ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Thật ra không cần đợi vệ sĩ thả Tầm Tầm xuống, chỉ cần anh ta vừa thả lỏng đôi cánh tay như gọng kìm đang xiết chặt thì Tầm Tầm đã nhanh nhẹn trượt xuống đất, cả người như một con chim sợ cành cong, cắm đầu chạy lên những bậc thang, muốn trốn ra sau lưng Tôn Dao đang đứng cách đó vài bậc.

Tôn Dao thấy vậy thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, trái tim vừa đập lại bình thường của cô lại bị một bàn tay thít chặt. Vì Tầm Tầm chạy quá vội nên bị hụt chân… 

Nhìn Tầm Tầm loạng choạng rồi ngã sang một bên, cố gắng đưa tay ra vịn lấy lan can bên cạnh nhưng vô ích, Tôn Dao hoảng hốt chạy xuống bậc thang muốn túm lấy nó nhưng vẫn chậm một bước. Cả người Tầm Tầm lăn vòng vòng xuống dưới…

Nhậm Tư Đồ nghe tới đây thì không kìm được nắm chặt tay lại.

Cô tưởng Từ Kính Nam chỉ lạnh lùng với người khác nhưng không ngờ anh ta còn rất tàn nhẫn. Tầm Tầm vẫn chỉ là một đứa trẻ mà anh ta lại có thể đối xử với nó như vậy…

May mà Tầm Tầm không bị thương quá nặng.

Nhậm Tư Đồ nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Tầm Tầm nằm truyền máu ở phòng nào. Cô đang định quay lại bảo Tôn Dao dẫn mình đi thì lúc ấy mới phát hiện ra tay của Tôn Dao cũng bị băng bó.

Nhậm Tư Đồ không khỏi cau mày chặt hơn, cô nâng cánh tay của Tôn Dao lên, nhìn thật kĩ. “Sao lại thế này? Không sao chứ?”

Tôn Dao cúi đầu nhìn cánh tay của mình rồi cười khổ một tiếng. “Cậu biết không, khi thấy tay mình chảy máu thì tay họ Từ kia cũng hỏi mình một câu y như vậy: ‘Sao lại thế này? Không sao chứ?’. 

Tôn Dao đột nhiên tuôn trào nước mắt. Cô nhìn Nhậm Tư Đồ như cầu xin sự giúp đỡ. “Tư Đồ, mình phải làm sao đây?”

Nhậm Tư Đồ nghe cô hỏi vậy thì cảm thấy rất khó hiểu, liền ngơ ngác hỏi Tôn Dao: “Chẳng phải Tầm Tầm đã không có gì đáng ngại sao? Cậu đâu cần phải lo lắng đến thế?”

“Mình không nói tới chuyện ấy…” Tôn Dao lắc đầu một cách bất lực. Cuối cùng cô hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại cho Nhậm Tư Đồ nghe: “Cánh tay của mình chỉ bị trầy xước và chảy chút máu thôi. Sau khi đến bệnh viện, mình vốn định vào phòng khám xem bác sĩ xử lý vết thương cho Tầm Tầm nhưng gã họ Từ kia thấy tay mình chảy máu thì cứ khăng khăng sai vệ sĩ đưa mình đi băng bó. Khi mình băng bó xong và chạy sang thì hắn lại nói với mình rằng Tầm Tầm đã được chuyển sang phòng khác để truyền máu rồi.”

Tuy Nhậm Tư Đồ không hiểu tại sao trong tình hình cấp bách như lúc này mà Tôn Dao còn kể lại những chi tiết vụn vặt ấy nhưng cô lại cảm nhận rất rõ ràng trong mắt Tôn Dao ẩn chứa điều gì đó rất nghiêm trọng, cho nên đành kiên nhẫn nghe cô ấy tiếp tục rủ rỉ…

Tôn Dao nghe Từ Kính Nam nói Tầm Tầm đã được chuyển sang phòng truyền máu thì đương nhiên cũng định quay người, chạy thẳng sang phòng truyền máu nhưng lại bị Từ Kính Nam kéo tay lại, không cho đi.

Tôn Dao ra sức giãy giụa, tuy cô không nói tiếng nào nhưng rõ ràng trong mắt chứa đầy vẻ căm ghét. Cô căm ghét anh ta, càng căm ghét chính bản thân mình vì ngay cả một gã què mà cũng không địch lại nổi, đúng là khiến người ta căm hận khôn nguôi mà.

Gã què ấy cứ nắm chặt tay cô không chịu buông chỉ vì muốn nói với cô một câu rất tối nghĩa: “Thằng bé có nhóm máu A.”

Tôn Dao muốn tát cho anh ta vài cái bạt tai. “Anh quản nhiều thế làm gì? Nhóm máu A thì máu A chứ sao? Phòng truyền máu ở đâu? Mau để tôi qua đó!”

Tôn Dao nói xong thì rút được cổ tay ra, thành công thoát khỏi sự kiềm chế của Từ Kính Nam. Nhưng cô còn chưa kịp bước một bước thì lại bị Từ Kính Nam níu chặt lấy cánh tay. Anh ta bóp chặt tới mức Tôn Dao phải cau mày lại vì đau.

Tôn Dao cúi đầu nhìn dấu vết đỏ ửng vì bị Từ Kính Nam bóp chặt trên cánh tay mình, sau đó ngước mắt nhìn vào mặt anh ta, chỉ cảm thấy ẩn chứa dưới gương mặt không chút biểu cảm kia chính là một sự điên loạn.

Gã điên này lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt cô vài giây, sau đó dùng giọng nói trầm thấp đến độ không thể trầm thấp hơn để nói ra một câu khiến Tôn Dao muốn phát điên: “Từ Kính Diên cũng giống như em vậy, đều có nhóm máu O.”

Tôn Dao chỉ lo nhìn anh ta với vẻ phẫn nộ nên phải mất vài giây sau, cô mới nghe hiểu những lời anh ta nói. Ánh mắt vốn đang trợn lên vì giận dữ kia cũng sững sờ ngây ra…

Giờ này khắc này, Nhậm Tư Đồ phản ứng nhanh hơn Tôn Dao lúc đó nhiều. Khi cô nghe được câu “Từ Kính Diên cũng giống như em vậy, đều có nhóm máu O…” thì cả người cũng trở nên cứng đờ như hóa đá.

Nhóm máu A…

Nhóm máu O…

Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu Nhậm Tư Đồ. Nhưng không vì thế mà cô hiểu ra, ngược lại còn cảm thấy ngày càng mơ hồ hơn. Cô nhìn Tôn Dao với ánh mắt không dám tin. “Sao có thể thế được?”

Giờ phút này, đầu óc Tôn Dao cũng chỉ hiện lên duy nhất một câu, chính là: Đúng vậy, sao có thể thế được…

Tôn Dao không kìm được nở một nụ cười khổ. Nụ cười ấy còn khó coi hơn là khóc than. Hiện giờ, người mà cô có thể dựa vào cũng chỉ có một mình Nhậm Tư Đồ. “Tư Đồ, mình phải làm sao đây?”

Tầm Tầm bị giữ lại bệnh viện để theo dõi một đêm. Tôn Dao ở lại bệnh viện với cậu bé. Bây giờ, cậu bé đã không còn tỏ ra gần gũi với Từ Kính Nam như vừa về tới nhà khi nãy. Xe lăn của Từ Kính Nam được đẩy vào cửa phòng bệnh, Tầm Tầm vừa liếc thấy thì lập tức rụt cả người vào một góc rồi kéo chăn trùm kín đầu.

Tôn Dao đã không còn hơi sức ứng phó với tên ôn thần này nữa, cô ủ rũ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

Từ Kính Nam nhìn đứa trẻ đang cuộn tròn trên giường, sau đó nhìn ánh mắt thất thần của Tôn Dao trong vài giây rồi lặng lẽ đưa tay lên, ra hiệu cho vệ sĩ đẩy mình ra khỏi đó, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.

Vệ sĩ đẩy xe lăn của Từ Kính Nam ra ngoài hành lang bệnh viện. Trong mắt vệ sĩ, trước giờ Từ Kính Nam luôn rất lạnh lùng và quyết đoán… Anh chưa bao giờ có thần thái bất lực như lúc này.

“Anh Từ…” Vệ sĩ không kìm được, gọi anh ta một tiếng.

Từ Kính Nam đưa tay lên ngăn anh ta lại, mệt mỏi xoa đôi mày rồi nói: “Để tôi được yên tĩnh một lát.”

Vệ sĩ đành lẳng lặng rời khỏi đó, trên hành lang chỉ còn lại một mình Từ Kính Nam ngồi trên xe lăn với vẻ hoang mang và thất bại chưa từng có.

Mãi đến khi Tôn Dao từ trong phòng bệnh bước ra.

Bình luận

Truyện đang đọc