ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Cùng lúc đó, trong chiếc xe dừng tại ven đường.

Nhậm Tư Đồ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lúc ấy mới do dự cúp máy. Có lẽ lúc này, Tôn Dao đã trở nên mạnh mẽ, không dễ bị tổn thương. Nhưng cái người tên Từ Kính Nam kia cũng đâu phải là kẻ dễ đối phó?

Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, màn hình điện thoại tự động chuyển sang mục nhật ký cuộc gọi. Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn, tên của cô trong danh bạ điện thoại của Thời Chung được hiển thị là “Đồ Đồ”.

Thế mà cách đây không lâu, trong cuộc họp lớp, anh còn nói dối là mình không biết biệt danh của cô năm đó là gì…

Có lẽ đàn ông biến thái cũng có sức hấp dẫn của biến thái, Nhậm Tư Đồ nhìn biệt danh của mình trong danh bạ, không nén được mỉm cười. Nhật ký cuộc gọi, đa phần là gọi cho cô. Cô và Tôn Dao ở ngoài uống rượu, di động hết pin, anh gọi cho cô ba cuộc liên tục. Khi đó anh không liên lạc được với cô, thảo nào mà khi thấy cô và Thịnh Gia Ngôn cùng về nhà thì lại tức giận như vậy.

Trượt xuống chút nữa, gần như là ngày nào Thẩm Thấm cũng gọi cho anh, có lẽ đó đã trở thành một thói quen rồi. Có điều trước nay Thời Chung luôn rất ít nói, Nhậm Tư Đồ cũng không đoán được hằng ngày bọn họ trò chuyện với nhau những gì.

Nhậm Tư Đồ nghĩ thế, nụ cười vẫn nở trên môi cũng dần tắt hẳn. Thật ra cô cũng thấy hơi chột dạ nên đặt lại di động lên giá sạc pin, sau đó mới nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm phút trước, Thời Chung dừng xe ở đây, sang hiệu thuốc bên kia đường để mua thuốc, chắc cũng sắp trở lại rồi. Nhậm Tư Đồ lại liếc nhìn điện thoại, cố kìm ý muốn cầm nó lên, xem nhật ký cuộc gọi lần nữa.

Quả nhiên, không lâu sau, Thời Chung đã xách túi thuốc trở về.

Sáng hôm sau, Nhậm Tư Đồ tỉnh dậy trước, ra sofa tìm quần áo.

“Sao em dậy sớm thế?” Thời Chung dán sát vào người cô, nhẹ nhàng hỏi.

Nhậm Tư Đồ vừa quay lại, liền nhìn thấy mái tóc anh hơi rối, mắt khẽ nheo lại, toát lên vẻ gợi cảm. Thức tới ba, bốn giờ sáng mới ngủ, bây giờ chưa tới tám giờ nên đương nhiên anh còn ngái ngủ.

“Em phải vội về hỏi xem phía Tôn Dao ra sao rồi.” Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa gỡ hai bàn tay đang ôm eo mình kia ra, nhưng anh lại dùng sức một chút, buộc cô phải quay người lại, vẫn ở trong vòng tay anh nhưng tư thế đổi thành mặt đối mặt.

Anh hôn nhẹ lên đôi môi còn hơi sưng mọng của cô. “Sau khi về Bắc Kinh thì dọn tới chỗ anh đi.”

“Thỉnh thoảng tới chỗ anh là lại bị làm hư đồ lót, em nào dám ngày nào cũng ở đó?” Cô trách móc anh, nhưng giọng hết sức dịu dàng, giống như làm nũng hơn.

Thời Chung cũng không ép cô, nhìn xuống mắt cá chân của cô. “Vậy thì bôi thuốc xong hãy đi.”

Thật ra, Nhậm Tư Đồ cũng không muốn để anh bôi thuốc cho mình lắm. Đêm qua, chính anh khăng khăng đòi bôi thuốc cho cô, lúc đầu cô ngồi trên sofa, anh giúp cô phun thuốc, xoa bóp cho bớt sưng, cô còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lành lạnh thấm vào mũi mình. Nhưng xoa mãi xoa mãi, cuối cùng bàn tay linh hoạt đầy tội lỗi kia cứ hướng lên trên.

Cuối cùng Nhậm Tư Đồ đã nhớ ra tại sao quần áo của mình lại bị ném xuống dưới sofa, nhưng nhớ ra thì cũng đã muộn…

Mãi đến gần mười một giờ trưa, anh Thời mới khoan khoái tha cho cô, đưa cô về nhà.

Nhìn chiếc xe dừng dưới tòa nhà chung cư của mình, cả người Nhậm Tư Đồ mềm nhũn, không muốn xuống xe nữa. Còn anh lại ngồi trên ghế lái mà tươi cười. “Không nỡ rời xa anh sao?”

Nhậm Tư Đồ lườm anh một cái, cứ ngỡ vẻ dọa dẫm trong mắt mình đủ để trấn áp được anh, khiến anh không nói bậy bạ nữa. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh càng không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu cô.

Nhậm Tư Đồ hết cách, đành dồn hết sức để xuống xe, nhưng anh lại kéo tay của cô về. Nhậm Tư Đồ quay đầu lại với vẻ khó hiểu thì thấy anh đặt một chiếc thẻ hơi quen quen vào tay cô.

“Đây là…?”

“Chìa khóa cửa.”

Nhậm Tư Đồ lại bó tay với anh. Đương nhiên cô biết đây là chìa khóa cửa, còn biết đây là chìa khóa nhà của anh ở Bắc Kinh, ra vào thang máy hay vào nhà đều phải có nó. Nhưng… “Em chưa nhận lời anh là sẽ dọn sang nhà anh mà?”

Thời Chung chỉ nhướng mày, mỉm cười hỏi ngược lại: “Chưa ư?”

Dưới ánh nhìn kiên định của anh, Nhậm Tư Đồ không khỏi chần chừ một chút. Cô nhíu mày nghĩ thật kĩ một lát, cuối cùng mặt lập tức biến sắc…

Ngay sáng nay, khi cô bị anh làm cho không còn chút sức lực nào, mặc cho anh ôm mình vào lòng, thần trí vẫn chưa tỉnh táo lắm, anh vừa hôn vừa dùng giọng nói trầm thấp mà êm tai để hỏi: “Dọn tới nhà anh ở nhé?”

Lúc ấy, lời của anh cứ như là một câu thần chú, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không có ý định phản đối, cứ thế mơ mơ màng màng gật đầu.

Nhưng nếu bây giờ cô mà nhận chìa khóa cửa nhà anh thì….

Nhậm Tư Đồ còn đang do dự có nên nhận không thì Thời Chung đã nhét chìa khóa vào trong túi áo khoác của cô.

Thấy cô không lấy chìa khóa từ trong túi ra để trả lại mình, Thời Chung coi như cô đã lẳng lặng chấp nhận lời đề nghị này rồi. Anh khẽ mỉm cười, mặt mày cũng hớn hở, mang theo chút đắc ý. “Lần sau nếu anh dùng chiêu này để lừa em đeo nhẫn thì chắc em cũng sẽ đeo thật.”

Lúc anh nói câu này, giọng điệu rõ ràng là trêu đùa nhưng không hiểu sao, Nhậm Tư Đồ lại nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt anh.

Nếu lúc ấy, anh thừa dịp đầu óc cô không tỉnh táo, thay câu “dọn tới nhà anh” bằng câu “kết hôn với anh” thì cô có mơ mơ màng màng nhận lời không nhỉ?

Nếu lúc này thứ anh lấy ra không phải là chìa khóa mà là nhẫn cầu hôn thì cô có nhận lấy không?

Nhậm Tư Đồ không dám nghĩ tới giả thiết này nữa. Hôn nhân… đối với cô mà nói, đó là một từ vừa đáng sợ vừa xa xôi.

Nhậm Tư Đồ cố ép mình phải nghĩ tới những chuyện khác, chẳng hạn như sau khi dọn về ở chung, sẽ gặp phải những khó khăn gì…

“Cơm em nấu rất khó ăn.” Nhậm Tư Đồ cảm thấy phải cảnh báo với anh trước.

“Anh biết lâu rồi.” Thời Chung tỏ vẻ chẳng quan tâm.

“Em không có thời gian để quét dọn nhà cửa hay giặt giũ quần áo cho anh.”

“Anh có thuê một bà cô giúp việc.”

Quả thật, với khả năng kinh tế của anh, làm bạn gái của anh thì không phải lo quá nhiều chuyện nhà cửa. “Lúc em đi làm thì rất bận rộn, có đôi khi ngay cả ăn, ngủ cũng không đủ thời gian.”

Ăn cơm chung, ngủ chung, đây chẳng phải là nghĩa vụ của bạn gái sao? Nhậm Tư Đồ lẳng lặng suy ngẫm. Nhưng vấn đề này cũng bị Thời Chung gạt đi một cách dễ dàng. “Thật khéo, anh cũng vậy.”

“…”

“Hơn nữa…” Thời Chung cười, bổ sung thêm. “Với chuyện giường chiếu, trước nay anh vẫn coi trọng chất lượng mà không coi trọng số lượng.”

Nhậm Tư Đồ bị anh trêu chọc nên mặt đỏ bừng lên.

Thế mà anh còn cố ý dùng giọng điệu ám muội để hỏi ý kiến cô, mắt nhìn cô không chớp: “Em nói có đúng không?”

Về chuyện giường chiếu, quả thật là dù làm bao nhiêu lần, người đàn ông này luôn có thể đảm bảo lần nào cũng đầy đủ chất lượng…

Nhậm Tư Đồ không muốn bị anh chọc cho đỏ mặt nữa nên đành cố ý thể hiện sự nghiêm túc, nhíu mày hỏi: “Còn Tầm Tầm thì sao? Em phải chăm sóc nó, không những thế mà khi em bận làm việc thì phải làm phiền anh chăm sóc nó, đưa đón nó đi học, vân vân…”

Cô đúng là một bạn gái phiền phức, chỉ làm việc, chăm trẻ con thôi đã chiếm gần hết thời gian của cô rồi.

Nhưng hiển nhiên anh Thời của chúng ta không sợ phiền phức. “Chuyện này em không cần lo lắng, anh có trợ lý chia sẻ gánh nặng rồi.”

“…”

Dường như có trợ lý giúp đỡ vẫn chưa đủ sức hấp dẫn để cô gật đầu nên Thời Chung lại bổ sung thêm: “Nếu không thì dẫn Tầm Tầm qua chỗ anh luôn. Khu anh ở có cả trường học, nhà lại có hai tầng. Nó cũng sắp lên lớp một rồi, cũng là lúc nên có không gian của riêng mình.”

Nhà có hai tầng lầu… Rõ ràng là anh đang nói với cô, cho dù đưa Tầm Tầm qua đó ở thì cũng sẽ không cản trở không gian riêng tư của hai người.

Một bạn trai có tài có sắc, vừa chu đáo vừa bao dung, sắp xếp mọi chuyện kín kẽ không chút sơ hở như vậy, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không nghĩ ra được lý do gì để từ chối.

Cuối cùng, dưới ánh mắt hài lòng của Thời Chung, Nhậm Tư Đồ cầm chìa khóa nhà anh, bước xuống xe, lên nhà mình.

Cũng phải, Tầm Tầm sắp lên lớp một rồi, khu nhà Thời Chung ở chính là khu có trường học tốt nhất Bắc Kinh. Nhưng cô phải giải thích với Tầm Tầm thế nào mới không khiến cậu nhóc nghi ngờ đây? Dù sao trước kia đều là do Thịnh Gia Ngôn chia sẻ với cô trách nhiệm chăm sóc Tầm Tầm…

Nghĩ đến đây, bước chân đang đi về phía thang máy của Nhậm Tư Đồ cũng khựng lại.

Bình thường, nếu cô bận thì sẽ làm phiền “trợ lý riêng” Thịnh Gia Ngôn giúp cô chăm sóc Tầm Tầm, giúp cô nấu cơm. Nhưng bây giờ xem ra chức vụ “trợ lý riêng trong cuộc sống” của Thịnh Gia Ngôn đã bị Thời Chung đoạt lấy một cách triệt để.

Xem ra đây mới là mục đích lớn nhất của Thời Chung khi tiếp nhận Tầm Tầm.

Bình luận

Truyện đang đọc