TUÂN MỆNH

"Đoạn duyên phận ấy như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, là chút dịu dàng ngắn ngủi trong ký ức của người thiếu niên."

Chương 94: Chậm rãi quay về (tam)

Không thể không thừa nhận Ảnh Thất nhu thuận hơn rất nhiều, không còn khoa trương thân phận ảnh vệ, hồi trước thì lúc nào cũng toát vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, bây giờ vô cùng ngoan ngoãn.

Y nằm trong lòng Lý Uyển, bàn tay phải rũ xuống đan vào tay hắn rất tự nhiên, tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng quét qua xương quai xanh Lý Uyển.

Lý Uyển ôm y ngồi lên người mình, điều chỉnh tư thế, đỡ đầu Ảnh Thất tránh để y ngã xuống.

Hắn rất thích Ảnh Thất dính người, tiếc là tiểu ảnh vệ lại có cảm giác xa cách với mình, vừa nhút nhát vừa hèn mọn. Lý Uyển ôm người trong lòng, thỉnh thoảng rung đùi như dỗ dành đứa trẻ, hắn nhìn lỗ kim trên cánh tay Ảnh Thất, đã biến mất, xem ra gần đây y cũng không có truyền tin.

Lý Uyển đang đợi y thẳng thắn thừa nhận với hắn, trong lòng rất mong Ảnh Thất có thể vì mình mà đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Dao Sơn Lộc, toàn tâm toàn ý đi theo mình, về lý thì sư phụ có ơn dưỡng dục với y, còn với Tiểu Thất mà nói, mình là cái thá gì?

Thật ra hắn vẫn luôn tin rằng Ảnh Thất chưa từng làm chuyện có hại đối với mình, Lý Uyển buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề tạo nên khoảng cách giữa hai người, hắn ích kỷ, hắn muốn trái tim và ánh mắt của người trong lòng chỉ có một mình mình mà thôi, hắn muốn Tiểu Thất toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, hắn vẫn luôn mong mỏi như thế, khi biết Ảnh Thất truyền tin sau lưng mình, nói là Lý Uyển nản lòng thoái chí, thực ra còn tệ hơn thế nữa.

Lý Uyển giận dỗi rút tay ra khỏi tay Ảnh Thất, muốn đẩy y ra, Ảnh Thất vẫn bám dính trên người hắn, chợt phát hiện người đang ôm mình kháng cự, Ảnh Thất mơ màng hé mắt, bất giác siết chặt ống tay áo Lý Uyển.

Ảnh Thất vùi đầu vào vạt áo hắn, lấy hết can đảm thì thầm: "Điện hạ, ta là thiếu gia người nuôi, người cưng chiều ta được không." Dứt lời, y cẩn thận ngước mắt, giương đôi mi dài dò hỏi, "Thiếu gia là có thể được cưng chiều, phải không?"

Lý Uyển tịnh tâm cố gắng không để cho tiểu tử dụ người này lừa mình, hắn vươn tay lấy chiếc đai Bách Nhận trên tủ, từ trong đó rút ra một thanh ám đao.

Ảnh Thất ngơ ngác nhìn thế tử điện hạ cầm thanh đao đưa tới trước mặt mình, không biết làm sao ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Uyển nói: "Ta không phế võ công của ngươi, chỉ là thuốc trị thương của Ngụy Trừng tạm thời phong bế kinh mạch mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ hồi phục."

Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt Ảnh Thất đang yên lặng dần trở nên nghi hoặc, sau đó hoảng hốt, khó tin mà nhìn Lý Uyển, khóe mắt ửng đỏ.

Lý Uyển cười lạnh nói: "Thấy lưỡi dao này không? Nếu cắt đứt kinh mạch tứ chi, công phu của ngươi lập tức bị hủy hoại, từ nay về sau chẳng khác gì một thiếu gia vô dụng cả, ta đồng ý với ngươi, không đuổi ngươi đi, cũng không lạnh nhạt với ngươi."

Ánh mắt Ảnh Thất dần dần lấy lại được mục tiêu, tựa như bắt được một tia hi vọng, y vội vàng siết chặt nắm tay, đưa cổ tay tới trước mặt Lý Uyển: "Ta nguyện ý."

