ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Chiếc xe của Nhậm Tư Đồ phóng vun vút trong màn đêm đen kịt, không khí lạnh ngưng tụ lại thành một lớp sương mờ trên cửa kính xe.

Vì đang là ban đêm nên trên đường đã không còn xe cộ đông đúc như lúc chiều, người qua lại cũng thưa thớt hơn nhiều. Nhậm Tư Đồ quyết định chọn đi đường tắt, xe rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh đường lớn, xung quanh càng trở nên vắng vẻ. Nhậm Tư Đồ nghĩ tới nghĩ lui, đợi hoàn hồn lại thì phát hiện mình đang đeo tai nghe bluetooth.

Cô là kiểu người thích mềm không thích cứng, Tầm Tầm vừa giả vờ đáng thương là cô bèn hết cách. Còn người đàn ông đó, chỉ cần cởi bỏ vẻ mạnh mẽ thường ngày, trở nên tĩnh lặng, không ngang tàng, cộng thêm lại bị bệnh thì Nhậm Tư Đồ liền cảm thấy mình đành chịu thua trước dáng vẻ này của anh.

Cô nhấn một dãy số, đối phương nhanh chóng nghe máy.

Nhưng anh không nói gì, chỉ đợi cô lên tiếng trước.

“Tôi...” Ngay cả chính bản thân Nhậm Tư Đồ cũng không hiểu tại sao mình lại gọi cuộc điện thoại này nên cảm thấy mất tự nhiên.

“Em để quên gì ở nhà tôi à?”

“Không có.” Nghe thấy giọng nói thong thả của anh, Nhậm Tư Đồ cũng không còn thấy gượng gạo mất tự nhiên nữa. “Nếu cậu không thích nằm viện thì ngày mai đợi hết giờ làm rồi tôi sẽ sang thay thuốc cho cậu. Trước đây đều do trợ lý của cậu thay thuốc đúng không? Thuốc bôi không đều, băng gạc thì buộc lộn xộn không đâu vào đâu, lúc nãy tháo băng ra cho cậu, tôi đã định nói rồi.”

Hình như anh đang mỉm cười: “Em nói thế chẳng phải bảo tôi khỏi cần đến bệnh viện sao?”

Cô không có ý đó, nhưng nghe giọng nói đột nhiên trở nên vui vẻ hơn lúc trước của anh, Nhậm Tư Đồ không nỡ khiến anh mất hứng.

Không khí lúc này rất vui vẻ, cho dù cả hai không nói gì nhưng vẫn không cảm thấy ngượng ngập.

Nhưng đúng lúc này, bên tai Nhậm Tư Đồ bỗng vang lên một tràng tiếng còi xe chói tai, tiếng còi ấy như xé toang màn đêm yên tĩnh. Sau đó, một chiếc siêu xe phóng vút đến trước mắt Nhậm Tư Đồ. Rồi chiếc xe kia bỗng nhiên xoay ngang, ngang ngược chặn xe của Nhậm Tư Đồ lại.

Nhậm Tư Đồ giẫm mạnh phanh xe theo phản xạ, sau khi một tiếng két chói tai vang lên, xung quanh lại trở nên yên tĩnh như trước.

Xe của người kia bật hai ngọn đèn sáng trưng, cứ chắn ngang trước đầu xe của Nhậm Tư Đồ không chịu nhúc nhích, hồi lâu sau vẫn không định chạy đi. Nhậm Tư Đồ nhìn thùng xe của chiếc xe kia, xác định mình không đụng trúng nó thì thở phào một hơi.

Xe của Nhậm Tư Đồ và người kia đều là dòng SUV(*) cỡ lớn, cộng thêm đang trên đường một chiều, xe của cô tiến không được mà lùi cũng không xong, đành bị kẹt ở giữa đường như thế. Nhậm Tư Đồ khó hiểu, liên tục nhấn mấy tràng còi xe, vậy mà bên kia vẫn không có phản ứng gì.

(*) SUV: Là tên của một dòng xe, viết tắt Sport Utility Vehice - dòng xe thể thao đa dụng, có cấu tạo khung xe to, rộng, gầm xe cao.

Có lẽ Thời Chung ở đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng phanh gấp, liền trầm giọng, hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”

“Có xe giành đường, chặn xe của tôi lại. Tôi xử lý trước đã, lát nữa gọi lại cho cậu sau.”

Nhậm Tư Đồ tắt máy, hạ của xe xuống, hét to: “Anh có thể lái xe sang chỗ khác không?”

Đối phương không trả lời, Nhậm Tư Đồ lại nhấn còi xe mà bên đó vẫn không có động tĩnh gì. Cô đành phải xuống xe, bước nhanh đến bên cạnh thân xe của người kia, gõ vào cửa sổ.

Mãi đến lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới nhận được sự đoái hoài của đối phương. Chỉ nghe một tiếng “cạch” nho nhỏ vang lên, cửa kính trước mặt Nhậm Tư Đồ từ từ được hạ xuống.

Khi cửa kính xe hạ xuống được một nửa, gương mặt của người kia dần lộ ra trong bóng tối, các dây thần kinh của Nhậm Tư Đồ như căng lên, cô vội vàng quay đầu định bỏ đi.

Nhưng động tác của người kia còn nhanh hơn cả cô, anh ta vươn tay ra, lập tức níu được Nhậm Tư Đồ.

“Còn nhớ tôi không? Bác sĩ Nhậm...”

Nhậm Tư Đồ cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.

Đây là một quán cà phê hết sức bình thường ở ven đường.

Điều bất thường, chính là gã đàn ông đang ngồi trước mặt Nhậm Tư Đồ.

Anh ta ngang ngược kéo cô tới đây chỉ vì muốn nhìn cô uống cà phê, ăn bánh ngọt thôi sao?

“Có phải cô đang rất ngạc nhiên tại sao tôi lại kéo cô đến đây uống cà phê mà không lôi cô đến một chỗ hoang vu nào đó rồi cường bạo?” Tưởng Lệnh Thần nhấm nháp cà phê, giọng có vẻ khinh khỉnh.

Người này nói chuyện đúng là khó nghe, Nhậm Tư Đồ không kìm được phải cau mày. “Đó là vì hành vi của anh rất dễ khiến người ta hiểu nhầm. Có ai muốn mời người ta uống cà phê mà dùng cách nửa đường nhảy ra cướp xe như anh không?”

“Đây là phong cách làm việc của tôi, lần sau cô sẽ quen thôi. Hơn nữa, tôi có chỗ nào giống người xấu đâu chứ?”

Chỗ nào cũng giống thì có... Nhậm Tư Đồ nghĩ.

Tưởng Lệnh Thần nhìn cô, hết sức khinh thường. “Có phải cô đang nghĩ là chắc chắn sẽ không có lần sau, hoặc cô định lát nữa ra về sẽ bảo Mạc Nhất Minh không tư vấn cho tôi nữa?”

“Tôi không hề nghĩ như thế.”

Những lời này là thật, nhưng anh ta lại không tin. “Thôi đi, mấy người các cô trước mặt thế này nhưng sau lưng lại thế khác. Cô sợ tôi như thế, chẳng phải vì Luật sư Thịnh đã nói gì đó với cô sao? Anh ta nhìn thì có vẻ đứng về phía tôi nhưng thật ra trong lòng thì luôn cho rằng tôi đã cưỡng bức con nhỏ bán bia đó. Vì thế, tôi vừa gọi cho anh ta, nói nhìn thấy người trong lòng của anh ta trên đường thì anh ta căng thẳng đến nỗi đổi cả giọng...”

Người trong lòng...

Sao gã này lại nghĩ cô là người trong lòng của Thịnh Gia Ngôn? Thảo nào lúc ấy Thịnh Gia Ngôn không chịu nói ra cuộc đối thoại giữa anh và gã này.

“Anh Tưởng à, phải thừa nhận rằng trí tưởng tượng của anh hết sức phong phú. Thứ nhất, lúc nãy tôi chỉ đang nghĩ anh quả thật rất giống một kẻ xấu. Thứ hai, tôi và Thịnh Gia Ngôn là bạn bè hết sức bình thường, cho dù anh có cảm thấy anh ấy trước mặt thế này, sau lưng thế kia thì đó cũng là chuyện giữa hai người các anh, anh hoàn toàn không cần phải tới đây làm khó tôi...”

Tuy Tưởng Lệnh Thần không nói chen vào nhưng lúc Nhậm Tư Đồ nói chuyện, anh ta vẫn nhìn cô không chớp mắt, khóe môi nở một nụ cười khiến người ta nhìn mà ớn lạnh. Nhậm Tư Đồ còn chưa nói xong đã sợ hãi im bặt.

Nụ cười khiến người ta khiếp đảm vẫn còn vương trên môi anh ta. “Trí tưởng tượng của cô cũng rất phong phú. Cô cảm thấy tôi làm khó cô là vì Thịnh Gia Ngôn ư?”

“Vậy chứ anh có lý do gì khác để gây phiền phức cho tôi.”

“Cô có biết ai hại tôi phải đối mặt với nguy cơ tù tội, phải bị ép đi khám bác sĩ tâm lý không?”

“Anh Tưởng, chúng ta vẫn chưa thân nhau tới mức có thể kêu oan, tố khổ với nhau nhỉ? Cho dù ai hại anh đi nữa thì đều không liên quan đến tôi.” Nhậm Tư Đồ đúng là hết cách với anh ta. “Anh ăn một mình đi, tôi phải về trước đây.”

Nhậm Tư Đồ thấy anh ta ngồi đó, không có ý ngăn cô lại thì nghĩ là nguy hiểm được giải trừ nên đứng dậy định đi.

“Thời Chung...” Anh ta đột nhiên nói.

Bước chân của Nhậm Tư Đồ lập tức khựng lại.

Tưởng Lệnh Thần nhìn bóng lưng trở nên cứng đờ của cô. “Bởi vậy mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

“...”

Anh ta ung dung cầm bánh kẹp, quết kem vào rồi đưa lên miệng ăn, như thể mình thực sự bị oan khuất. “Cô cảm thấy tôi giống người xấu nhưng tôi lại là người vô tội. Cô cảm thấy anh ta giống người tốt nhưng anh ta lại xúi giục con nhỏ bán bia kia đến vu khống cho tôi. Còn cô nữa, nhìn thì giống một vật cách ly người khác giới, nhưng sao tôi lại cảm thấy cô cứ chạy qua chạy lại giữa gã họ Thời và Luật sư Thịnh một cách không biết chán thế nhỉ?”

“...”

“...”

Nhậm Tư Đồ im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên quay lại chỗ ngồi. “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Nói một lần cho xong đi chứ đừng có ở đó mà vòng vo tam quốc nữa.”

Câu nói này đã khiến Tưởng Lệnh Thần phải nhìn cô bằng con mắt khác. “Được lắm, rất thẳng thắn, tôi nói thẳng ra vậy. Tháng trước, tôi mở party tại nhà, không biết con nhỏ bán bia ấy làm cách nào mà trà trộn vào được. Tôi không biết, cũng không quan tâm. Cô ta bắt chuyện rất thân mật với hai đứa bạn của tôi, tôi cứ tưởng cô ta tự nguyện nên cũng không để ý tới, còn dành một gian phòng trên lầu cho bọn họ chơi đùa. Nhưng sau đó không biết tại sao mà con nhỏ bán bia ấy đột nhiên mất hứng, sống chết gì cũng đòi về. Tôi đâu có coi trọng cô ta nên cần gì phải làm khó cô ta chứ? Vì thế tôi bảo mấy đứa bạn đừng có đụng vào cô ta. Nhưng cái gã họ Thời ấy, sớm không đến, muộn không đến mà đến ngay lúc ấy và bảo là tìm người. Cô nói xem, sao anh ta có thể canh chuẩn như thế, tìm đến ngay lúc ấy. Kết quả anh ta đánh cho tôi một trận xong thì dẫn con nhỏ bán bia đó đi. Vài ngày sau, con nhỏ bán bia liền tố cáo tôi, thế chẳng phải là đang bẫy tôi hay sao? Công ty của gã họ Thời kia và công ty xây dựng Lợi Đức của nhà tôi vốn đang cạnh tranh đến độ không dàn xếp được. Anh ta dùng nữ sắc bẫy tôi thế này rõ ràng là cố tình khiến cho danh tiếng của Lợi Đức bị ảnh hưởng.”

Nhậm Tư Đồ vẫn luôn cau mày lắng nghe. Nghe tới đây thì đột nhiên giật mình nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng thò tay vào túi, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy.

Lúc ấy, ở nhà Thời Chung, trong lúc vội vã, cô đã bỏ tờ giấy này vào túi.

Lúc này, Nhậm Tư Đồ nhanh chóng lướt mắt qua dòng chữ nắn nót trên tờ giấy, nhìn chằm chằm vào logo của hãng bia được in ở góc dưới bên phải của tờ giấy.

Có lẽ tờ giấy này được xé ra từ một cuốn sổ ghi chép, là quà tặng của một hãng bia nào đó...

Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy đau đầu, đang định cất tờ giấy vào túi thì Tưởng Lệnh Thần đã nhào qua chộp được nó. Sau khi xem thật kĩ, anh ta lập tức cười lạnh: “Xem ra tôi tông xe vào anh ta đã khiến anh ta được phúc trong họa rồi. Không chỉ cô giấu Luật sư Thịnh của chúng ta đến chăm sóc anh ta, mà ngay cả con nhỏ bán bia đó cũng đã thuần phục anh ta...”

“Anh...” Nhậm Tư Đồ nhìn người đàn ông đang có dáng vẻ hết sức thong dong phía đối diện với ánh mắt không dám tin. “Là anh tông xe vào cậu ấy sao?”

Dường như Tưởng Lệnh Thần còn rất bất mãn nên chẳng thèm giấu giếm. “Con người tôi có thù nhất định sẽ báo, anh ta nợ tôi thì đương nhiên tôi phải đòi lại gấp đôi.”

Nhậm Tư Đồ bỗng cảm thấy buồn bực một cách vô cớ. Cô hít sâu một hơi, định điều tiết cảm xúc của mình nhưng hiệu quả rất thấp, thậm chí giọng cô càng khó chịu: “Tôi không phải luật sư biện hộ cho anh, càng không phải là thẩm phán nên anh nói những điều này với tôi cũng vô ích thôi.”

“Tôi đã nói con người tôi khá nhỏ nhen mà.” Tưởng Lệnh Thần nhìn cô, ánh mắt cứ như đang nhìn một cô gái có đầu óc không được tốt cho lắm. “Anh ta giăng cái bẫy nữ sắc này đã khiến bố tôi hoàn toàn thất vọng về tôi, cảm thấy tôi là một thằng biến thái không còn thuốc chữa. Đương nhiên tôi cũng phải khiến cho anh ta nếm thử mùi vị bị người quan trọng nhất của mình hoàn toàn thất vọng về mình.”

Nhậm Tư Đồ bất lực lắc đầu. Cái gã trước mặt cô, cho dù không phải là kẻ biến thái thì chắc cũng mắc phải chứng hoang tưởng nặng. “Trước khi định trả thù cậu ấy, anh làm ơn điều tra kỹ một chút được không? Cái gì mà người quan trọng nhất? Tôi và cậu ấy chỉ là bạn học cũ!”

Tưởng Lệnh Thần nhướng mày, không giải thích gì thêm, chỉ từ từ lấy ra một thứ, đặt trước mặt Nhậm Tư Đồ. “Khi anh ta dẫn con nhỏ bán bia đó đi, đã làm rơi cái này trong nhà tôi.”

Nhậm Tư Đồ vừa nhìn liền ngây người ra.

Đó là ảnh chụp cô và Tầm Tầm.

“Bởi thế đừng có nói tôi không điều tra trước khi hành sự.” Anh ta chỉ tay vào khuôn mặt Tầm Tầm trên tấm hình. “Mặc kệ thằng bé này là do cô nhận nuôi hay do chính cô sinh ra, mặc kệ cô có sức hấp dẫn như thế nào mà khiến cho gã họ Thời kia mê mẩn đến như vậy, chỉ cần anh ta không có được cô thì tôi đã được hả giận.”

Nụ cười nhếch nửa miệng của anh ta giống như một con quái vật, khiến kí ức của Nhậm Tư Đồ trở nên lộn xộn rối bời.

Chàng trai đã ngăn axit cho cô...

Chàng trai đã khoác áo cho cô...

Chàng trai đã nói: “Cho dù yêu phải một con quái vật thì em cũng sẽ không hối hận. Tôi tin rằng có một tình yêu như thế tồn tại trên đời này...”

Chàng trai bệnh nặng yếu ớt, đứng trước cửa phòng ngủ thở dài. “Cứ tưởng là em tức giận nên bỏ đi rồi chứ…”

Nhậm Tư Đồ thất thần ngồi trên ghế mây hình bán nguyệt, xung quanh là hương cà phê phảng phất, thậm chí cô còn không để ý đến Tưởng Lệnh Thần đã bỏ đi từ khi nào.

Cô lắc đầu, cố xua những lời của Tưởng Lệnh Thần ra khỏi tâm trí.

Nhưng trên đường ra chỗ để xe, trong đầu Nhậm Tư Đồ cứ vang vọng những lời nói của Tưởng Lệnh Thần.

Xe của cô đậu trên con đường nhỏ không một bóng người, cánh cửa khép hờ. Khi cô mệt mỏi kéo tay nắm cửa ra thì giọng nói của Tưởng Lệnh Thần cứ vang lên quấy nhiễu cô. Cứ thế, cô ngẩn ngơ đứng bên cửa xe, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức cô khỏi dòng suy tư.

Cô xoa bóp vùng chân mày đang nhíu chặt, nhoài người vào trong xe lấy điện thoại.

Không liên lạc được với cô nên chắc Thịnh Gia Ngôn sắp phát điên lên rồi. Cô vừa nghe máy, lập tức thấy giọng nói cáu kỉnh của anh từ đầu bên kia: “Em đang ở đâu?”

“...”

“Nói gì đi chứ!”

Nhậm Tư Đồ nghe thấy giọng nói của mình tràn ngập vẻ hoảng loạn: “Tại sao trước đây anh lại nói ông chủ của công ty xây dựng Trung Hâm không phải là người tốt?”

Thịnh Gia Ngôn im lặng một lát rồi hỏi: “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”

Nhậm Tư Đồ không biết nên giải thích thế nào.

Có lẽ sự lo lắng ban nãy của Thịnh Gia Ngôn đã được giảm bớt nên giọng anh cũng dịu lại: “Là anh sơ suất, lẽ ra anh không nên bảo em về nhà gặp anh ngay. Bây giờ em đang ở đâu? Cứ đứng ở yên đó đi, đợi anh đến đón em.”

“Em ở...”

Lời của Nhậm Tư Đồ bị tiếng bước chân vội vàng cắt đứt.

Tiếng bước chân ấy vang từ xa đến gần. Sau khi chứng kiến những hành vi điên khùng của Tưởng Lệnh Thần, lúc này Nhậm Tư Đồ như chim sợ cành cong. Cô không quay lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chỉ vội vội vàng vàng định trốn vào trong xe.

Nhưng cô còn chưa kịp lên xe thì phía sau bỗng có một vòng tay choàng tới, ôm chầm lấy cô.

Cả người Nhậm Tư Đồ lập tức trở nên cứng đờ.

“Cuối cùng thì cũng tìm được em...”

Giọng của Thời Chung tràn ngập vẻ vui sướng, anh dán sát vào tai cô, thì thầm.

Anh ôm chặt vai cô, Nhậm Tư Đồ bị anh ôm, không thể quay đầu lại. Từ góc độ này, cô vô tình liếc về phía sau liền bắt gặp khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của anh.

Nhậm Tư Đồ rơi vào trong cơn hoảng hốt ngắn ngủi.

Vẻ mặt anh thâm tình và vô hại đến thế, tại sao mọi người đều nói...

Khoảng khắc ấy, Nhậm Tư Đồ phải thừa nhận rằng mình đã thật sự động lòng với người đàn ông này, nếu không lúc này cô cũng không phân vân do dự giữa hai việc: nên giữ lý trí, thoát khỏi vòng tay anh hay là cứ mặc kệ, để thời gian dừng lại trong giây phút này...

Nhậm Tư Đồ không biết mình đã đờ người ra trong bao lâu, mãi đến khi trong điện thoại vang lên giọng nói đầy nghi hoặc, dò xét, thậm chí là có chút không vui của Thịnh Gia Ngôn: “Em đang ở cạnh ai vậy?”

Nhậm Tư Đồ lập tức tỉnh táo trở lại. Cô đưa mắt nhìn kính chiếu hậu để quan sát Thời Chung phía sau mình, những lời của Tưởng Lệnh Thần lại vang vọng bên tai cô lần nữa.

Cho dù trái tim có rung rinh, không chịu khống chế thì Nhậm Tư Đồ cũng cố buộc mình thu ánh mắt lại, tỉnh táo nói với Thịnh Gia Ngôn ở bên kia: “Em nhắn địa chỉ cho anh, anh qua đây đi, em đợi anh.”

Những lời này là nói với Thịnh Gia Ngôn và cũng là để Thời Chung biết. Nhậm Tư Đồ vừa dứt lời, bàn tay đang ôm chặt vai cô từ từ buông lỏng.

Nhậm Tư Đồ không vội quay người lại đối diện với anh, cô nhìn vào kính chiếu hậu, tự nhủ với mình: Nhậm Tư Đồ, mày làm thế không sai, mày làm thế thì sẽ không phải... hối hận.

Cuối cùng, cô cũng đã có đủ dũng khí để quay đầu lại, cười tỏ vẻ xin lỗi Thời Chung: “Chắc là cậu không lái xe tới nhỉ?” Cô liếc nhìn cánh tay đang bó bột của anh, giây phút ấy trong lòng như thắt lại. Nhưng cho dù mỗi chữ được thốt ra, sợi xích trói buộc trái tim cô lại siết chặt thêm một chút thì cô vẫn bình tĩnh nói cho hết: “Hay để tôi đưa cậu về nhà trước? Lát nữa tôi và bạn sẽ hẹn nhau ở dưới nhà cậu.”

Cô không nhìn ra được cảm xúc trên khuôn mặt của Thời Chung lúc này, ngay cả vẻ tái nhợt vì bệnh kia cũng được ánh đèn bên đường chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Anh mỉm cười với cô. “Bạn trai à?”

Nhậm Tư Đồ lắc đầu.

“Lần trước em từ chối tôi là vì người này sao?”

Nhậm Tư Đồ không lắc đầu.

Ánh sáng trong mắt anh dần tắt hẳn trước mặt Nhậm Tư Đồ. Khi anh mỉm cười lần nữa thì nụ cười đã không chạm tới đáy mắt. “Không cần đâu, tôi vừa bắt taxi đến, bây giờ sẽ bắt taxi về...”

Anh nhìn cô, như còn lời muốn nói. Nhậm Tư Đồ không kiềm được, phải siết chặt nắm tay, nhưng đợi một lát chỉ nghe anh nói hai từ: “Tạm biệt...”

Thời Chung nói xong liền quay người đi mất.

Anh bước đi không nhanh lắm nhưng lại không hề do dự. Nhậm Tư Đồ nhìn theo bóng lưng anh trải dài trên mặt đất, đột nhiên ngây người... Bởi đến bây giờ cô mới phát hiện bên trong áo khoác của anh là bộ đồ ngủ, chân của anh... còn mang đôi dép lê đi trong nhà.

Anh nóng lòng đi tìm cô như thế sao? Nhậm Tư Đồ không còn mặt mũi nào suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Thời Chung cứ thế bình tĩnh bước đi, biến mất khỏi tầm mắt cô, chỉ còn lại một mình Nhậm Từ Đồ đứng bên đường, lẻ loi, trơ trọi.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhậm Tư Đồ. Cũng lúc này, Nhậm Tư Đồ mới phát hiện ra mình luôn ngẩn ngơ nhìn về phía Thời Chung rời đi. Cô lấy lại lí trí, nghe điện thoại.

Đầu bên kia, Thịnh Gia Ngôn sắp bị cô khiến cho tức chết. “Cô hai à, rốt cuộc khi nào em mới nhắn tin địa chỉ cho anh đây?”

Phải rồi... Rốt cuộc nãy giờ đầu óc cô nghĩ gì mà quên mất chuyện này chứ... Nhậm Tư Đồ buồn rầu vỗ mạnh vào đầu mình. “Em nhắn ngay đây.”

Nhậm Tư Đồ nói xong liền cúp máy, nhưng cô vừa định mở hệ thống định vị trong điện thoại ra thì ngón tay đã khựng lại trên màn hình.

Cô có gần sáu mươi cuộc gọi nhỡ, trong đó có bốn mươi chín lần là... Thời Chung gọi đến.

Bình luận

Truyện đang đọc