ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Có điều, nghe hai chữ “chúc mừng” phát ra từ chính miệng của Tưởng công tử chẳng khác nào nghe thấy một tin tức đe dọa từ anh ta, khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất khó chịu và phải xóa bỏ tin nhắn ấy đi.

Ngoại trừ tin nhắn chúc mừng nhưng lại không làm cho người nhận cảm thấy vui vẻ kia thì còn có mấy tin nhắn do Tôn Dao gửi tới. Nhậm Tư Đồ quay đầu nhìn Thời Chung đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Từ trước đến nay, dường như đây là lần đầu tiên cô dậy sớm hơn anh. Xem ra mấy ngày nay anh phải bôn ba nên mệt lắm rồi.

Nhìn những vết đỏ dọc ngang do mình tạo ra trên lưng anh, Nhậm Tư Đồ lại âm thầm bổ sung thêm một câu: Tối qua anh cũng bị giày vò đủ mệt rồi.

Không muốn đánh thức anh nên cô chuyển sang đến độ loa trong để nghe tin nhắn thoại của Tôn Dao. “Đêm nay mình sẽ không sang quấy rầy hai người nhưng hai người cũng nên tiết chế một chút. Tối nay mình ngủ ở khách sạn, sáng mai sẽ về tìm các cậu. Nhớ bảo vị hôn phu của cậu trả tiền khách sạn cho mình, cộng thêm nhớ cho mình một bao lì xì trả công bà mối. Chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng, nếu thiếu một xu mình cũng sẽ không cho cậu đi lấy chồng đâu.”

Nhậm Tư Đồ vừa nghe vừa cười. Nhưng cô vừa đặt điện thoại lên bàn thì đã rơi vào một vòng tay đang lặng lẽ vươn tới. Sau đó, một giọng nói khàn khàn ngái ngủ bỗng vang lên bên tai Nhậm Tư Đồ: “Một mình em trốn ở đây ngây ngô cười cái gì vậy?”

Nhậm Tư Đồ vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt hẹp dài của Thời Chung. Cô cười ngây ngô sao? Nhậm Tư Đồ đưa tay sờ lên môi…Cười ngây ngô thì nhận là cười ngây ngô vậy, dù sao thì cô cũng không cần giữ hình tượng ở trước mặt anh nữa.

Thời Chung vươn người qua định hôn cô lại bị cô đưa tay chặn vai lại. “Anh mau đi tắm đi, Tôn Dao sắp đến đây rồi đấy.”

“Cô ấy qua đây làm gì?” Rõ ràng là Thời Chung không được vui cho lắm.

“Tối qua cậu ấy chạy từ phim trường Hoành Điếm về đây, đáng tiếc là đã bỏ lỡ đoạn hay nhất. Cậu ấy bảo anh chuẩn bị một bao lì xì trả công bà mối để bù lại sự tiếc nuối kìa.”

Thời Chung vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ một lát rồi lại nói: “Vậy anh cho cô ấy hai bao lì xì luôn, em bảo cô ấy hôm nay đừng qua làm kỳ đà cản mũi nữa.”

Nói xong, anh liền khom người định bế thốc cô lên. “Đi tắm thôi.”

Nhậm Tư Đồ vội vàng cười và né tránh. Bế cô vào phòng tắm chỉ đơn giản là để tắm rửa thôi sao? Nhậm Tư Đồ giơ tay ra chặn anh lại, không cho anh đến gần mình, tỏ vẻ sẽ không bị mắc lừa lần nữa. “Anh không mệt sao?”

“Mới sáng sớm mà bà Thời đã tỉnh táo và hăng hái như vậy, anh làm sao dám mệt?”

Chút sức lực chống chọi mong manh của cô bị anh hóa giải một cách nhanh chóng. Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình. Cả người cô liền bị anh ôm vào lòng.

Còn tay kia của anh thì cầm điện thoại của cô lên, giơ tới trước mặt hai người, vừa mở khóa vừa hỏi cô: “Mật mã là gì?”

