TUÂN MỆNH

"Vương gia, những việc dơ bẩn dính máu thế này cứ để cho thuộc hạ làm là được, thuộc hạ là thanh đao của người mà."

Chương 102: Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm (tứ)

Ảnh Ngũ vẫn chưa leo lên chân núi Tiêu Dao, thấy nơi ngọn núi xa xa có một đám cò trắng kinh động bay lên, một người thanh niên mặc y phục đen đang đạp phi điểu lướt tới, đai trán thêu hoa văn mẫu đơn khẽ tung bay, Ảnh Ngũ ngây người một hồi, Ảnh Thất đã đáp xuống phía sau hắn.

Bước chân của Ảnh Thất rất vội vàng, y vừa đi vừa kéo găng mặc cẩm, cài chỉnh tề móc khóa ở đai Bách Nhận.

"Tiểu Thất à, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi..." Ảnh Ngũ túm lấy Ảnh Thất như gặp được cha mình, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ảnh Thất nghe xong ngọn nguồn câu chuyện thì vội vã kéo Ảnh Ngũ rời khỏi núi, nhíu mày lẩm bẩm: "Tính thời gian, chúng ta phải trực tiếp quay về vương phủ." Y vắng mặt mấy ngày, không ngờ lại gặp phải biến cố lớn như vậy, không biết thế tử điện hạ có an toàn không nữa.

Y kiểm tra trang bị theo thường lệ, thuận tay sờ vào giữa hai lớp đai Bách Nhận, tư ấn thiên hương mẫu đơn của chủ tử được đặt ở đây, có cả ảnh bài của mười ba quỷ vệ tiền bối mà lão Vương gia giao cho y, sắp xếp cẩn thận ngăn nắp. Ảnh Thất kiểm tra lại, bỗng nhiên cả kinh.

"Thiếu mất một cái..." Con ngươi Ảnh Thất co lại, y ngoái đầu nhìn áng mây ở nơi cao nhất của núi Tiêu Dao.

Giữa đai Bách Nhận vốn có mười ba ảnh bài, y luôn đeo nó trên người, mỗi ngày kiểm tra ba lượt, cũng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, chiếc ảnh bài thứ bảy ứng với Vô Ảnh Quỷ đã không cánh mà bay.

Ảnh Thất nhớ kĩ lại, sáng nay kiểm tra đồ vẫn còn đầy đủ, ngay cả sư phụ cũng không đứng quá gần mình, theo lý không có chuyện bị người khác trộm được.

Nếu thực sự có người đã lấy ảnh bài mà y không hề hay biết... Cao thủ đó đã đạt tới cảnh giới nào chứ?

Ảnh Thất phủ định suy nghĩ của mình, y nghĩ rằng trên đời này có rất ít tiên nhân tu luyện đạt tới cảnh giới cao, tuyệt đối sẽ không lưu lạc tới nơi này chỉ để trộm một món đồ của hậu bối.

"Đi mau, đực ra đó làm gì vậy Tiểu Thất?" Ảnh Ngũ kéo y đi, Ảnh Thất chần chừ nói, "Ta làm mất đồ rồi."

Ảnh Ngũ sửng sốt: "Cần xài gấp không?"

Ảnh Thất gật đầu, lại lắc đầu.

"Không gấp thì để lần sau tới tìm, mau về thôi." Ảnh Ngũ sốt ruột thúc giục.

Trong lòng Ảnh Thất cũng đang rối bời, chỉ đành về rồi bẩm báo lại chuyện này, sẵn sàng chịu phạt.

Xa xa đã trông thấy thành Việt Châu, trên cửa thành treo tấm lụa trắng, mắt y bắt đầu cay xè.

Tiết sương giáng đột nhiên trở nên rét lạnh, người Việt Châu mặc áo lông mỏng yên lặng đi trên đường phố, nhà nhà treo lụa trắng và đèn lồng giấy. Đường xá yên tĩnh tới mức thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, mới khóc một tiếng đã bị mẹ nó bịt miệng lại, mẹ đứa trẻ sợ hãi nhìn sương hoa[1] và tiền giấy rơi lả tả bên ngoài cửa sổ, lo rằng tiếng khóc của đứa nhỏ sẽ dẫn tới họa sát thân.

[1]Sương hoa: miếng vòng tròn màu trắng có lỗ ở giữa trong tang lễ bên Trung hay rải.

Ảnh Thất nghe nói, ngày tân Tề Vương trở về, hắn đã xuống ngựa dập đầu bái lạy từ mười dặm bên ngoài thành Việt Châu, ba quỳ chín lạy, mãi cho đến khi hai tay và hai đầu gối toàn là máu.

Phụ thân lâm chung, tân Tề Vương ở Yến Kinh xa xôi không về, là bất hiếu.

Khi Lý Uyển về, hắn mặc một thân tang phục tựa tuyết trắng, tiền giấy tung bay đầy trời, ba quỳ chín lạy quay về phủ Tề Vương, lúc đến nơi máu chảy ở hai đầu gối hắn đã thấm vào tang phục, hắn chậm rãi lê gối về hướng tây, nơi đặt linh cữu của lão Vương gia.

