ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Sau đó, Tôn Dao bị vệ sĩ canh gác bên ngoài của nhà họ Từ nhầm là phóng viên tới đưa tin nên ngăn lại bên ngoài bệnh viện cùng với một đám phóng viên khác. Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ dìu Tôn Dao đã hồn bay phách lạc về nhà, lúc ấy miệng Tôn Dao vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Mình cứ tưởng rẳng anh ấy nói đùa, không ngờ anh ấy thật sự… thật sự muốn kéo Từ Kính Diên chết chung…”

Sau đó chuyện này bị người ta đồn thành hai anh em họ Từ tranh giành gia sản nên bất hoà, Từ Kính Nam có thể sống sót, Nhậm Tư Đồ không hề nghe Tôn Dao nhắc đến chuyện anh ta kéo Từ Kính Diên chết chung nữa.

Bộ phận quan hệ xã hội của nhà họ Từ đã kiện tờ báo đưa tin anh em Từ Kính Nam tranh giành gia sản nên bất hoà ra toà, cuối cùng thắng kiện. Lâu dần, sự kiện náo động cả thành phố năm đó đã được người dân xem như một sự cố ngoài ý muốn.

Anh Lý nhắc lại chuyện năm đó, Nhậm Tư Đồ đành phải lắng nghe như nghe một tin tức cũ, cố gắng không để chuyện này vào lòng. Khi sắp hết giờ làm, cô gọi điện thoại cho Thời Chung.

Nghe được giọng của anh Thời nhà ta, mọi áp lực dồn nén cả ngày nay dường như tan biến trong thoáng chốc.

“Anh vừa đi đón Tầm Tầm, đang chuẩn bị đi mua thức ăn.” Thời Chung nói.

“Anh trở thành ông chủ của gia đình thật rồi à?” Nhậm Tư Đồ không nhịn được cười. “Giám đốc Thời cứ định chạy vặt cho em như thế, không muốn trở về làm việc nữa à?”

Giọng của Thời Chung rất thản nhiên, nhưng những lời nói ra thì lại rất trắng trợn: “Chiếm được thể xác của em, sau đó chiếm được trái tim em, giờ chuẩn bị bắt được dạ dày của em nữa thì em chạy đâu cho thoát khỏi lòng bàn tay anh?”

Nhậm Tư Đồ đang định đấu võ mồm với Thời Chung nhưng nhớ ra có lẽ Tầm Tầm đang ở bên cạnh anh, lỡ như để cho con nít nghe thấy anh nói bậy thì… “Đừng nói nữa, để Tầm Tầm nghe thấy thì không hay đâu.”

Nhưng anh suy nghĩ rất chu đáo, chuyện gì cũng có dự tính trước. “Yên tâm đi, nó đang ở trên xe, đeo tai nghe để chơi game trên điện thoại.”

Lúc ấy Nhậm Tư Đồ mới yên tâm.

Đã nói với cô là Tầm Tầm không nghe được bọn họ nói chuyện nên anh Thời nói chuyện càng thêm không e dè: “Thường ngày, Giám đốc Thời tôi coi trọng nhất là chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô Nhậm ăn cơm của tôi thì tối nay phải cho tôi ăn lại đấy…”

“…”

“…”

Nhậm Tư Đồ nghẹn cả họng, một lát sau mới thốt được vài chữ: “Đồ lưu manh…”

Nhưng giọng của cô thì lại không hề có chút tức giận, rõ ràng trong sự thẹn thùng vẫn mang theo vẻ tươi cười, cho nên anh Thời ở đầu bên kia yên tâm tiếp nhận danh xưng mới của mình. Anh tươi cười, nói rất chân thành: “Xin cô Nhậm tối nay cho tôi thêm một cơ hội để tôi lưu manh hơn chút nữa.”

Nhậm Tư Đồ kết thúc cuộc gọi, đi về phía thang máy. Cửa thang máy phản chiếu gương mặt tươi cười hớn hở của cô. Cô thôi không cười nữa, ấn nút thang máy.

Khi đợi thang máy, cô cảm thấy hơi sốt ruột nên cứ đưa đồng hồ lên nhìn. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.

Là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.

Có lẽ vì lúc trước Thời Chung luôn giận và chiến tranh lạnh với cô cũng vì Thịnh Gia Ngôn nên bây giờ cô thoáng cảm thấy hơi chột dạ, dù chuyện nghe điện thoại của Thịnh Gia Ngôn vốn chẳng có gì mờ ám.

Do dự một lát, nghe tiếng chuông di động sắp tắt, Nhậm Tư Đồ mới ấn nút nhận điện thoại. “A lô?”

“Em tan ca chưa?” Thịnh Gia Ngôn hỏi cô.

Bọn họ đã quá quen thuộc với cách mở đầu thế này, Nhậm Tư Đồ biết sau đó anh sẽ nói những gì, trên thực tế anh cũng vẫn nói như vậy: “Tối nay ăn cơm với anh nhé.”

“…”

“Coi như là chúc mừng anh đi làm trở lại.”

“Tưởng Lệnh Thần đồng ý hoà giải rồi à?” Nhậm Tư Đồ biết rõ mà còn cố hỏi, trong lòng thực sự không muốn Thịnh Gia Ngôn biết cô đã làm cho anh những gì, nhất là chuyện này còn liên quan đến Thời Chung.

“Ừ, anh cũng tiếp nhận vụ án cưỡng dâm của Tưởng Lệnh Thần trở lại rồi, lúc nãy vừa bàn chuyện hoà giải với nguyên đơn ở một quán trà gần chỗ em làm. Hôm nay xe em bị giới hạn(*) không được ra đường đúng không? Đúng lúc anh có thể đi đón em.”

(*) Để giảm tình trạng tắc nghẽn giao thông, thành phố Bắc Kinh hạn chế xe tư nhân tham gia lưu thông bằng cách cấm các xe ra đường vào một số ngày nhất định dựa theo số cuối của biển số xe.

Lúc này, thang máy vang lên một tiếng “ting” để báo là đã tới nơi. Âm thanh ấy giống như một tiếng cảnh báo gõ vào những sợi dây thần kinh của Nhậm Tư Đồ, khiến cho sự do dự lúc nãy của cô hoàn toàn biến mất. Cô vừa bước ra khỏi thang máy vừa nói: “Thời Chung đang nấu cơm đợi em ở nhà, hay là… để hôm nào khác rủ Tôn Dao, Mạc Nhất Minh, Luật sư Lâm và mấy người bạn của anh cùng đi chúc mừng. Nhiều người thêm vui vẻ náo nhiệt mà.”

“…”

“…”

“Em và anh ta…” Thịnh Gia Ngôn gượng gạo nói sang chuyện khác. “Vậy cũng được, để hôm khác.”

Thịnh Gia Ngôn nói xong, dường như chuẩn bị cúp máy, Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi tên anh: “Gia Ngôn!”

Dưới tình thế cấp bách, cô gọi anh một cách thân mật theo thói quen. Lúc đầu, cô ngây ngô gọi anh là “anh Gia Ngôn”, sau đó không biết lớn biết nhỏ gọi là “lão Thịnh”, mấy năm gần đây thì đơn giản nhưng cũng thân mật gọi là “Gia Ngôn”…

Có điều bây giờ, trái tim cô đã sớm trao cho người khác rồi…

Nghĩ đến đây, Thịnh Gia Ngôn lặng lẽ cười khổ, không trả lời mà chỉ lẳng lặng nghe cô nói tiếp.

“Lần trước em nói định trả chìa khoá nhà anh lại cho anh nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh để đi. Hay là anh qua đây một chuyến được không, em ở dưới lầu chờ anh.”

Thật ra, khi bắt đầu vạch rõ giới hạn với Thịnh Gia Ngôn, mọi chuyện cũng không hề khó khăn như Nhậm Tư Đồ nghĩ. Cô đứng dưới lầu chờ. Giữa lúc người người qua lại, xe cộ tấp nập, Nhậm Tư Đồ có cảm giác như mình đang chuẩn bị nói lời từ biệt cuối cùng với quá khứ.

Không bao lâu sau, cô nhìn thấy xe của Thịnh Gia Ngôn tiến đến gần, dừng lại bên đường.

Nhậm Tư Đồ bước nhanh qua đó, cửa sổ xe phía ghế lái cũng từ từ được hạ xuống. Nhậm Tư Đồ còn chưa đi tới bên cạnh chiếc xe thì nhìn thấy cửa phía bên ghế phụ được mở ra, sau đó có một cô gái trẻ bước xuống.

Nhậm Tư Đồ dừng lại theo phản xạ. Cô gái trẻ kia đóng cửa xe lại và cũng nhìn thấy cô nên thẹn thùng cười, chào hỏi: “Bác sĩ Nhậm.”

Lúc ấy Nhậm Tư Đồ mới bước tiếp, vừa đi về phía xe của Thịnh Gia Ngôn vừa lịch sự gật đầu với Thẩm Thấm. “Chào cô Thẩm.”

Thẩm Thấm cũng không ở đó lâu, thấy đèn xanh trên vạch dành cho người đi bộ sáng lên thì vội vàng chào tạm biệt Nhậm Tư Đồ và nhanh chóng chạy về phía đó. Bóng dáng của cô ấy nhanh chóng biến mất sau nhà chờ xe buýt được lắp phía bên kia đường.

Thịnh Gia Ngôn thấy Nhậm Tư Đồ vẫn dõi mắt nhìn về phía bên kia đường thì không khỏi tò mò hỏi: “Hai người biết nhau à?”

Nhậm Tư Đồ gật đầu, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sao cô ấy lại đi nhờ xe của anh?”

“Lúc nãy khi anh nói chuyện điện thoại với em, có phải em không nghiêm túc lắng nghe không?”

Nhậm Tư Đồ cười bất đắc dĩ. “Chẳng phải anh đã nói là đi đàm phán chuyện hoà giải với bọn họ sao? Bây giờ cô ấy đang thực tập trong công ty xây dựng Trung Hâm nên anh mới hẹn cô ấy đàm phán ở gần đó. Nếu đã hoà giải thì anh và cô ấy không còn quan hệ đối lập nữa, đúng lúc cô ấy hết giờ làm thì phải sang chỗ em bắt xe buýt về nhà nên anh tiện đường cho cô ấy đi nhờ một đoạn.”

Lúc Thịnh Gia Ngôn gọi điện thoại cho Nhậm Tư Đồ, đúng là cô không chăm chú lắng nghe cho lắm, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ phải nói thế nào để trả lại chìa khoá cho anh. Bây giờ nghe ra, Thịnh Gia Ngôn chở Thẩm Thấm một đoạn thì cũng không có gì, quan trọng là… cô ấy đang thực tập ở Trung Hâm?

Nhậm Tư Đồ càng cẩn thận ngẫm nghĩ thì càng cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Trong lúc cô đang im lặng không nói thì Thịnh Gia Ngôn lên tiếng gọi hồn vía của cô trở về. “Lên xe đi, anh đưa em về.”

“…”

“Làm gì mà nhìn anh như vậy? Trước kia khi em hẹn hò, anh cũng chở em đi mà.”

Nhậm Tư Đồ nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng có lý. Anh đã thoải mái như thế, nếu cô càng để bụng thì chứng tỏ cô đang chột dạ. Hơn nữa… Nhậm Tư Đồ không kìm được lại quay đầu nhìn về phía bên kia đường, nơi ấy đã không còn bóng dáng của Thẩm Thấm nữa… Cô gái ấy đã đến Trung Hâm thực tập, xem ra Thời Chung cũng rất thoải mái trong chuyện ứng xử với cô gái hết lòng ái mộ anh kia, vậy cô cũng không cần băn khoăn chuyện có nên đi nhờ xe của Thịnh Gia Ngôn hay không.

Nhậm Tư Đồ vòng qua phía bên ghế phụ, ngồi vào trong xe.

Thịnh Gia Ngôn vừa chuẩn bị khởi động xe thì Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghi hoặc kêu lên một tiếng: “Ủa, đây là cái gì?” Thịnh Gia Ngôn vừa khởi động xe vừa liếc mắt nhìn sang phía Nhậm Tư Đồ, thấy cô rút từ trong cái khe giữa ghế và cửa ra một túi tài liệu bằng nhựa trong.

Thịnh Gia Ngôn nhún vai tỏ ý không biết nên Nhậm Tư Đồ mở cái túi ra xem. Vừa rút tờ giấy A4 trong ấy ra được một phần tư thì Nhậm Tư Đồ bỗng khựng lại.

Bên trong là một tờ đơn xin thực tập đã được điền đầy đủ, góc trên bên phải còn dán ảnh thẻ của Thẩm Thấm, xem ra túi đựng tài liệu này là do Thẩm Thấm sơ ý để quên trên xe.

Thịnh Gia Ngôn đang bận quay đầu xe nên chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Em có cảm thấy từ góc nhìn phía bên này thì cô bé này hơi giống em không?”

Nhậm Tư Đồ ngẩng lên nhìn Thịnh Gia Ngôn, có vẻ không tin lắm. Cô hơi nghiêng tờ giấy A4 qua, ngắm ảnh của Thẩm Thấm từ một bên.

Nhậm Tư Đồ không cảm thấy giống chỗ nào cả, cho nên không nhịn được phải hỏi: “Giống chỗ nào chứ? Sao em không nhìn ra.”

“Là cảm giác khi nhìn tổng thể.” Nếu bảo Thịnh Gia Ngôn nói tỉ mỉ chỗ giống thì anh cũng không nói được. “Rất giống với em lúc hai mươi tuổi, có điều tai của cô ấy không vểnh bằng em.”

… Thôi được rồi, Nhậm Tư Đồ quyết định chuyển đề tài. “Anh có số điện thoại của cô ấy đúng không? Có lẽ cô ấy phải nộp cái này lên công ty, phải mau chóng trả lại cho cô ấy.”

“Làm gì có chuyện nguyên cáo dám cho luật sư của bị cáo số điện thoại? Không sợ bị quấy phá hay sao chứ? Em có không?”

Nhậm Tư Đồ lắc đầu, đút tờ giấy A4 kia vào lại trong túi rồi gác cái túi ra băng ghế sau, như thể mắt không thấy thì tâm không phiền vậy.

Trước giờ Nhậm Tư Đồ luôn tỏ ra mình là người rất rộng lượng, đó là bởi vì có rất ít chuyện khiến cô phải bận tâm. Nhưng khi thực sự để tâm đến chuyện gì đó, cô lại là một người rất nhỏ nhen. Khi Thịnh Gia Ngôn chở Nhậm Tư Đồ về tới dưới lầu nhà cô, cô chào tạm biệt anh và chuẩn bị xuống xe nhưng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng mang cái túi tài liệu ở băng ghế sau xuống theo.

Thịnh Gia Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn cô xuống xe, bàn tay đang nắm vô lăng siết thật mạnh. Người con gái trước kia trong mắt chỉ có anh nay cho dù ngồi chung một chiếc xe thì cô vẫn có thể thất thần, nghĩ đến người khác hoặc chuyện khác. Cảm giác này đúng là tồi tệ!

Nhưng anh biết làm sao được chứ? Bởi vì anh cứ ngu ngơ không hiểu rõ trái tim mình nên bây giờ đành tự làm tự chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc