ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Khác với Nhậm Tư Đồ cả ngày phải ở trong nhà sách giết thời gian, hôm nay Tôn Dao đã chạy tới chạy lui vài nơi: Buổi sáng tập thể dục, buổi chiều đi spa chăm sóc toàn thân, còn vẽ bộ móng mới, nên mặt mày tươi tắn, rạng rỡ hẳn lên.

Nhưng nữ minh tinh mặt mày rạng rỡ này ăn cơm tối xong liền ở lì trong nhà Nhậm Tư Đồ, cùng xem truyện tranh với Tầm Tầm.

Tôn Dao đang đọc truyện một cách say sưa, vô tình liếc mắt lên thấy Nhậm Tư Đồ đang đi qua đi lại bên cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng còn cắn móng tay, mặt mày nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ điều gì. Vì thế, Tôn Dao không khỏi lên tiếng hỏi: “Cậu làm gì mà cứ đi tới đi lui vậy?”

Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới chợt dừng bước.

Hồn vía của cô hoàn toàn không ở đây nên chỉ thuận miệng trả lời một câu: “Chẳng phải cậu nói vừa nhìn thấy sách là đầu váng mắt hoa sao?”

Tôn Dao liếc xéo Nhậm Tư Đồ. “Mấy quyển sách toàn chữ làm sao có thể so với truyện tranh được?” Nói xong, cô lại cúi đầu xem truyện một cách thích thú.

Nhậm Tư Đồ tiếp tục đi tới đi lui. Cô biết mình cứ đi đi lại lại như vậy là vì không thể ngồi yên. Lúc này tim của cô giống như một con thỏ bị sa xuống hố, cứ nhảy lên nhảy xuống không chịu yên. Về phần tại sao không thể ngồi yên, Nhậm Tư Đồ hơi ngượng miệng, không thể nói ra.

Chỉ cần nhớ lại lúc ở nhà sách, Tầm Tầm hỏi cô về chiếc thẻ chìa khoá nhà anh, cô không thể không nghĩ tới việc tuy Thời Chung chỉ để lại một thứ ở chỗ cô nhưng cô còn khá nhiều quần áo, đồ đạc ở chỗ anh.

Khi ấy, Thời Chung bảo cô để sẵn vài bộ quần áo ở nhà anh là vì lỡ như anh nhất thời hưng phấn, sẽ không kiểm soát được mà kéo rách vài thứ nho nhỏ của cô. Nhưng không ngờ, cô mang những thứ ấy tới đó chưa được bao lâu thì bọn họ đã không qua lại với nhau nữa.

Cô nhớ mang máng hình như có một bài hát thế này: Ngoài trời đổ mưa như tim em đang đổ máu. Yêu anh bao lâu nay, đâu phải chuyện dễ dàng. Cho dù đã chia tay, ngày mai không cần nhau nữa, nhưng quần áo để ở nhà nhau, có thời gian thì sẽ lấy về…

Bây giờ ngoài trời trăng sáng sao thưa, trái tim cô cũng không rướm máu mà ngược lại, dường như đã tìm thấy một tia hy vọng.

Khiêm tốn mà nói, cho dù không thể vãn hồi mọi chuyện thì ít nhất cũng có thể làm bạn… Đây là đạo lý mà ngay cả con nít như Tầm Tầm cũng hiểu, cô và Thời Chung đều đã là người trưởng thành, lẽ ra phải làm được mới đúng.

Nhậm Tư Đồ nghĩ thế, cuối cùng không còn do dự cắn móng tay nữa. Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn, không cho mình có thời gian để hối hận mà lập tức gửi đi ngay: “Anh có ở nhà không? Em muốn sang chỗ anh lấy vài thứ về.”

Thấy dòng chữ báo tin nhắn đã gửi, tảng đá đè nặng trong lòng Nhậm Tư Đồ coi như rơi tõm xuống.

Cô nắm chặt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ và thở phào. Đột nhiên, điện thoại rung lên, tảng đá vừa rơi xuống trong lòng Nhậm Tư Đồ lập tức dâng lên tới ngực. Cô nhìn số hiển thị trên màn hình… đúng là Thời Chung gọi lại.

Không ngờ anh chịu gọi lại cho cô, còn nhanh thế nữa?

Nhậm Tư Đồ cố kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng, đằng hắng vài cái cho thông giọng rồi nghe máy. “A lô?”

“Là cô Nhậm Tư Đồ phải không?”

Nhậm Tư Đồ đơ ra tại chỗ…

Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia là của bà cô giúp việc.

“… Là cháu đây.”