Trên mặt hắn đã không còn chút biểu cảm nào, chết lặng mà đến gần nhìn phụ thân mình.

Khi còn bé, màn đêm buông xuống, lão Vương gia đặt hắn ngồi lên cổ mình, dỗ dành hắn: "Uyển nhi, sắp tới sinh nhật của con rồi, muốn phụ vương tặng cho cái gì nào?"

Tiểu thế tử suy nghĩ một hồi, chỉ vào bóng đêm phía xa: "Con thấy ngôi sao kia đẹp lắm, người hái cho con đi!"

Lão Vương gia làm bộ đem cây thang ra: "Được! Uyển nhi muốn cái nào, cha hái nó xuống cho con!"

Lão Vương gia cõng tiểu thế tử lên trên cao, tiểu thế tử sợ hãi, nhắm tịt mắt ôm chặt cổ phụ thân: "Ai ai ai cao quá!"

Lão Vương gia nở nụ cười: "Không phải là phụ thân không hái được, mà là lá gan Uyển nhi quá bé."

Sau khi Tề Vương phi Nam Phi Loan qua đời, hậu viện của lão vương gia không có lấy một nữ nhân, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai, Lý Uyển không khóc, trong vương phủ không ai dám khóc, cũng không ai có đủ tư cách để khóc, cả tòa Vương phủ chìm vào yên lặng.

Ảnh Tứ nhìn lão Vương gia thật lâu, nhắm mắt lạy ba lạy.

Hắn và Ảnh Ngũ đều được lão Vương gia thu nhận, mệnh của họ đã thuộc về Tề vương phủ từ lâu, bởi vì gặp được lão Vương gia nên một người từng vô dụng như hắn giờ đây đã có thể bảo vệ được cả hai người, đệ đệ Ảnh Ngũ, cùng với chủ nhân của hắn, Tề Vương Lý Uyển.

Lý Uyển quỳ trên sàn rải đầy tiền giấy, hai tay hung hăng bới tìm bức tượng Nhiên Đăng Cổ Phật[2] dưới lớp bùn đất trước mặt, tê tâm phế liệt gào lên:

"Phụ vương!—"

"Con... không cần ngôi sao nữa..."

Hắn cũng đã từng vận y phục sang trọng, sống một cuộc sống xa hoa, dạo khắp phố phường thưởng thức mỹ sắc[3], bây giờ khoác vương phục lên người, vạn người thần phục dưới chân, nhưng hắn lại cảm thấy vị trí này cũng không thể thắng nỗi cái lạnh lẽo trong lòng, sự đau khổ của hắn không bao giờ có thể mượn rượu giải sầu cùng đám hồ bằng cẩu hữu được nữa, từ nay về sau, hắn chính là chủ nhân của Tề Vương phủ, mà đã là chủ nhân, thì không được phép yếu mềm.

[2] Nhiên Đăng Cổ Phật: vị Phật thứ tư trong danh sách 28 vị Phật. Nhiên – một từ Hán Việt nghĩa là đốt cháy, Đăng là cây đèn. Nhiên Đăng Cổ Phật cũng có khi được gọi Nhiên Đăng Phật, Đính Quang Phật.

Khi Ảnh Thất trở về thì đã là ba ngày sau.

Y vừa tiến vào đại đường của ngoại viện liền ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, sắc mặt y cứng đờ, chưa bẩm báo đã vội vàng chạy vào trong.

Một thanh niên với mái tóc buộc hờ ngồi ghế mỹ nhân bên hiên [4] đang dần ngã xuống đất, gương mặt không chút cảm xúc, hắn mặc một bộ y phục trắng thêu mẫu đơn, cổ tay dính máu, hai tay cũng toàn là máu, tay trái kéo cung long cốt Loan Nguyệt, tay phải nắm một đôi hạch đào làm từ thanh ngọc, đó là đồ vật mà lão Vương gia khi còn sống lúc nào cũng cầm trên tay.

[4] 美人靠 (mỹ nhân kháo): ghế mỹ nhân, là một cái tên tao nhã để chỉ một hàng ghế được đặt xung quanh sân hoặc hiên bên hồ.

Ảnh Tứ đứng bên cạnh Ảnh Thất, thản nhiên nói: "Vương gia càng ngày càng khát máu và tàn nhẫn, vừa có một tên hạ nhân quét rác đi nhầm vào chỗ ở của ngươi, lỡ làm vỡ một chiếc đĩa, bị Vương gia bóp chết."

"Vương gia?" Ảnh Thất sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, lo lắng nói: "Tiên vương còn chưa an táng, Vương gia sao có thể làm vậy được?"

Ảnh Tứ lắc đầu, đặt tay lên bả vai Ảnh Thất, xoay người rời đi.

Lý Uyển xoay người, dùng bàn tay dính đầy máu của mình gọi người đến, mệt mỏi cười nói: "Người đâu, đem cung Ô Dạ của bản vương tới đây, đưa phạm nhân trong địa lao tới thao trường chờ..."

Ảnh Thất cau mày, lặng lẽ đứng giữa sảnh đường.

"Ngươi làm sao vậy... Còn không mau đi... Nếu không ngay cả ngươi cũng..." Lý Uyển chậm rãi ngồi xuống, thoáng nhìn Ảnh Thất đang ngẩn người đứng giữa sảnh đường, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Hắn vứt đôi hạch đào đi, từ từ đứng dậy, ngơ ngác nhìn Ảnh Thất đang đứng cách đó không xa.

Bỗng nhiên hắn hoảng hốt giấu mu bàn tay đầy máu tươi của mình ra phía sau, muốn lén lau vết máu đi, hệt như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Ảnh Thất chậm rãi tới gần hắn: "Vương gia."

Lý Uyển lui về phía sau mấy bước, đôi bàn tay rỉ máu run rẩy, hắn cất giọng khàn khàn giải thích: "Không như những gì ngươi thấy đâu."

"Thuộc hạ biết, người đừng nhúc nhích, cũng đừng sợ, bình tĩnh một chút." Ảnh Thất vẫn tiếp tục tới gần, y chậm rãi vươn tay ra, Lý Uyển đã lui tới vách tường, không thể lui được nữa, hắn ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai tay.

Khi đến gần Lý Uyển, Ảnh Thất có thể thấy được vài sợi tóc bạc trên đầu hắn, cũng có thể nhận ra rằng hắn đang run rẩy, bước chân y chợt nhanh hơn, y quỳ gối bên người Lý Uyển, cúi người ôm Lý Uyển vào lòng, bắt chước dáng vẻ trước đây của điện hạ đã dỗ dành an ủi mình, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Lý Uyển.

"Vương gia... Thuộc hạ ở đây, người không cần lo lắng gì cả." Ảnh Thất khẽ an ủi, mãi cho đến khi người trong lòng mình bắt đầu hoảng loạn, cả người hắn run bần bật.

Lý Uyển vùi đầu vào lòng Ảnh Thất, ôm chặt lấy y, hít lấy hít để mùi hương nhàn nhạt trên người y, thở hổn hển nói: "Ta không đi đón ngươi, đợi có lâu không? Không cần quan tâm, ta rất tốt."

Ảnh Thất mím môi, kề sát thái dương Lý Uyển, thấp giọng nói: "Vương gia, ở trước mặt thuộc hạ... người không cần bình tĩnh vậy đâu."

Tiểu vương gia trong lòng hắn ngẩn người một lúc lâu.

Bỗng nhiên hắn ôm lấy eo Ảnh Thất, vùi đầu vào lòng y, đau khổ rơi nước mắt.

Ảnh Thất quỳ trước mặt Lý Uyển, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, nhẹ giọng trấn an: "Vương gia, thuộc hạ giúp người thay y phục nhé."

Y dìu Lý Uyển tới phòng tắm, quay lại vẫy tay ra hiệu cho Ảnh Ngũ Ảnh Lục đang đứng chờ ngoài cửa: Mau giấu hộp cung long cốt đi đi. Thứ này quá tà, tinh thần Vương gia vốn không ổn định, có nó bên cạnh lại càng xao động hơn, càng lúc càng tàn nhẫn khát máu, e rằng có liên quan đến tà vật này.

Ảnh Thất giúp Lý Uyển tắm rửa, mái tóc dài đen nhánh đã mất đi vẻ bóng mượt ngày nào.

Chỉ cần có Ảnh Thất bên cạnh, Lý Uyển sẽ không giết người xả buồn bực nữa, hắn yên lặng ngồi trong thùng tắm, nhìn Tiểu Thất cẩn thận lau sạch vết máu còn lại trên người mình.

Thật ra việc tắm rửa trong khi đang để tang là không thích hợp, có điều Vương gia giết người không ghê tay, chẳng lẽ còn để ý tới việc tắm gội sao.

Ảnh Thất chuyên chú tắm cho Lý Uyển, đột nhiên thắt lưng y bị ôm lấy, nước văng tung tóe ướt đẫm cả người y.

Lý Uyển khàn giọng giải thích: "Ta không cố ý."

Ảnh Thất kiên nhẫn nói: "Thuộc hạ biết."

Y yên lặng ôm lấy chủ tử của mình, cúi người hôn lên khóe môi Lý Uyển: "Vương gia, những việc dơ bẩn dính máu thế này cứ để cho thuộc hạ làm là được, thuộc hạ là thanh đao của người mà."

Cũng là thuốc giải cho sự sa đọa của người.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

[3] Nguyên văn là 鲜衣怒马 (tiên y nộ mã): thành ngữ tiếng Trung.

罗帐红烛 (la trướng hồng chúc): xuất xứ từ bài thơ《虞美人·听雨》 (Ngu mĩ nhân – nghe mưa) của Tưởng Tiệp, thời Tống.

游山水品美色 (du sơn thủy phẩm mỹ sắc).

Cả ba vế ý chỉ cuộc sống tiêu dao, tự tại, giàu sang phú quý của tuổi trẻ vô tư vô lo ngày trước.

Bình luận

Truyện đang đọc