VẬN MAY ĐỔI ĐỜI



“Ha ha ha”.

Tiếng cười này là của Lâm Minh phát ra, người trong giới các ông trùm.

“Chấn Châu, Lý Thần này giỏi thật đấy!”
Lâm Minh trực tiếp bày tỏ sự tán thưởng với Lý Thần mà không hề lảng tránh.

Những ông lớn khác nhếch môi, Lâm Minh ông lúc nào chả mặc chung một cái quần với Hoắc Chấn Châu, lúc này còn giả bộ làm gì.

Nhưng cho dù là bọn họ thì vẫn phải thừa nhận rằng chiêu này của Lý Thần chơi rất đẹp.

Hoắc Chấn Châu cười nói: “Cậu nhóc này vẫn luôn như vậy”.

Lời nói rất tùy ý, nhưng nó cũng phản ánh sự trân trọng và sự bảo vệ mà Hoắc Chấn Châu dành cho Lý Thần.


Dù sao không phải loại người nào cũng được người đứng đầu nhà họ Hoắc gọi là ‘cậu nhóc’ như vậy.

Đây là cách trưởng bối gọi vãn bối của mình.

Tâm trạng của Hoắc Chấn Châu và Lâm Minh đang khá tốt, nhưng sắc mặt của hai người Lưu Đại Hùng và Lý Diệu Khang lại không được tốt như vậy.

Bọn họ không có mặt ở đó, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, con trai của họ bị Lý Thần vả đôm đốp vào mặt.

Con trai mất mặt thì người bố như này vinh quang ở đâu được?
Giới ông lớn không quá quan tâm đến số tiền ba trăm triệu này, ngược lại lại hiểu rõ hơn về thủ đoạn ra tay của Lý Thần.

Khi họ nói chuyện cười đùa, cuộc đấu giá vẫn tiếp tục.

Lưu Tử Hào và Lý Minh Đường cũng cố gắng đè nén sự khó chịu, ngồi đó với khuôn mặt sưng xỉa của mình.

Theo quy định, hầu hết những đại gia có mặt ở đây đều phải mua ít nhất một thứ về, nếu không thì mai mốt báo lá cải đăng tin nhà giàu keo kiệt, ngại làm từ thiện.

Vì vậy mặc dù như ngồi trên đống lửa, nhưng Lưu Tử Hào và Lý Minh Đường trong lúc đang đợi một chiếc bát sứ trắng xanh có giá khởi điểm hai trăm nghìn đô la Hồng Kông, vẫn ngồi hét giá.

“Hai trăm nghìn”, Lý Minh Đường hét một mức giá khởi điểm.

Không ai tranh với anh ta, dù sao thì danh tính của tứ đại gia tộc bày ra đó, cộng thêm việc ai ai cũng biết Lý Minh Đường vừa bị bẽ mặt một trận, lúc này tâm trạng nhất định là rất tệ, vì vậy chẳng có ai lại tự mình chuốc phiền phức cả.

“Một triệu”.


Bất ngờ thay, Lý Thần đã không mua thêm gì kể từ Trái tim thiên sứ bây giờ bất ngờ hét giá.

Ngoài dự liệu, trong tình lý.

Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì cười thành tiếng, cuống quít nói bên tai Hoắc An Lan: “Em xem, anh đã nói Lý Thần sẽ không cam chịu như vậy mà, tối nay nhất định phải khiến hai thằng ngốc đó mất mặt chết mới thôi”.

Lý Thần hét giá khiến sắc mặt của Lý Minh Đường vô cùng ảm đạm.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Lý Thần ở phía đằng xa, mà người ta thì thản nhiên như không, thậm chí còn ăn một quả dâu tây trên bàn, không buồn nhìn anh ta một cái.

Lý Thần càng như vậy, sự tức giận và căm hận trong lòng Lý Minh Đường càng lúc càng dâng cao.

“Ba triệu”, Lý Minh Đường gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này anh ta không được nhịn, nếu không người mất mặt không chỉ mình anh ta mà còn cả nhà họ Lý.

“Tám triệu”, Lý Thần nói gần như ngay sau lời của Lý Minh Đường, ra một mức giá mới.

“Lý Thần!”, Lý Minh Đường giận dữ hét lớn rồi đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thần, vô cùng cay nghiệt nói: “Mày muốn giỡn mặt với tao à?”

Lý Thần lấy một quả dâu tay bỏ vào miệng, nhai một cái rồi nuốt xuống, sau đó cầm lấy một quả khác đưa cho Hoắc An Lan, nói: “Ăn thử đi, ngọt lắm”.

Lý Minh Đường đứng bất động, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, anh ta bị phớt lờ, biến thành trò cười của tất cả mọi người, ai ai cũng đều đang cười nhạo anh ta.

“Được! Là mày ép tao! Mười triệu!”, Lý Minh Đường hung dữ gầm lên.

Lý Thần nhìn sắc mặt hung hăng của Lý Minh Đường, cười nhẹ nói: “Anh Lý giàu có như vậy, sao làm chuyện tốt như chuyện từ thiện này lại trở nên keo kiệt thế? Năm mươi triệu”.

“Ha ha ha!”
Lý Minh Đường cuồng ngông cuồng, nói: “Thằng nhà quê, mày đọ tiền với tao à? Tài sản cá nhân của tao lên tới tiền tỷ! Nào, tới đây, tao ra giá một trăm triệu!”
Lý Thần nhún vai, nhẹ giọng nói: “Anh Lý không hổ danh là anh Lý, quả nhiên là người chơi hệ từ thiện, bỏ ra số tiền lớn lên tới một trăm triệu để mua một chiếc bát sứ, việc này tôi không làm được, bái phục, chỉ đành ngả mũ nhường đường, tôi rút lui”.

Lý Minh Đường trợn tròn mắt khi nghe thấy những lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, gầm lên: “Thằng chó chết, mày chơi tao à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc