

Ảnh Ngũ cười: "Vậy chúng ta vẫn là huynh đệ. Đúng rồi huynh đệ, ca ta quất người không quất chân, toàn quất sau lưng, có phải huynh ấy muốn quất cho ngươi tàn phế không."

Ảnh Thất vừa bôi thuốc vừa nói: "Thống lĩnh lưu tình, trên lưng ta có vết thương Diêm hình, còn chưa có lành. Hắn không muốn giết ta."

Ảnh Ngũ yên tâm: "Không có gì thì tốt, ta đi tìm ca ta, chắc là giận ta rồi."

Ảnh Ngũ nhảy qua cửa sổ, để lại mình Ảnh Thất, ôm đầu gối ngồi trong một góc giường, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve cái gối.

Trong phòng im ắng, ánh đèn khẽ lay động.

Ảnh Thất hít hít cái mũi, co người thành một cục.

Tự mình phạm lỗi, trách ai được, chung quy vẫn là do cách điện hạ quá xa.

Y chui vào trong ổ chăn, lại sờ sờ đầu mình, chỗ điện hạ chạm qua vẫn còn thoang thoảng mùi trầm hương nhẹ nhàng.

Hôm nay điện hạ ăn màn thầu khoai tím mình cho, còn xoa đầu mình khen ngợi.

Ảnh Thất tổng kết một chút, cảm thấy một roi này thật sự giá trị. Lần sau còn dám phạm không, phạm.

Đêm qua ngủ không ngon, cảm thấy điện hạ vẫn luôn xoa đầu mình.

Sáng sớm hôm sau, Ảnh Tứ sắp lên đường hộ tống lão Vương gia đi Thanh Long Nhai tịnh dưỡng, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện ở hình đường.

Còn lại năm quỷ vệ đang đứng ở hạ đường chờ lệnh, Ảnh Tứ đưa cho bọn họ một quyển ghi chép truyền nhau đọc: "Đây là sắp xếp ca trực sau khi ta đi, cứ theo đó hành sự cho đến khi ta trở về."

"Rõ." Mọi người còn lại lập tức đáp ứng.

Ảnh Thất lật xem quyển ghi chép xếp ca, biểu tình lãnh đạm trở nên bất an, ngẩng đầu hỏi Ảnh Tứ: "Thống lĩnh, không có tên thuộc hạ?"

Ảnh Tứ đã đi ra cửa lớn hình đường, lạnh lùng ừ một tiếng: "Trước khi ta về ngươi không cần đến gần thế tử và Vương gia."

Ảnh Thất ôm quyển ghi chép, ánh mắt mất mát, lỗ tai đều sắp cụp xuống tới nơi.

Bả vai bỗng nhiên bị chụp lấy, một giọng nữ dịu dàng bên cạnh hỏi: "Sao trông ngươi không vui khi được nghỉ phép vậy?"

Ảnh Thất nghi hoặc quay đầu lại, thấy một gương mặt thanh tú, mày như núi xa, đôi môi đỏ thắm động lòng người.

Ảnh Diễm cười cười, đôi môi quyến rũ nhếch lên, hai cái đồng tiền điểm xuyết ở bên má: "Rảnh rỗi như vậy, chi bằng đi giúp ta chế hỏa khí, Ảnh Lục mới đưa bản vẽ mới, ta muốn làm thử, ngươi có thể thử nghiệm cho ta."

Ảnh Thất chưa từng gặp vị nữ quỷ vệ trong lời đồn này, sửng sốt một chút, mới nói: "Diễm, Diễm tỷ......"

Ảnh Diễm nheo đôi mắt trăng rằm: "Ừ."

Ảnh Lục không nói chuyện với Ảnh Thất, đôi mắt si mê nhìn Ảnh Diễm, ngây ngô cười hắc hắc.

"Đi vẽ đi." Ảnh Diễm bất đắc dĩ đẩy cái mặt si tình của Ảnh Lục ra, chào Ảnh Thất rồi đi.

Để lại Ảnh Lục vẻ mặt suy sụp.

Ảnh Ngũ ngồi ở ghế chủ toạ hình đường hắng giọng: "Khụ khụ, hôm nay Ảnh Lục đã theo đuổi được Diễm tỷ chưa? Vẫn chưa được."

Bình luận

Truyện đang đọc