“0901.”

Ngón tay đang bấm mật mã của Thời Chung lập tức khựng lại, nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên. “Chẳng phải là 1217 sao? Em đổi khi nào vậy?”

Nhậm Tư Đồ cũng nheo mắt lại với vẻ hoài nghi, không kìm được phải nhìn anh từ trên xuống dưới. “Sao anh lại biết là 1217?” Vả lại. “… Anh đã biết là 1217 rồi thì còn hỏi làm gì?”

Thời Chung nhún vai. “Nghe Tôn Dao nói em lấy ngày mất của con chó do em và Thịnh Gia Ngôn cùng nuôi để làm mật mã. Nếu đã thế thì anh thà giả vờ là mình không biết chuyện này.”

Đây là lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ nghe người đàn ông này thẳng thắn thừa nhận sự nhỏ nhen của mình. Cô lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Thời Chung không dừng lại lâu ở vấn đề khiến mình mất mặt này mà lập tức hỏi cô: “Vậy 0901 có ý nghĩa gì?”

Lần này đến lượt Nhậm Tư Đồ ngập ngừng không muốn nói. Cô dè dặt ngước mắt lên nhìn anh. “Ừm… em không nhớ cái ngày tuyết rơi – ngày anh nhìn thấy em lần đầu tiên – là ngày nào. Nhưng sau đó nghĩ lại, ngày mà chúng ta chính thức quen biết nhau không phải là hôm ấy mà lẽ ra phải là ngày khai giảng năm hai trung học. Đó là ngày mùng Một tháng Chín, vô cùng dễ nhớ nên quyết định lấy ngày hôm đó làm ngày kỷ niệm quen nhau.”

Thời Chung dở khóc dở cười, giả vờ tức giận cau mày. “Có ai tùy tiện lấy ngày kỷ niệm như em không?”

Nhậm Tư Đồ dẩu môi lên.

Thôi được rồi, bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này. Thời Chung lặng lẽ mở khóa điện thoại, vừa nói “lát nữa tính sổ với em sau” vừa mở hộp tin nhắn của cô ra, nhắn cho Tôn Dao một tin thoại. “Bà mối, anh còn có rất nhiều món nợ chưa kịp tính sổ với Nhậm Tư Đồ, có lẽ cả ngày hôm nay cũng không tính hết nên hôm nay không tiện tiếp đãi em. Hôm khác anh sẽ cho em hai bao lì xì coi như là bồi thường.”

Nói xong còn không quên liếc nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt đầy ẩn ý. Nhậm Tư Đồ bị anh ôm trong lòng nên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của anh ngay. Điều này khiến cho cô âm thầm khiếp đảm một trận: Cả ngày cũng không tính hết. Khẩu khí ghê thật…

Thời Chung chậm rãi đặt điện thoại lên bàn. Nhậm Tư Đồ đã đoán trước được là anh sẽ nhấc bổng mình lên như vác một cái bao bố. Khi cô đang khóc không ra nước mắt thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, kịp thời giải vây cho cô.

Là Tôn Dao nhắn trả lời.

Tay của Thời Chung vẫn đang cầm di động, chưa kịp rút về. Anh hơi do dự không biết có nên nghe hay không. Nghĩ ngợi một lát, anh quyết định mở tin nhắn của Tôn Dao ra. Ngay sau đó, Thời Chung liền nghe thấy một “tin dữ”: “Ừm… Thật ngại quá, em đã đến trước cửa rồi.”

Tôn Dao vừa nói xong, Thời Chung và cô gái trong lòng mình đều đưa mắt nhìn nhau. Nhưng cả hai chỉ vừa nhìn nhau được một giây thì tiếng chuông cửa vui tai đã vang lên.

“Kính coong!”

Tôn Dao đứng bên ngoài đợi một lúc mới có người ra mở cửa, nhưng rõ ràng là sự xuất hiện của cô không được hoan nghênh cho lắm. Tôn Dao đứng ngoài, Thời Chung đứng phía trong cửa, cô nhìn gương mặt không biểu cảm của Thời Chung, đã biết mà còn cố hỏi: “Xem ra em đến không đúng lúc phải không?”

Những lúc người đàn ông này đanh mặt lại không nói chuyện thì đúng là hơi đáng sợ thật. Ánh mắt ấy đang thẳng thừng cảnh cáo Tôn Dao rằng: Biết điều thì lập tức ra về cho tôi.

Nhưng Tôn Dao hoàn toàn không sợ hãi trước dáng vẻ của anh, cứ ung dung lấy từ trong túi xách của mình ra một cuốn sổ hộ khẩu, quơ qua quơ lại trước mặt Thời Chung. “Em mang cái này đến cho anh nè…”

Thời Chung nhận lấy cuốn sổ hộ khẩu, vừa mở ra xem thì hơi ngẩn người, sau đó ngước mắt nhìn Tôn Dao. Mặc dù anh vẫn không nói chuyện nhưng ánh mắt đã lễ độ hơn cả trăm lần.

Tôn Dao cười đắc ý rồi cởi giày, thay dép đi trong nhà không chút khách khí. Cô loẹt quoẹt đi vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống sofa, vừa quay đầu qua thì thấy Nhậm Tư Đồ từ phòng ngủ đi ra.

Nhậm Tư Đồ còn chưa tới gần Tôn Dao thì cô bạn đột nhiên giả vờ cau mày lại, sau đó đưa tay che mắt mình. “Mau mau tháo cái nhẫn của cậu ra đi, mắt mình sắp bị nó làm cho chói lóa rồi.”

Không hổ là diễn viên, mỗi một hành động cử chỉ đều rất giống, cứ như là cô bị chiếc nhẫn của Nhậm Tư Đồ làm cho chói mắt thật vậy. Nhậm Tư Đồ bật cười rồi bước về phía cô.

Tôn Dao ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương kia, đột nhiên thay đổi ý định, hét to về phía Thời Chung đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía họ, đang lật coi thứ gì đó: “Em hối hận rồi, bao lì xì cho bà mối em nhất định phải thêm vào một con số không, thành chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng.”

Nhậm Tư Đồ vội vàng bảo Tôn Dao dừng lại.

Thời Chung vốn đã mất hứng vì sự xuất hiện bất ngờ của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ không dám chắc rằng anh còn có thể chịu đựng cái miệng huyên thuyên lắm điều của cô.

Tôn Dao thấy Nhậm Tư Đồ lo lắng đến nỗi đưa mắt ra hiệu cho mình đừng đùa giỡn quá trớn thì cố ý tỏ vẻ hết sức thất vọng, nhìn cô từ đầu đến chân. “Không phải chứ, vẫn chưa gả cho người ta mà đã mắc chứng sợ chồng thế kia à? Hơn nữa tuy lần này mình tới lấy bao lì xì nhưng mục đích thực sự chính là đưa hộ khẩu đến, anh ấy phải niềm nở bưng trà rót nước cho mình để tỏ lòng biết ơn mới phải chứ.”

Nhậm Tư Đồ vẫn chưa hiểu. “Hộ khẩu gì?”

Cô vừa nói xong thì thấy Thời Chung xoay người đi về phía phòng khách và đúng như những lời dự đoán của Tôn Dao, tuy trên mặt không có vẻ gì là ân cần niềm nở nhưng giọng nói lại hết sức lễ độ: “Em uống gì? Cà phê hay trà?”

Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung với ánh mắt kinh ngạc, còn Tôn Dao thì đắc ý nháy mắt với Nhậm Tư Đồ rồi trả lời Thời Chung: “Cà phê.”

Không ngờ Thời Chung lại làm thật. Anh quay đầu đi thẳng vào trong bếp, pha cà phê cho vị khách mà lúc nãy mình hoàn toàn không hoan nghênh.

Bình luận

Truyện đang đọc