Lý Uyển cả kinh trước quyết định vội vã của y, hắn chỉ muốn dùng cách này ép Ảnh Thất lựa chọn, hắn muốn nhìn Ảnh Thất dày vò trong lòng, cuối cùng lựa chọn đường lui cho mình, sau đó sẽ bảo Ảnh Thất tự nhìn thứ tình cảm mà y gọi là thích đó đi, hay nói đúng hơn là trực tiếp giết chết hi vọng của Lý Uyển, để Lý Uyển mở to mắt ra mà nhìn bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng trong lòng tiểu ảnh vệ mình liều chết trân trọng này.

Không ngờ phản ứng của Ảnh Thất ngoài dự đoán, là do Lý Uyển không tự tin, hắn không đoán được Ảnh Thất lại quyết định dứt khoát như vậy.

Lý Uyển chột dạ, hắn không dám đối mặt với Ảnh Thất nên vội vã xoay người bỏ đi, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, nhưng bị Ảnh Thất bắt lấy tay áo, vết thương Ảnh Thất chưa lành hẳn, thân thể chưa linh hoạt, thấy thế tử điện hạ đột nhiên tức giận nên y sợ hãi, bò xuống giường đuổi theo, để chân trần chạy tới ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào bất lực cầu xin:

"...... Ta không muốn người không tin ta, lúc nào cũng đề phòng ta, nếu cắt đi gân tay gân chân người sẽ không lạnh nhạt ta nữa, ta muốn như tế, ta muốn mỗi ngày được nhìn thấy người, muốn người vĩnh viễn cũng không đuổi ta đi...... Giang phu nhân muốn ta truyền tin cho bà, nếu ta không truyền bà ấy sẽ khiến ta mất đi tín nhiệm của người......"

Có lẽ mấy hôm nay Ảnh Thất bị nha đầu hầu hạ nhồi nhét tư tưởng "thiếu gia" quá nhiều, nên lá gan cũng lớn hơn một chút, mới dám thổ lộ hết tất cả những sợ hãi lo âu tích tụ trong lòng nhiều năm cho Lý Uyển biết.

Ảnh Thất ầng ậc nước mắt quỳ dưới đất, ngửa đầu nói: "Phế đi võ công thuộc hạ không bảo vệ được người, không phế võ công thuộc hạ không thể ở bên cạnh người nữa, người nói xem, ta còn có thể lựa chọn được sao."

Y hoàn toàn sụp đổ.

Nhẫn nhịn và quy củ bao nhiêu năm qua khiến cho sự cuồng loạn trong lòng y bỗng chốc bùng nổ, cuối cùng không chịu nổi nữa, cuối cùng không còn sức mà cắn răng gánh mọi thứ trên vai như mọi khi nữa.

Lòng người thay đổi. Lúc trước điện hạ ngoan bướng dựa vào sự bảo hộ của y, hiện giờ điện hạ chẳng những độc lập mà tâm tư cũng hơn người, khiến cho Ảnh Thất không tự chủ được mà muốn thần phục hắn, ỷ lại hắn.

Nước mắt Ảnh Thất vẫn chưa rơi, y cắn răng nuốt ngược vào trong, y muốn kiềm chế cảm xúc đang tuông ào ạt như vỡ đê trong lòng mình, muốn kiềm chế sự ái mộ sâu đậm gần như mất kiểm soát này.

Ánh mắt Lý Uyển khẽ run, hắn run giọng nói: "Ngươi...... Ngươi nhìn cái bộ dạng này của ngươi xem, còn có chút tiền đồ nào không." Hắn đẩy Ảnh Thất ra, chạy ù ra khỏi gian phòng.

Căn phòng vắng lặng trở nên vô cùng yên tĩnh, Ảnh Thất quỳ dưới đất, ảm đạm nhìn mặt đất dưới chân mình.

Hết thảy đều kết thúc, tất cả quay về điểm bắt đầu, duyên phận giữa y và điện hạ như hai sợi tơ hồng giao nhau, bắt đầu từ hai điểm, chạm nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi, đoạn duyên phận ấy như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, là chút dịu dàng ngắn ngủi trong ký ức của người thiếu niên.

Hoàng hoàng dục hà chi, si mộ phi ngô nguyện, quân tâm bất khả kì.

*Nghĩa: vội vã khát cầu được gì đâu, ta vốn không muốn trầm luân, chỉ là lòng người không như kì vọng.

Ảnh Thất trầm mặc thật lâu, trong nháy mắt ngẩng đầu, bỗng sa vào một cái ôm ấm áp.

Y ngơ ngác tựa vào lồng ngực người nọ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má được đầu ngón tay trơn bóng gạt đi, y vùi đầu vào vạt áo nức nở, tham lam mà hít lấy hít để mùi trầm hương nhàn nhạt trên người hắn.

Lý Uyển nhẹ vỗ về người thiếu niên trong lòng, như thể vừa đấm vừa xoa, đầu ngón tay thon dài nhẵn nhụi vuốt ve đỉnh đầu y, hắn cúi đầu hôn lên thái dương y: "Đừng khóc."

Y siết chặt vạt áo Lý Uyển, ống tay áo chỉ để lộ nửa đầu ngón tay, quỳ trên mặt đất vùi cả người mình vào lòng hắn.

Lý Uyển bế y lên, ôm y đến cửa sổ, đặt y ngồi lên bệ cửa, cúi đầu hôn bờ môi y, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy khớp hàm y, dịu dàng mút lấy an ủi, thấp giọng nỉ non: "Chọn một hôm đẹp trời nói hết toàn bộ bí mật của ngươi cho ta, không được sót một chữ."

Ảnh Thất giương hàng mi đẫm nước mắt lên nhìn hắn, sau đó gật đầu.

Bàn tay đặt ở eo Ảnh Thất tức thì bóp mạnh hơn, khẽ thì thầm: "Nếu không làm chết ngươi."

Ảnh Thất yếu ớt ôm lấy Lý Uyển, tựa trán lên hõm vai hắn, nhẹ giọng đáp ứng: "Vâng."

Tuy Ảnh Thất đã được giải cấm túc, nhưng cũng chỉ có thể ru rú trong phòng dưỡng thương, y bị nội thương nhiều hơn ngoại thương, cần phải yên tâm tĩnh dưỡng, đại quân đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó sẽ lên đường hồi triều.

Trong thời gian này Lý Uyển thường đến chăm sóc y, tự tay xắn tay áo tắm rửa cho y. Ảnh Thất đáng thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Lý Uyển vẫn chưa thể làm được mấy chuyện quá mức cầm thú.

Nhưng chuyện cỡ cầm thú thì vẫn làm.

Bởi vì bọn nha đầu hầu hạ Ảnh Thất thường dùng mấy chiêu của thiếu gia để dạy Ảnh Thất phục vụ điện hạ, hôm nay mang đến hộp sữa dưỡng hương mật ong cho Ảnh Thất bôi, nói gì mà có thể làm thân mình vừa bóng vừa trắng, da mặt sẽ mịn màng, hơn nữa da thịt từ trong ra ngoài sẽ thoang thoảng mùi hương ngọt ngào. Ngày mai lại lấy cao ngưng lộ cho Ảnh Thất, bảo y thường xuyên bôi "chỗ kia", giúp cho vừa mềm vừa hồng, thơm ngát hương hoa.

Còn nhét rất nhiều bí tịch công phu dưới gối Ảnh Thất, bảo y đọc thường xuyên, ngày nào đó sẽ hữu dụng.

Ảnh Thất vốn không muốn sử dụng, nhưng bọn nha đầu nói thế tử điện hạ chắc chắn sẽ rất thích, nên y bèn chịu đựng xấu hổ mà dùng bọn chúng.

Hơn nữa lúc soi gương, làn da ăn sương uống gió vốn thô ráp giờ không thấy lỗ chân lông đâu nữa, vừa trắng trẻo vừa mịn màng.

Ảnh Thất cảm thấy mình càng ngày càng giống nữ tử.

Lúc nha hoàn mang hộp cao mới tới, Ảnh Thất từ chối không chịu dùng.

Nha hoàn nói: "Thế tử điện hạ nhất định sẽ rất thích!"

Ảnh Thất: "Tốt, bôi chỗ nào."

Mấy hôm sau, lúc Lý Uyển vào phòng Ảnh Thất, thấy tiểu công tử tuấn tú đang quỳ trên mặt đất, y phục buông hờ trên bờ vai trắng nõn, tay trái ở phía sau, ba ngón tay phải chống đất, bắp tay phải nổi đầy gân xanh, giọt mồ hôi trong suốt men theo gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ trượt xuống, treo ở trên cằm, dưới thân y đặt một tờ giấy bản, thấm ướt mồ hôi.

Không thể không làm ảnh vệ được, đời này kiếp này cũng không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc