ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Lúc nãy chụp ảnh cô dâu chú rể, bọn họ cũng tạo dáng hôn nhau thật nhẹ nhàng như thợ chụp ảnh yêu cầu. Nhưng lúc này, nụ hôn bất ngờ ập tới của anh hoàn toàn khác với nụ hôn khi nãy. Nhậm Tư Đồ bị anh quấn lấy khiến cho câu nói đang vang vọng trong đầu cũng dần bị nụ hôn mất hồn của anh làm cho tan biến: Những người xung quanh… đang nhìn… đang nhìn… đang nhìn kìa…

Khi anh thả cô ra thì đầu óc của cô đã hơi choáng váng, Thời Chung không nói tiếng nào mà quay người bỏ đi, để cô một mình ở đó, vừa tức giận vừa thẹn thùng, vừa xấu hổ vừa bối rối mà nhìn theo bóng lưng của anh.

Thợ chụp ảnh ở bên ngoài là người đầu tiên hiểu ra câu “lát nữa nhớ chụp đúng lúc đấy” của anh là có ý gì. Anh ta bấm máy lia lịa, dùng máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này. 

Khi Thời Chung về tới chỗ mình đứng khi nãy thì thợ chụp ảnh cũng đã chụp xong, vui vẻ hô to một tiếng: “OK!”

Nhậm Tư Đồ ở đằng đó nhìn thợ chụp ảnh rồi lại nhìn Thời Chung, sau đó nhanh chóng hiểu ra mọi việc. Cô không khỏi lườm anh một cái. Thời Chung thì chỉ nhún vai với cô, tỏ vẻ đó chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có gì to tát cả.

Nhậm Tư Đồ nhìn xung quanh, thấy trong ánh mắt của các nhân viên nhìn mình có thêm chút ám muội. Nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy, Nhậm Tư Đồ không khỏi tức giận, không kìm được lại phải trừng mắt nhìn kẻ đầu têu kia lần nữa.

Kẻ đầu têu kia đành ngoan ngoãn nghe lời vợ yêu, quay đầu đi vào phòng nghỉ, đợi cô xong việc.

Không có sự “giám sát” của Thời Chung, ảnh chân dung của Nhậm Tư Đồ chụp thuận lợi hơn nhiều và đã xong trước buổi trưa. Đám nhân viên của studio chuẩn bị di chuyển sang nơi khác để chụp tiếp, trước khi đi phải thu dọn đồ nghề nên Nhậm Tư Đồ có chút thời gian quay về phòng nghỉ để nghỉ ngơi.

Nhưng cô không ngờ được là Thời Chung lại không có mặt trong phòng nghỉ, ngược lại chỉ có Trợ lý Tôn. Nhậm Tư Đồ vừa đẩy cửa bước vào thì đã nhìn thấy Trợ lý Tôn đang nói với các nhân viên: “Các anh cứ di chuyển đến địa điểm tiếp theo, chụp ảnh một mình cô dâu trước đi, anh Thời sẽ đến sau.”

Nhậm Tư Đồ đứng ngoài cửa phòng nghỉ, nói chen vào theo phản xạ: “Anh ấy đi đâu vậy?”

Nghe giọng Nhậm Tư Đồ, Trợ lý Tôn vốn đứng quay lưng về phía cửa bỗng đờ người, phải mất vài giây mới có thể quay đầu lại nhìn.

“Ờ, ừm… công ty đột nhiên xảy ra chuyện gấp nên ông chủ phải vội vàng qua đó.”

Trợ lý Tôn trả lời một cách ấp a ấp úng nhưng Nhậm Tư Đồ cũng không để ý tới chuyện này. Bây giờ, trong đầu cô chỉ có tiếng nói vang vọng: “Không phải chứ?”

Ảnh cưới vừa chụp được một nửa thì chú rể đã bỏ chạy?

Trợ lý Tôn cười với Nhậm Tư Đồ một nụ cười chột dạ.

Nhậm Tư Đồ thấy thế, đành lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. Cô ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, trong lòng chỉ còn biết thở dài chán nản.

Lúc ấy Nhậm Tư Đồ vẫn chưa nghĩ đến tình huống xấu nhất nên không ngờ được rằng Thời Chung không chỉ không thể đến địa điểm tiếp theo để chụp hình mà cả ngày hôm đó, toàn bộ ảnh đơn của cô đã chụp xong nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Không còn cách nào khác, đành để mai chụp bù vậy.

Phải gần sáng Thời Chung mới về tới nhà. Tầm Tầm sớm đã ngủ say, còn Nhậm Tư Đồ vẫn đang chờ trong phòng khách, cầm máy tính bảng xem lại ảnh chụp lúc ban ngày.

Nhậm Tư Đồ nghe tiếng Thời Chung trở về, bàn tay đang lướt nhẹ trên màn hình khựng lại trong giây lát nhưng rồi cô nhanh chóng quyết định coi anh như không khí, tiếp tục xem ảnh, không thèm ngẩng đầu lên.

Thời Chung bước về phía cô, đứng sau sofa, cúi người ôm choàng lấy vai cô, nói với giọng cầu xin: “Bà xã yêu dấu, anh biết tội rồi.”

“…”

Cô không lên tiếng, Thời Chung cũng lặng lẽ hôn từng nụ hôn nhỏ lên phía sau gáy cô. “Anh đi mua ván giặt đồ nhé?”

Nhậm Tư Đồ vốn định lườm Thời Chung nhưng vừa quay lại nhìn, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh thì lập tức mềm lòng, nhưng giọng điệu vẫn không mấy nhẹ nhàng: “May mà trước khi anh bỏ đi, chúng ta đã chụp xong ảnh đôi, nếu không em sẽ bắt anh phải quỳ lên ván giặt đồ thật đấy.”

Thời Chung lập tức nói hùa theo: “Không vấn đề gì, anh sẽ lập tức báo Trợ lý Tôn mua năm tấm ván giặt đồ về đây. Không, là mười tấm.”

Nói xong thì làm bộ móc điện thoại ra định gọi cho Trợ lý Tôn thật. Nhậm Tư Đồ cũng không khách khí, cô nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh, sau đó nhét máy tính bảng vào lòng anh. “Trong hôn lễ cần đặt một tấm ảnh cưới thật lớn, anh chọn một tấm đi, ngày mai đi rửa nó ra.”

Thời Chung lập tức trả lời rất nghiêm túc: “Tuân lệnh!”

Cứ thế, hai người ngồi trên sofa cùng chọn ảnh cưới.

Chứng khó khăn trong việc lựa chọn của Nhậm Tư Đồ lại tiếp tục phát tác nên tạm thời quên mất chuyện giận dỗi anh. “Em cảm thấy tấm này rất đẹp. Tấm này cũng không tồi. Còn nữa, tấm này cũng được lắm này.”

Chọn tới chọn lui mà vẫn không thể quyết định được tấm nào, Nhậm Tư Đồ đành vừa nhìn vào khung hình vừa lên tiếng hỏi ý kiến Thời Chung – người ngồi bên cạnh nãy giờ mà không nói câu nào: “Anh cảm thấy tấm nào đẹp nhất?”

“…”

Không nhận được câu trả lời của Thời Chung, cô đành ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào một góc bàn, ngẩn người với vẻ mặt rất nặng nề. Nhậm Tư Đồ khẽ khàng gọi anh một tiếng: “Thời Chung?”

Lúc ấy Thời Chung mới giật mình hoàn hồn, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung thật kĩ, không khỏi nghi hoặc nhíu mày. “Anh sao vậy? Sao mà hồn vía lên mây vậy?”

Thời Chung xoa xoa vùng chân mày, cúi đầu né tránh ánh mắt của Nhậm Tư Đồ, hỏi cô với giọng hết sức bình thường: “Vẫn chưa chọn được sẽ phóng to tấm nào sao?”

Thấy anh tuy cúi đầu nhìn màn hình nhưng ánh mắt thật ra lại trống rỗng, không hề nghiêm túc xem xét bức ảnh nào thì Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy tức giận. Cô nghĩ ngợi một lát rồi nâng mặt anh lên. “Có phải anh mệt lắm không?”

Thời Chung sững người một chút rồi bật cười, đưa tay đè hai bàn tay đang đặt trên mặt mình lại. “Không.”

Nhậm Tư Đồ không tin, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Thời Chung bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì dở khóc dở cười. Anh khẽ nhoài người tới dung mũi cọ vào mặt cô. “Em mà còn nhìn anh chằm chằm như thế nữa là anh không kiềm chế được đâu đấy.”

Nhưng dường như cô muốn đối đầu với anh, không chịu thôi mà vẫn nhìn anh không chớp mắt. Đôi mắt vốn đã rất to kia nay trừng lên càng to hơn, Thời Chung quyết định nhoài tới hôn lên mi mắt cô.

Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại theo phản xạ.

Nụ hôn của anh dần có dấu hiệu không thể dừng lại được. Sau khi hôn lên mí mắt Nhậm Tư Đồ, đôi môi kia liền chuyển tới giữa đôi mày của cô. Sau đó, môi anh từ từ trượt xuống, chạm vào môi cô. Lòng dạ và tâm trí của Nhậm Tư Đồ đã bị nụ hôn nồng cháy này làm cho rã rời. Cô không muốn dừng nụ hôn này lại. Nhưng Thời Chung bỗng nhiên buông cô ra, chống gối quỳ trên sofa, từ trên cao nhìn xuống cô vài giây, sau đó đột nhiên bước xuống sofa, hai tay vươn ra bế thốc Nhậm Tư Đồ lên.

Thời Chung bế thẳng Nhậm Tư Đồ lên phòng ngủ trên lầu hai. Anh nói với cô bằng giọng trầm khàn: “Đã nói em mà còn nhìn anh chằm chằm như thế nữa là anh không kiềm chế được đâu mà.”

Nhậm Tư Đồ ôm chặt cổ anh, không nói gì, nhưng vẻ quyến rũ trong đôi mắt đang nheo lại kia rõ ràng là đang khiến anh càng không kiềm chế được.

Thời Chung ném Nhậm Tư Đồ lên giường. Cô hét lên hai tiếng theo phản xạ rồi e dè bịt miệng lại, sợ âm thanh quá lớn sẽ đánh thức những người khác. Thời Chung kéo tay cô ra khỏi miệng, vừa hôn vừa trách cô với giọng hơi càn rỡ: “Đâu phải em không biết nơi này của anh cách âm rất tốt.”

Nhậm Tư Đồ nghĩ lại một chút rồi trực tiếp dùng hành động để tỏ vẻ tán thành câu nói của anh.

Đúng lúc này, phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ vừa nhen lên trong đầu Nhậm Tư Đồ.

Điện thoại của Thời Chung vẫn còn trong túi quần anh nên tiếng chuông gần như là châm vào màng nhĩ của hai người.

Vào lúc quan trọng nhất, điện thoại lại reo lên, trước đây không phải chưa từng có tiền lệ này. Chẳng qua mỗi lần như vậy, nó không bị Thời Chung cắt đứt thì sẽ bị làm lơ như không nghe thấy.

Nhậm Tư Đồ cứ tưởng lần này anh cũng sẽ mặc kệ nó vì dù sao cô vẫn tự tin rằng mình có sức quyến rũ hơn. Nhưng lần này, thứ cô chờ đợi không phải là nụ hôn của Thời Chung mà chỉ là một câu: “Anh đi nghe điện thoại đã.”

Nhậm Tư Đồ nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin. Thấy vẻ mặt nặng nề như có mây đen kéo tới của anh xuất hiện thì cô đành cố kìm nén sự thất vọng trong lòng, để cho anh bước xuống giường, vừa đi về phía cửa sổ vừa nghe điện thoại.

Thời Chung nhanh chóng vén rèm lên, mở cửa, sau đó bước ra ngoài ban công, bóng anh biến mất sau bức rèm dày đang buông xuống. Nhậm Tư Đồ nhìn tấm rèm nhẹ nhàng lay động trong gió, buồn bực thở dài một tiếng rồi nằm thừ ra giường.

Thời Chung nói chuyện điện thoại rất lâu, Nhậm Tư Đồ cố giữ tỉnh táo để nằm đợi. Đợi đến khi ngáp ngắn ngáp dài thì cửa mới được mở ra lần nữa. Nhậm Tư Đồ hé mắt ra một khe nhỏ để nhìn thì thấy Thời Chung đang đi về phía mình với gương mặt không rõ biểu cảm.

Thời Chung đến gần, thấy cô vẫn chưa ngủ mà còn mở mắt nhìn mình thì bật cười, bỏ di động vào trong túi rồi ngồi xuống bên giường, xoa đầu cô. “Em nhìn mình kìa, ngáp liên tục rồi đó, mau ngủ đi.”

Nhậm Tư Đồ đờ đẫn nhìn anh trong vài giây, bỗng nhiên cảm thấy rất tức tối nên xoay người lại, đưa lưng về phía anh mà ngủ, tiện thể kéo chiếc chăn dưới người mình lên đắp kín lại. Cô không muốn khiêu khích tán tỉnh anh nữa, mất công người ta lại tưởng cô thèm khát lắm vậy…

Nhưng anh cứ lẳng lặng mà ngồi phía sau cô như vậy, cho nên dù có buồn ngủ thế nào đi nữa thì Nhậm Tư Đồ cũng không thể ngang nhiên mà ngủ một mình. Im lặng một lúc, cuối cùng cô cũng phải lên tiếng: “Em đã hẹn với thợ chụp ảnh rồi, định bảo anh sáng mai đi chụp thêm một album nữa nhưng xem tình hình hiện tại thì chắc mai anh không có thời gian đâu nhỉ?”

Nhậm Tư Đồ nghe thấy anh hít thở một hơi thật nặng nề rồi đáp: “Ừ.”

“Vậy chiều mai em đi đưa thiệp mời cho mẹ, có phải anh cũng không có thời gian đi với em không?”

Có lẽ Thời Chung đã nhận ra sự thất vọng trong giọng nói của cô nên anh cũng nằm xuống giường, nhích lại gần cô, vươn tay ra phía trước, kéo cô vào lòng mình. Nhưng câu trả lời của anh lại khiến cho Nhậm Tư Đồ phải thất vọng: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Nhậm Tư Đồ lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang đặt trên hông mình. Dù sao thì mọi chuyện cũng đâu thể trách anh. Đàn ông vốn lấy sự nghiệp làm trọng, cái sai của bọn họ chính là chọn ngày tổ chức hôn lễ trùng với dịp anh bận rộn vì chuyện dự án của công ty.

Nếu biết trước thì cứ đợi anh làm xong công chuyện rồi mới làm hôn lễ…

Bình luận

Truyện đang đọc