Có lẽ Nhậm Tư Đồ đã kìm nén cảm xúc rất tốt nên cô giúp việc không phát hiện có gì khác lạ, rất thân thiết nói tiếp: “Cậu Thời tự cho phép mình nghỉ ngơi một tuần, nói là về quê cho thư thả. Cậu ấy không mang điện thoại theo, tôi thấy cô nhắn tin tới, sợ cô chờ nên dùng điện thoại trong nhà gọi lại cho cô.”

Giờ phút ấy, Nhậm Tư Đồ rất muốn đập chết mình, nhưng khi cất giọng nói thì chỉ có thể thốt ra một câu dài dòng vô nghĩa: “Thì ra là thế… thế à…”

“Cô định đến lấy đồ đạc sao? Tôi đang ở nhà, bây giờ cô có thể qua đây.”

“Không cần, không cần đâu, cũng không phải thứ gì quá quan trọng, lần sau cháu tới lấy cũng được.”

Nhậm Tư Đồ cúp máy, nhìn chiếc di động với ánh mắt bất đắc dĩ. Cô lưu cả số di động và số nhà riêng của Thời Chung vào cùng một mục trong danh bạ, cô giúp việc dùng điện thoại bàn để gọi cho cô, khiến cô cực kì kích động… Nghĩ lại thì đáng đời.

Cô cứ đứng bên cửa sổ suy tư, hoàn toàn không phát hiện Tôn Dao đã đặt cuốn truyện tranh xuống, bước về phía cô với vẻ mặt lo lắng. Khi ánh mắt cô dời khỏi màn hình di động thì mới phát hiện Tôn Dao đang đứng trước mặt mình.

Lúc nãy Tôn Dao ngồi trên sofa nghe cô nói chuyện điện thoại, có lẽ cũng đoán được đại khái.

“Có phải cậu muốn đi tìm anh ta không?” Tôn Dao hỏi Nhậm Tư Đồ.

Trong lòng có vô vàn cảm xúc đan xen, Nhậm Tư Đồ đành nhún vai. “Muốn thì cũng đâu làm gì được, anh ấy về quê rồi, ngay cả điện thoại cũng không mang theo.”

“Vậy thì phải xem xem cậu lưu luyến anh ta tới cỡ nào.” Tôn Dao dùng tay ra hiệu vài độ dài. “Thế này? Hay là thế này?”

Nhậm Tư Đồ bị động tác của cô chọc cho bật cười, nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười ấy đã từ từ tắt ngấm. “Mình cũng không rõ nữa, chỉ biết là hễ có thời gian rảnh, dù ngày hay đêm thì mình đều nhớ tới anh ấy.”

Nhớ rất nhiều. Thậm chí còn nhớ tới cảnh anh chắn axit cho cô ở công ty anh năm ngoái, khi hai người gặp lại nhau. Khi ấy cô chỉ có cảm giác thoáng qua, nhưng sao bây giờ nghĩ lại thì cứ luôn rõ mồn một trước mắt.

Có lẽ, trái tim của con người là thứ hết sức kì lạ… Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không biết làm sao.

Tôn Dao cũng hết cách với cô. “Vậy thì cứ đi tìm anh ta đi. Đeo bám anh ta, nói với anh ta là cậu vô sỉ thế đấy, không nỡ để anh ta đi.”

“…”

“Ở quê thì có sao? Lái xe mấy tiếng đồng hồ chứ mấy. Nếu thực sự không nỡ xa anh ta thì có là ở tận nước Mỹ cũng bay qua được.”

Nhậm Tư Đồ bật cười rồi lắc đầu. Cô cảm thấy mình không làm được chuyện ấy. Nhưng trong khi lắc đầu, một âm thanh khác bỗng từ từ vang lên và chiếm thế thượng phong trong cô: Đúng vậy, lái xe mấy tiếng đồng hồ chứ mấy. Kết quả tồi tệ nhất thì cũng chỉ bị anh đuổi ra khỏi nhà hoặc là từ chối không gặp thôi… Cùng lắm thì khi đi hăng hái, khi về buồn thiu thôi…

Tầm Tầm nghe thấy tiếng bước chân vội vã, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhậm Tư Đồ đang cầm ví tiền và áo khoác chạy thẳng ra cửa, trông dáng vẻ thì hình như đang vội vã ra ngoài.

“Mẹ đi đâu vậy?” Tầm Tầm hỏi.

Nhậm Tư Đồ chỉ kịp căn dặn Tôn Dao một câu: “Tôn Dao, chăm sóc Tầm Tầm giúp mình một hôm.”

Vừa nói cô vừa đi giày, cầm lấy chìa khoá đang móc trên giá, chạy ra khỏi cửa.

Tôn Dao chỉ giải thích với Tầm Tầm một câu rất nhẹ nhàng: “Mẹ con ấy à, đang đi nhận lỗi.” Nói xong cô liền bước về phía phòng bếp. “Nhậm Tư Đồ đi rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn vặt một cách thoải mái. Con muốn ăn gì, dì đi lấy?”

Mắt Tầm Tầm lập tức sáng rực lên.

“Sô cô la! Mực khô! Trái cây ướp lạnh! Thịt khô.” Tầm Tầm nói xong, đang định cúi đầu chăm chú đọc truyện tranh tiếp thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngước lên bổ sung. “Còn cả khoai tây chiên và Coca nữa.”

Nhậm Tư Đồ ôm gối ngồi ngoài cửa ngôi nhà. Bây giờ đã qua mười hai giờ đêm, thật ra cô cũng không chắc lắm là lần này Thời Chung về quê có ở chỗ này hay không, hoặc rốt cuộc thì khi nào anh mới về.

Đợi tới mức lơ mơ buồn ngủ, Nhậm Tư Đồ không thể không nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân đi từ xa tới gần.

Nhậm Tư Đồ nuốt nước miếng, do dự không biết nên giả vờ ngủ hay lập tức đứng dậy. Còn chưa quyết định xong thì tiếng bước chân đã dừng lại trước mặt cô.

Cô ngửi thấy hơi thở và mùi hương quen thuộc của Thời Chung.

Cô quyết định không mở mắt ra.

Nếu anh muốn cho cô vào nhà thì sẽ bế cô lên như trước đây. Nếu anh quyết định không gặp lại cô nữa thì sẽ bỏ mặc cô ở đấy, đi vào nhà một mình. Như thế thì cô cũng không cần mở mắt ra để nhìn xem mình quê và khó xử đến nhường nào…

Nhậm Tư Đồ nghe tiếng tim mình đập dồn dập, nhưng thứ cô muốn nghe nhất chính là âm thanh anh cúi người xuống, tiến đến gần mình…

Nhậm Tư Đồ cảm giác được hơi thở của anh càng lúc càng tới gần.

Anh đang ngồi xuống.

Lúc này, Nhậm Tư Đồ đã không thể mở mắt được nữa, cô cố giữ hơi thở thật nhịp nhàng, đợi anh bế mình lên.

Nhưng cảnh tượng mà cô mong đợi không hề xảy ra, rõ ràng hơi thở của anh gần đến thế nhưng lại không hề chạm vào cô. Nhậm Tư Đồ không kìm được, siết chặt nắm tay.

“Em học được chiêu giả vờ ngủ này từ khi nào vậy?” Giọng của Thời Chung hơi trầm, khiến người ta không nghe ra được là trong ấy có chứa sự trào phúng hay thăm dò. Nắm tay của Nhậm Tư Đồ bất giác siết chặt hơn. Một là cô không tin mình đã để lộ sơ hở, hai là muốn thi gan với anh, nên hai mắt vẫn cứ nhắm chặt, không động đậy.

Có lẽ anh đã đứng thẳng dậy, bởi vì hơi thở đã cách xa cô. Sau đó lại vang lên tiếng chìa khoá tra vào cửa, Nhậm Tư Đồ nghe thấy rất rõ ràng. Chìa khoá xoay một vòng, rồi lại một vòng, sau đó là tiếng mở cửa, cuối cùng là tiếng rút chìa khoá ra.

Sau đó nữa, có lẽ là tiếng anh vào nhà, đóng cửa lại…

Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ cũng không nhịn được nữa, lập tức mở mắt ra. Cô nhặt lấy điện thoại của mình đang đặt trên mặt đất, đứng bật dậy như lò xo, gần như là trừng mắt nhìn về phía Thời Chung… Bởi vì cô hoàn toàn không dám tin anh sẽ để cô lại ngoài cửa một mình thế này.

Trước đây được anh nâng niu chiều chuộng nhiều thế nào thì bây giờ lòng tự trọng của cô lại bị tổn thương nhiều như thế đó.

Thời Chung không thèm quay đầu nhìn cô lấy một cái mà chân chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó đi thẳng vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, khiến Nhậm Tư Đồ quýnh lên, vội vàng đưa tay chặn cửa.

Nói thật, Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất xa lạ với người đàn ông toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, người lạ chớ tới gần này, cho nên cô càng không biết nên ứng phó với anh thế nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ ấp úng hỏi: “Có thể để em vào nhà không?”

Thời Chung lặng lẽ nhìn cô từ đầu tới chân, không trả lời.

Nhậm Tư Đồ nói xong thì lập tức hối hận. Không đúng, cô không nên nói như thế. Lúc nãy sau khi chờ đợi chán chê mà vẫn chưa thấy anh về, cô đã gọi điện thoại cho Tôn Dao…

Cô không nên dùng giọng điệu cầu xin như thế, bởi đối với câu hỏi này, anh chỉ cần dùng một từ “không” là có thể dễ dàng từ chối cô ngay. Lẽ ra cô nên nói giống như những gì Tôn Dao đã chỉ bảo…

“Ý của em là… em không mang ví tiền theo, nếu anh mà không cho em vào nhà thì tối nay em chỉ có thể ngủ ngoài đường.” Nhậm Tư Đồ lập tức đính chính.

Sau đó, cô thấy Thời Chung cau mày vài giây.

Cuối cùng anh cũng mở cửa ra.

Nhậm Tư Đồ thầm thở phào một hơi, rất sợ anh đổi ý nên vội vàng bước vào trong. Một là muốn tìm đề tài nào đó để phá tan sự im lặng này, hai là hơi tò mò nên cô vừa thay giày vừa hỏi: “Sao lúc nãy anh biết em giả vờ ngủ?”

Cô tưởng rằng anh sẽ không trả lời, không ngờ anh lại đáp lại ngay: “Điện thoại của em vẫn còn nóng, rõ ràng là vừa kết thúc cuộc gọi không lâu, sao có thể ngủ nhanh như thế được?”

“…”

Nhậm Tư Đồ hối hận là vừa rồi trò chuyện với Tôn Dao lâu quá. Nếu không bị anh phát hiện mình giả vờ ngủ thì có lẽ đã không xảy ra chuyện khiến cô xấu hổ như ở ngoài cửa lúc nãy.

Nhưng Nhậm Tư Đồ không biết sau khi vào nhà, sự xấu hổ ngượng ngập mới thực sự bắt đầu. Người đàn ông kia chỉ ném cho cô một câu: “Phòng dành cho khách tuỳ em sử dụng” rồi lập tức để cô lại một mình trong đó, chuẩn bị quay về phòng ngủ của mình.

Trơ mắt nhìn anh đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Nhậm Tư Đồ cảm thấy đau đầu.

Căn phòng khách rộng lớn cứ như thể một con quái vật đang im lìm ngủ say, gần như muốn nuốt chửng Nhậm Tư Đồ. Cô nghĩ ngợi giây lát, nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng im ỉm, vẫn không biết phải làm cách nào.

May mà lúc này, cô nhận được điện thoại của Tôn Dao.

Sau khi nghe máy, câu đầu tiên mà Tôn Dao nói chính là: “Đừng nói cậu vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa đấy nhá?”

“Không, đã vào nhà rồi.”

Tôn Dao hưng phấn reo lên “ố ồ” nhưng rồi lập tức phát hiện ra sự khác thường. “Nếu cậu đã vào được nhà thì sao còn có cái giọng thảm thương ấy?”

Nhậm Tư Đồ đành kể cho Tôn Dao nghe cảnh ngộ thê thảm của mình.

Tôn Dao thì lại không quá tuyệt vọng. “Thế cũng chưa phải là quá tệ, ít nhất anh ta về có một mình mà không ôm một cô em nào đến trước mặt cậu.”

“Cậu đừng có nói mát nữa. So với tình hình bây giờ, mình thà là anh ấy ôm một cô gái nào đó đứng trước mặt mình, mình còn có thể cãi nhau với anh ấy một trận, sau đó hoàn toàn hết hy vọng. Chứ lúc nãy, anh ấy nhìn mình như thể nhìn một người xa lạ ấy, nói chưa tới hai câu, mình muốn cãi nhau cũng không có cơ hội, đúng là…” Ức chết đi được.

Tôn Dao im lặng gần một phút. “Người đàn ông này cũng dứt khoát thật. Khi yêu thì mặc cho cậu cưỡi lên đầu lên cổ anh ta, nhưng một khi đã quyết định buông tay thì lại coi cậu như không khí, không hề dây dưa lòng vòng…”

Nhậm Tư Đồ vội ngắt lời Tôn Dao: “Mình muốn nghe cậu nghĩ cách chứ không phải nghe cậu khen anh ấy.”

Một phút im lặng lại bắt đầu…

“Ăn mặc hở hang một chút, rót ly nước mang vào phòng cho anh ta, hỏi anh ta khát không.”

“Có hiệu nghiệm không đó?”

“Kịch bản hay viết thế đấy, mình đã diễn phân cảnh này trong bốn, năm bộ phim rồi, thành công ba lần. Xác suất thành công… có lẽ khá cao.”

Nhậm Tư Đồ không mấy tin tưởng vào lời đề nghị này. Thực tế và trong phim sao có thể giống nhau được?

Nhậm Tư Đồ cúp máy, đi vào phòng ngủ dành cho khách, nhìn lướt qua một vòng. Phòng ngủ của khách được quét dọn rất sạch sẽ, thậm chí không hề có hơi thở của con người, vắng lặng tới nỗi Nhậm Tư Đồ không dám ở lại đó.

Còn biết làm sao được? Đành phải cởi thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc