TUÂN MỆNH

“Nếu Ảnh Thất là phản đồ thì tốt rồi. Ta có thể tùy ý sủng ái y, ôm y hôn y, thậm chí phế đi võ công y rồi bế lên giường của ta. Ngươi có biết y ngoan ngoãn biết bao nhiêu không, y một đường đuổi theo ta đến vách núi nơi chôn cất mẫu phi, lúc ấy y cho rằng ta muốn nhảy vực, nhảy xuống theo ta, sau lại thấy ta ngồi trên bãi đá, lập tức đỏ mặt xấu hổ.”

Chương 38: Khê vân sơ khởi ( ngũ)

Lý Uyển đứng trước cửa, nhìn tiểu ảnh vệ của mình dần dần biến mất trong màn đêm, lúc trước là một con sói nhỏ, bây giờ lại giống như một con sói cô độc.

Nửa năm ngắn ngủi, y đã trưởng thành, không còn là Tiểu Thất của mình nữa.

Luyến tiếc?

Lý Uyển cúi đầu nhìn tay mình, trên cổ tay còn dính chút máu từ lòng bàn tay của Ảnh Thất, chính đôi tay này, đã đẩy Ảnh Thất rời xa mình, huỷ đi trái tim chân thành của y đến mức máu thịt lẫn lộn.

Đây chẳng phải là như ý mình muốn rồi sao?

Nửa năm tự dày vò chính mình, cho rằng mình có thể tuyệt tình như hai mươi năm qua, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm được, hắn vẫn luôn khát vọng có người thật lòng đối xử với mình, Ảnh Thất xuất hiện không đúng thời điểm, Lý Uyển tham lam tư vị được ái mộ, nhưng lại không có năng lực bảo hộ tấm chân tình này.

Rời xa chút, lại rời xa chút nữa, không có người khiến mình muốn bảo vệ, có phải là cam chịu làm nô dịch chó săn cho hoàng tộc sẽ đỡ khuất nhục hơn khi tận mắt nhìn thấy thứ mình muốn bảo vệ bị huỷ tan tành trước mắt hay không?

Lý Uyển lảo đảo đi đến giường mình, quỳ xuống, lấy hộp cung dưới giường ra, nhìn chằm chằm cái cung long cốt này ——

Thì ra hắn vốn không đủ dũng khí để cầm nó.

Cái cung này, một khi lên dây, chính là phản bội triều đình. Hắn còn có đường lui, cho nên hắn không muốn đi nước cờ này trước.

Đột nhiên Lý Uyển sửng sốt, sờ sờ ngực mình, chạm tới một thứ cưng cứng, lấy ra nhìn, vẫn còn lộ một chút ánh sáng màu lam nhạt.

Huyền quy tâm giáp trăm năm, mặt Hộ Tâm kính này Lý Uyển chưa bao giờ lấy ra khỏi ngực, hắn biết nếu muốn cắt đứt quan hệ thì phải trả lại cho Ảnh Thất, nhưng hắn không muốn trả lại, bất luận thế nào cũng không muốn trả, cho dù hồ đồ cũng biết, một khi trả lại Hộ Tâm kính này cho Ảnh Thất, hai người bọn họ nhất định sẽ không thể nào nữa.

Lý Uyển như kẻ khổ hạnh bắt được tia sáng le lói từ trong vực sâu, một khi bắt lấy được rồi, chết cũng không chịu buông tay.

Ánh mắt thống khổ bài xích của Ảnh Thất lại hiện lên trước mặt, Lý Uyển nhớ lại, lúc nãy khi sờ tìm khăn tay trong ngực, Ảnh Thất đã lộ ra ánh mắt sợ hãi như thế.

Y sợ hãi, mặc dù đã trở nên lãnh khốc giết người không chớp mắt, nhưng vẫn sợ mình trả Hộ Tâm kính này lại cho y.

Lý Uyển cười rộ lên, áp Hộ Tâm kính vào ngực, gắt gao ôm lấy. Nắm tay siết chặt lại, nước mắt không kìm được mà trào ra, hắn tự nguỵ trang mình thành kẻ tiêu dao tự tại, áp lực không chỗ phát tiết nhiều năm như vậy, sắp phát điên rồi.

Hắn trở nên nổi giận, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị Lý Uyển đập nát, hắn không nhịn được mà gầm lên, thất thố, tóc dài tán loạn che đi mồ hôi và nước mắt trên gương mặt, hắn ôm hộp cung khóc rống lên, tựa như ôm lấy cái lồng giam xiềng xích của đời mình.

Thời gian để cho hắn tự do thống khổ không nhiều lắm.

Chỉ có nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, hắn cất hộp cung vào ngăn bí mật dưới gầm giường, rửa sạch mặt, cột tóc lên, đổi một thân y phục tím nhạt, gọi Lưu Ngọc một tiếng.

Lưu Ngọc ở bên ngoài nơm nớp lo sợ nghe động tĩnh bên trong, vẫn luôn không dám đi vào, nghe thế tử điện hạ gọi mình, lúc này mới dám nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.

Lưu Ngọc sớm đã bị thích khách doạ sợ tới mức hoa dung thất sắc, lại thêm thế tử điện hạ vô duyên vô cớ tức giận, sợ hãi nhón chân bước qua hỗn độn dưới đất, run rẩy đến bên cạnh Lý Uyển: “Điện, điện hạ……”

“Đừng không có tiền đồ như vậy.” Lý Uyển mỉm cười, chế giễu tiểu nha đầu nhát gan, nói không sao cả, “Đi nhà kho lấy Long Huyết đan cho Ảnh Thất chữa thương đi.”

Lưu Ngọc trừng lớn đôi mắt: “Long Huyết đan? Chính là……”

“Sao?”

Lưu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở: “Này…… Long Huyết đan quá trân quý, ý nô tỳ không phải vương phủ không chi nổi mấy lượng thuốc này, chỉ là…… Người chỉ thưởng mỗi Ảnh Thất đại nhân, có phải quá không thích hợp rồi hay không…… Nô tỳ thấy mấy quỷ vệ đại nhân khác cũng bị thương, chi bằng, người thưởng bình thường một chút cũng được rồi.”

Lý Uyển nghĩ nghĩ, cũng có lý. Quỷ vệ rất ít, đúng là thưởng phạt thì không nên thiên vị.

“Vậy lấy thêm sáu phần giống nhau, chia cho những người còn lại.”

Lưu Ngọc nuốt nước miếng, âm thầm tính tính, thế tử điện hạ này chỉ nói nhẹ nhàng một câu, mấy ngàn lượng bạc liền bay theo gió.

“Vâng, nô tỳ đi ngay. Người… người có sao không?” Lưu Ngọc thử thăm dò Lý Uyển, theo bản năng nhìn qua đống hỗn loạn dưới đất.

Lý Uyển nhẹ nhàng nói: “Ngày mai gọi người đến đây thu dọn, nói ta bị thích khách dọa, cả đêm phát điên.”

“…… Vâng.” Lưu Ngọc chỉ đành đáp ứng, nhìn Lý Uyển muốn nói lại thôi.

Lý Uyển nhướng mày: “Có chuyện gì thì nói.”

Lưu Ngọc đi đến bên cạnh Lý Uyển, vuốt vuốt vai hắn, khuyên nhủ: “Điện hạ, đừng tự ép mình như vậy, nếu Vương phi còn sống, nhất định không muốn thấy người đau khổ như thế.”

Lý Uyển trầm mặc, nhếch lên khóe miệng, hài hước nói: “Nếu có một ngày, Tề Vương phủ bị thế gian thóa mạ, từ con cháu hoàng tộc thành tù nhân chỉ trong một đêm, ngươi sợ không?”

Lưu Ngọc đơn thuần, ngốc ngốc mà trả lời: “Chỉ cần có điện hạ ở đây, nô tỳ không sợ.”

Lý Uyển cười rộ lên: “Đi đi.”

“Nô tỳ cáo lui.”

Một lát sau, Ảnh Tứ cầu kiến. Mới sáng sớm, giờ này cũng chỉ có Ảnh Tứ dám đến quấy rầy. Đúng lúc Lý Uyển lại không ngủ được, ngáp ngắn ngáp dài nghe Ảnh Tứ bẩm báo chuyện lần này, báo cáo thương vong của ảnh vệ vương phủ.

Ảnh Tứ quỳ một gối dưới chân Lý Uyển, hờ hững nói: “Quỷ vệ Ảnh Thất Ảnh Diễm bị thương nặng, mười một ảnh vệ trọng thương, đã đưa đi y điện chữa trị, hai người bỏ mình, còn lại tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Ba mươi mốt người bị thương nhẹ.”

“Điều tra rõ là nhà ai ủy thác?” Lý Uyển mỏi mệt xoa xoa mi tâm, “Là Thừa tướng, hay là có kẻ khác nữa? Có liên quan tới chuyện của Trần Nguyên Lễ lúc trước không?”

“Chưa điều tra rõ, thuộc hạ sẽ tiếp tục thẩm vấn, nhanh chóng bắt dư nghiệt làm nội ứng trong phủ.”

“Ừ.” Lý Uyển nhẹ giọng thở dài, “Gần đây thân thể của phụ vương không tốt, thừa dịp phụ vương bị bệnh nằm trên giường lại chạy tới làm loạn. Vương phủ nghiêm ngặt, không thể nào có chỗ hổng lớn như vậy, để cho quá nhiều thích khách lẻn vào trong phủ mà không hề hay biết, tất nhiên có gian tế tiếp ứng, điều tra cho kỹ, một tên cũng không được bỏ sót.”

Mọi người đều biết, thế tử điện hạ hận nhất phản đồ, bất kỳ gian tế nào bị tóm ở vương phủ, không một ai được toàn thây.

“Điện hạ, người còn nhớ chuyện người muốn đề bạt Ảnh Thất không.”

Lý Uyển nhíu mày: “Ừ.”

Ảnh Tứ thấp giọng nói: “Y huấn luyện khắc khổ, thiên tư hơn người, có khả năng nhìn toàn cục diện, hiện tại đã có thể đảm nhiệm vị trí cường công trong đội, nếu có thể chân chính được vương phủ tín nhiệm, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vương phủ.”

Lý Uyển chống cằm xuất thần, cảm thấy thật không dễ gì mới có một người được Ảnh Tứ khen ngợi, người này vẫn là Tiểu Thất, trong lòng không khỏi kiêu ngạo.

Ảnh Tứ lấy một tờ giấy ra, đặt trước mặt Lý Uyển: “Khảo nghiệm cuối cùng sẽ rất tàn nhẫn, nếu người đồng ý, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Lý Uyển nhíu mày: “Có nguy hiểm không? Sẽ tổn thương y sao?”

Ảnh Tứ bình tĩnh nói: “Nếu y đủ trung thành, chắc chắn không xảy ra chuyện.”

Lý Uyển cắn môi: “Ngươi bảo đảm không?”

Ảnh Tứ gật đầu: “Điều kiện tiên quyết là y tuyệt không được hai lòng, phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của người.”

Lý Uyển rất tin tưởng lòng trung thành của Ảnh Thất, lấy thiên hương mẫu đơn ấn ra, hung nóng lên một chút ở lư hương, ấn lên tờ giấy của Ảnh Tứ.

Ảnh Tứ định cáo lui, Lý Uyển gọi hắn lại, dặn dò nói: “Nếu y…… Không trung thành…… Cũng đừng tổn thương y, để y đi, đừng làm y bị thương.”

Ảnh Tứ thu giấy, khẽ nhếch cằm, lạnh giọng hỏi: “Điện hạ, không phải người hận nhất phản đồ sao?”

Lý Uyển cười cười: “Nếu Ảnh Thất là phản đồ thì tốt rồi. Ta có thể tùy ý sủng ái y, ôm y hôn y, thậm chí phế đi võ công y rồi bế lên giường của ta. Ngươi có biết y ngoan ngoãn biết bao nhiêu không, y một đường đuổi theo ta đến vách núi nơi chôn cất mẫu phi, lúc ấy y cho rằng ta muốn nhảy vực, nhảy xuống theo ta, sau lại thấy ta ngồi trên bãi đá, lập tức đỏ mặt xấu hổ.”

Lông mày Ảnh Tứ giật giật.

“Lúc y đi đã hôn chỗ này của ta.” Lý Uyển nâng tay lên cho Ảnh Tứ xem, chỉ vào lòng bàn tay nói, “Thấy không, là chỗ này. Nhưng dường như y đã không còn thích ta nữa.”

Ảnh Tứ hít một hơi thật sâu, muốn cắt ngang định cáo lui, nhưng mà thế tử điện hạ thật sự muốn giãi bày tất cả nỗi lòng, hắn không chen vào được câu nào.

Còn có đối tượng nào để dốc hết bầu tâm sự tốt hơn ảnh vệ chứ? Quỷ vệ —— không những sống, lại còn kín miệng.

Lý Uyển nhoài người nằm lên án thư: “Có phải ngươi luôn quan sát Ảnh Thất hay không? Buổi tối y đi ngủ có nhớ ta không? Y sẽ tự mình giải quyết chuyện ấy sao? Chắc bây giờ y hận ta lắm đúng không, y có mắng trộm ta không?”

Ảnh Tứ đạp cửa bỏ đi.

Lý Uyển nằm sắp lên bàn, úp mặt vào khuỷu tay.

“Ai.”

Ảnh Thất không có sức lực đi y điện, chỉ có thể đỡ cánh tay đi vòng quanh chỗ ở, uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi một chút.

Khi trở về, một gã sai vặt thở hổn hển chạy theo sau, lấy bình lưu ly trong ngực ra đưa cho Ảnh Thất, xoa xoa ngực nói: “Ảnh Thất đại nhân…… Này, đây là Long Huyết đan điện hạ ban thưởng, thuốc bổ gân cốt, Lưu Ngọc cô nương sai tiểu nhân mang tới cho ngài.”

Là Tiểu Phúc Tử thường đi theo bên người Lưu Ngọc, vóc người hắn nhỏ con, nhưng tay chân linh hoạt, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, đơn thuần chân chất, nói chuyện có hơi khờ, cực kì dễ chịu.

Ảnh Thất nhận lấy: “Tạ điện hạ nhớ ban thưởng, cái này quý quá rồi.”

“Nhưng điện hạ đau lòng ngài.” Tiểu Phúc Tử thở hổn hển mấy hơi, cười ngây ngốc, “Đại nhân làm gì làm đi, tiểu nhân còn phải đi đưa thuốc cho mấy vị đại nhân khác nữa.”

Tiểu Phúc Tử thấy y phục ảnh vệ trên người Ảnh Thất dính đầy máu đen, bị thương không ít chỗ, liền thuận tay lấy bộ y phục trên cánh tay mình quải lên vai Ảnh Thất: “Vốn dĩ y phục sạch này tiểu nhân định mang cho bọn thị vệ, đại nhân mặc trước, y phục ngài hỏng rồi, hôm khác tiểu nhân báo chức điện may cho ngài bộ mới.”

Ảnh Thất ừ một tiếng, không có biểu cảm gì, bỏ đi.

Trở về chỗ ở đóng cửa kéo rèm, Ảnh Thất bò lên giường đệm, cởi quần áo, lộ ra vết thương chồng chất sau lưng, cái mới chồng lên cái cũ, bả vai phải in lên một chữ ảnh, chứng minh thân phận ảnh vệ Ảnh Cung.

Ảnh Thất cầm cái bình thuốc lưu ly ngồi đực ra, dốc ra một viên thuốc màu đỏ đen, nhìn một lúc lâu, lại cẩn thận cất bình thuốc vào trong góc tủ.

“Nhưng điện hạ đau lòng ngài.” Lời nói nịnh hót vụng về của Tiểu Phúc Tử quanh quẩn bên tai.

Không, điện hạ không hề đau lòng ta, có cầu xin cũng vô dụng.

“Tiểu Thất? Làm gì đó.” Ảnh Ngũ thò vào cửa sổ nhìn y, “Ngươi giấu cái gì đấy.”

Ảnh Thất xoay người nắn vết thương, im lặng không đáp.

Ảnh Ngũ tò mò đẩy cửa sổ nhảy vào, ôm chầm lấy vai Ảnh Thất, thấy cơ thể y gầy nhưng rắn chắc, trên lưng có mấy chục vết sẹo tím đen sâu hoắm, tuy đã khép miệng, nhưng có thể nhìn ra nó đã tổn thương ở bên trong, rất khó hồi phục.

“Vết thương này còn chưa lành à, gần một năm rồi.” Ảnh Ngũ nhíu mày hỏi, “Còn đau không.”

“Thỉnh thoảng.” Ảnh Thất thuận miệng nói.

Vết thương Diêm hình để lại rất khó hồi phục, bởi vì lấy muối trộn lẫn độc làm tăng thêm đau đớn, cho dù cứu chữa kịp thời, kéo được mạng về, mỗi khi trời đổ mưa thì trở nên đau nhức dữ dội, chỉ có thể cố chịu để chúng lành dần theo thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc