ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Lúc trước, mỗi lần tới đây, Nhậm Tư Đồ đều đến và đi rất vội vàng, chưa từng tham quan nơi này cho tử tế. Sau khi bước vào phòng đọc sách, cô đã phải ngạc nhiên một chặp.

Không gian phòng đọc sách này rộng gấp đôi phòng ngủ. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không tưởng tượng ra được một người từng ghét đọc sách như anh mà bây giờ trong nhà lại có nhiều sách như thế.

Thậm chí còn có cả truyện tranh.

Nhậm Tư Đồ nhìn một hàng gáy sách, tiện tay rút đại một cuốn ra, vừa thấy cái bìa là đã không nhịn được cười. Đây đều là những cuốn truyện tranh mà cô từng thuê ở cửa hàng truyện tranh phía sau trường học năm đó. 

Bên trong còn kẹp những bức vẽ mà cô đã vẽ lại.

Lần trước anh dẫn cô về thăm lại chốn cũ, bà chủ cửa hàng truyện tranh còn kể lể rằng có một cậu thiếu niên nào đó đã mua hết đống sách cũ của bà. Bây giờ Nhậm Tư Đồ nhìn những bức tranh được cất giữ một cách cẩn thận kia, trái tim vừa bị tổn thương bởi những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của ai đó đã được an ủi phần nào… Quả nhiên anh chính là người đã mua những cuốn truyện tranh mà cô từng thuê.

Bây giờ nhìn lại những cuốn truyện tranh trẻ con này, Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi vô vị. cô đút cuốn truyện vào lại giá sách, thấy đã sắp đến giờ cơm tối, bèn xắn tay áo, đi vào phòng bếp.

Thật ra trong lòng Nhậm Tư Đồ cũng đã chuẩn bị tâm lý. Lúc nấu cơm, cô vẫn luôn tự hỏi mình rằng nếu anh thực sự quyết tâm không về nhà ăn cơm hoặc bận đến nỗi không thể về, bữa cơm này của cô bị bỏ phí thì phải làm sao đây?

Nhưng đồng thời, trong lòng Nhậm Tư Đồ lại có một giọng nói không cam tâm, đang an ủi cô rằng: Anh ấy không phải là người tàn nhẫn như vậy, sẽ không nỡ đối xử với cô như thế đâu.

Phải đến lần thứ ba, Nhậm Tư Đồ mới thành công nấu được một bữa cơm tử tế gồm bốn món mặn và một món canh. Cô ngồi bên bàn ăn, chống cằm chờ đợi, lẳng lặng nhìn những món ăn vốn nóng hầm hập, bốc khói nghi ngút từ từ trở nên nguội lạnh. Giọng nói an ủi trong lòng Nhậm Tư Đồ cũng theo đó mà trở nên yếu ớt rồi biến mất tăm…

Không ngờ anh lại nỡ đối xử với cô như thế.

Nhậm Tư Đồ cầm điện thoại di động cả buổi trời, cuối cùng không kìm được phải nhắn đi một tin: Khi nào thì anh xong việc?

Thì ra sự chờ đợi trong vô vọng này không hề lãng mạn, cũng không hề cảm động chút nào. Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu thì nhạc chuông di động của Nhậm Tư Đồ đã vang lên. Cô vội vàng mở điện thoại, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thoại mà Thịnh Gia Ngôn gửi tới thì chút hy vọng ít ỏi vừa được nhen nhóm kia lập tức tắt phụt.

Cô mở tin nhắn thoại, bên tai vang lên giọng nói ôn hòa quen thuộc của anh: “Em xong việc chưa? Hôm nay Tầm Tầm chơi hăng quá nên bây giờ bọn anh mới chuẩn bị về nhà. Lát nữa nấu bữa tối có cần nấu luôn cả phần em không?”

Nhậm Tư Đồ nghĩ ngợi một lát, đằng hắng điều chỉnh để giọng mình không lộ ra chút sơ hở nào, lúc ấy mới nhắn lại một tin nhắn thoại. “Không cần đâu, có lẽ em sẽ không xong việc ngay được.”

Thịnh Gia Ngôn nhanh chóng trả lời. “Vậy khoảng chừng mấy giờ thì xong? Nếu trễ quá thì anh đi đón em.”

Có lẽ sau khi nói xong, chính Thịnh Gia Ngôn cũng cảm thấy câu nói của mình không được ổn thỏa lắm vì dù sao thì bây giờ anh đã không thể tùy ý đưa đón cô đi làm được nữa rồi. Thế nên không đợi Nhậm Tư Đồ nghe xong tin nhắn của mình, Thịnh Gia Ngôn lại nhắn thêm một tin nữa. “Ý anh là nếu em tan ca quá trễ thì bảo Thời Chung đến đón em đi. Một mình em về không an toàn đâu.”

Nhậm Tư Đồ không kìm được nở nụ cười khổ. Nếu để Thịnh Gia Ngôn biết được tình hình giữa cô và Thời Chung hiện giờ, anh sẽ mắng cô là đồ ngốc hay là sẽ cười và bảo cô đáng đời?

Khi Thời Chung về tới nhà thì đã hơn mười một giờ khuya.

Cách đây ít lâu, Cục trưởng Lý từng có quan hệ với nữ minh tinh kia đã bị người ta tố cáo, bây giờ đang bị điều tra. Toàn bộ các dự án thương mại ảnh hưởng đến nguồn nhân lực, bất động sản và tài chính của anh ít nhiều đều có liên quan đến Cục trưởng Lý, nên đương nhiên bây giờ cũng liên lụy theo.

Chuyện Cục trưởng Lý bị điều tra vẫn đang được giữ bí mật với bên ngoài. Nếu không nhờ có nguồn tin mật tiết lộ thì có lẽ đến nay anh còn không biết nguyên nhân nào khiến cho các khoản vay của ngân hàng đều xảy ra vấn đề.

Ai nói đen tình thì đỏ bạc chứ? Vớ vẩn!

Thời Chung ra khỏi thang máy, đang buồn bực định ném thẻ khóa cửa và di động lên đầu tủ thì bỗng cúi đầu nhìn thấy một đôi giày nữ lẳng lặng nằm dưới đất. Động tác của Thời Chung bất giác khựng lại, sau đó anh nhẹ nhàng đặt những thứ đó lên đầu tủ, thay giày rồi vào nhà.

Không khó để xác định chủ nhân của đôi giày đang ở đâu bởi vì trong toàn bộ căn nhà, chỉ có phòng bếp là còn sáng đèn. Thời Chung đi theo ánh đèn, liếc mắt một cái là nhìn thấy cô.

Với tính cách của cô, chịu đợi đến khuya thế này quả thật đã khiến Thời Chung phải ngạc nhiên. Anh đang định cau mày lại nhưng thấy lúc này cô nằm gục trên bàn ăn, dường như đang ngủ thì sắc mặt của anh cũng bất giác dịu đi.

Nếu dự án kinh doanh này mà đi đời nhà ma thì Trung Hâm cũng sẽ tiêu đời theo, anh cũng sẽ xong đời. Khi đó… dường như anh sẽ không còn tư cách để tùy ý đến gần cô giống như bây giờ nữa.

Thời Chung chậm rãi tới gần cô, lẳng lặng kéo cái ghế bên cạnh ra. Anh mở lồng bàn lên, thấy trong đó có bốn món mặn, một món canh trông không hấp dẫn lắm, đã sớm nguội lạnh cả rồi. Thời Chung nếm thử một muỗng canh, chân mày không khỏi cau lại. Nhưng anh chỉ khẽ cau mày một chút rồi lại dãn ra, cuối cùng vẫn ăn hết muỗng canh đó.

Cơm thì vẫn được giữ nóng ở trong nồi cơm điện. Thời Chung xới cho mình một bát. Hôm nay anh bận tới nỗi không có thời gian để ăn cơm tối nên bụng rất đói, huống chi đây đều là những món do chính tay cô làm. Thời Chung lặng lẽ ăn cơm với những món mặn đã nguội lạnh kia, động tác rất nhẹ nhàng và im ắng. Mãi đến khi anh khẽ đặt bát đũa xuống thì Nhậm Tư Đồ vẫn nằm gục trên bàn, ngủ ngon lành mà không biết gì.

Mặt của cô bị mái tóc xòa xuống che phủ. Thời Chung nhìn cô một lát, vô thức đưa tay ra định vén lọn tóc ấy ra sau tai cho cô. Nhưng vừa giơ tay được nửa chừng thì anh lại dừng lại.

Tay của anh khựng lại, nét mặt rất bình tĩnh, không có biểu cảm gì khác thường. Khi anh cắn răng, quyết định thu tay về thì chiếc điện thoại di động đang đặt trên bàn của cô bất ngờ vang lên.

Cô bực bội nhíu mày vì nghe tiếng chuông ồn ào, cựa quậy giống như sắp thức giấc. Thời Chung nhanh tay, lập tức chồm người qua cầm lấy điện thoại, chỉnh nó sang chế độ im lặng.

Sau đó anh quay qua nhìn cô thì thấy đôi mày hơi cau lại kia đã dần dãn ra. Thời Chung thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Thịnh Gia Ngôn gọi tới.

Không đợi anh cúp máy, cũng không đợi anh nghe máy, cuộc gọi đã chấm dứt trước. Thời Chung nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, nghĩ ngợi giây lát rồi gọi lại.

Có lẽ Thịnh Gia Ngôn đang sốt ruột vì chờ đợi nên Thời Chung vừa gọi qua, tiếng chuông mới reo lên được nửa hồi là đã nghe thấy đầu dây bên kia lên tiếng: “Em vẫn chưa xong việc sao? Khuya thế này rồi mà…”

Thời Chung lạnh lùng ngắt lời anh: “Qua đây đón cô ấy đi.”

“…”

Chỉ sáu chữ hết sức ngắn gọn nhưng đủ khiến Thịnh Gia Ngôn ở đầu dây bên kia chìm trong cơn im lặng một lúc lâu.

“Qua đây đón cô ấy đi.”

Giờ phút này, Thịnh Gia Ngôn ngồi trong phòng khách nhà mình, đối diện với chiếc ti vi đã được tắt âm lượng. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình điện thoại tôn lên những đường nét trên khuôn mặt anh, cũng soi rõ vẻ cứng ngắc trên đó.

Thịnh Gia Ngôn đờ người ra một lát mới có thể dùng giọng nói tạm được coi là bình thường để tỏ rõ lập trường của mình. “Cô ấy ở bên cạnh anh là tôi yên tâm rồi. Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi cúp máy trước đây.”

Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn vừa định cúp máy thì giọng nói hơi lạnh lùng của Thời Chung đã theo sóng điện thoại truyền vào tai anh: “Qua đây đón cô ấy đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy. Vậy nhé.”

Thịnh Gia Ngôn bất giác nhíu mày lại, đầu dây bên kia đã cúp máy trước rồi.

Thịnh Gia Ngôn nhìn về phía phòng bếp. Trên bàn vẫn còn rất nhiều thức ăn, toàn là những món mà Nhậm Tư Đồ thích, có điều rất lâu rồi cô không được thưởng thức. Lúc này, Tầm Tầm đã sớm ngủ ngon lành trong phòng dành cho khách. Bởi vì trước kia Tầm Tầm thường ở nhà anh chơi tới khuya, phải ngủ lại nên trong nhà anh có đủ cả bộ đồ dùng tắm rửa và quần áo của cu cậu. Còn Nhậm Tư Đồ thì đã trả chìa khóa nhà lại cho anh, vì người đàn ông tên là Thời Chung kia.

Thế nhưng bây giờ người đàn ông ấy lại nói với anh rằng: “Đến đón cô ấy đi.”

Thịnh Gia Ngôn vào phòng dành cho khách để xem tình hình của Tầm Tầm, sau đó lập tức ra ngoài. Trong lúc lái xe, anh càng nghĩ càng cảm thấy khác thường, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Tôn Dao.

Chuyện Tôn Dao phải đi quay phim suốt hai tháng là do Tầm Tầm nói cho anh biết. Cuộc gọi này của Thịnh Gia Ngôn tới rất đúng lúc, Tôn Dao vừa quay xong một cảnh đang trên đường đi ăn lẩu với đồng nghiệp trong đoàn làm phim. Tôn Dao vừa nói cười vui vẻ với những người bên cạnh vừa thể hiện sự ngạc nhiên khi thấy cuộc gọi của Thịnh Gia Ngôn. “Luật sư Thịnh à, trăm năm anh mới gọi cho tôi một lần, có chuyện gì không vậy? Mặt trời mọc từ đằng tây rồi sao?”

Giọng của Thịnh Gia Ngôn không hề cười cợt giống cô mà hết sức nghiêm túc: “Rốt cuộc tình hình giữa Nhậm Tư Đồ và bạn trai của cô ấy hiện giờ là sao?”

Tôn Dao bị hỏi thế thì ngẩn ra.

Sau đó Thịnh Gia Ngôn vừa lái xe vừa nghe Tôn Dao kể đại khái toàn bộ câu chuyện bằng giọng điệu vừa oán giận vừa bất đắc dĩ. Sắc mặt của Thịnh Gia Ngôn càng lúc càng tệ. Khi Tôn Dao kể xong thì Thịnh Gia Ngôn cũng sắp đến nơi. Anh cúp máy, rẽ qua ngã tư phía trước là nhìn thấy tòa nhà chung cư của Thời Chung.

Lần trước Thịnh Gia Ngôn đến đây là vì anh gọi điện thoại cho Nhậm Tư Đồ nhưng lại được bác tài xế taxi nghe máy, nói cô gái ấy đã uống say bét nhè, bảo anh mau tới đón cô ấy đi.

Lúc ấy đến đón cô, anh tự nhận mình đã có một quyết định ích kỷ nhất trong đời: xóa bỏ nhật ký cuộc gọi của Thời Chung trong máy của cô. Sau đó biết được cô và Thời Chung vẫn quay lại với nhau thì trong lòng anh có những cảm xúc rất phức tạp. Một mặt anh cảm thấy vui mừng vì sự ích kỷ nhất thời của mình không hề làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của cô. Mặt khác anh lại cảm thấy cô đơn, mất mát vì tình cảm của cô dành cho mình đã chuyển dời sang cho người khác.

Nhưng giờ khắc này, trong anh lại có thêm một cảm xúc nữa, đó chính là hối hận. Tại sao lúc ấy anh không ích kỷ thêm chút nữa, phá hủy hoàn toàn mọi cơ hội quay lại của hai người?

Thời Chung đâu đã là gì của cô, sao cô phải khổ sở hạ mình đi cầu xin anh ta chứ?

“Tư Đồ?”

“Tư Đồ?”

Nhậm Tư Đồ không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mơ màng nghe được giọng nói quen thuộc thì phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là: Cuối cùng thì Thời Chung đã về…

Bình luận

Truyện đang đọc