VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Chỉ như vậy thôi mà lời nói của Lý Thần cũng đã đủ khiến ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu kinh hãi rồi.   

Bọn họ biết dã tâm của Lý Thần rất lớn nhưng không ngờ lại lớn như vậy.   

Nếu là người khác đứng trước mặt họ nói như vậy thì chắc chắn họ sẽ cho rằng kẻ đó bị điên.   

Advertisement

Lý Thần thì khác.   

Advertisement

Cũng chỉ có Lý Thần mới được đãi ngộ như vậy.   

Bởi vì họ đích thân nhìn thấy Lý Thần đã trở thành một người có địa vị tới ngày hôm nay từ một nhân vật nhỏ bé như thế nào.   

“Nếu như cháu thành công, thì sao có thể chỉ trở thành tỷ phú Châu Á chứ, có khi còn có thể cạnh trạnh trở thành tỉ phú thế giới đấy”, Hoắc Chấn Châu cảm thán.   

Lý Thần khẽ cười: “Đối với hư danh, cháu không bận tâm lắm, có điều cháu đợi có khả năng giành được địa vị đó thì nhất định sẽ giành”.   

Ông cụ Hoắc cười: “Chuyện sau này để sau này nói. Có điều kế hoạch của cháu rất tốt. Đợi sau này, cần giúp đỡ gì cứ nói nhé”.   

…  

“Cuồng ngạo!”  

Lâm Chính Bân đặt mạnh ly trà xuống bàn, huỵch toẹt ra hai từ.   

Từ buổi tiệc tối quay về, sắc mặt Lâm Chính Bân chưa từng tốt lên chút nào. Người giúp việc trong nhà cũng không dám đến gần, chỉ dám né từ xa.   

Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh không lên tiếng  

Thực ra là không dám lên tiếng.   

Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Thần và nhà họ Hoắc bên ca bên hát và chế giễu bố mình như thế nào.   

Lúc này, Lâm Lang Thiên thật chỉ muốn tàng hình, không muốn bị vạ lây.   

Thế nhưng hắn chẳng thể thoát được.   

“Con còn lớn hơn thằng Lý Thần, sao mà đứng cạnh nó thì con giống như phế vật thế?”, Lâm Chính Bân càng nghĩ càng tức, chỉ vào Lâm Lang Thiên và chửi mắng.   

Lâm Lang Thiên cười khổ, đành phải vênh mặt lên cãi: “Bố, ở cái tuổi của bọn con, so với thằng đó thì có mấy đứa đủ tư cách chứ?”  

Lâm Chính Bân sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lúc trước chỉ cái thấy thằng nhóc này âm mưu kinh người, nhưng biết tiến lùi thức thời nên cũng là kẻ biết điều. Nhưng tối nay xem ra, chúng ta đều bị nó lừa rồi, thằng nhóc này, ẩn mình quá kỹ”.   

“Trước đây luôn có một câu nói ở thời đại của mấy đứa, một Nam một Bắc. Phía bắc có nhánh chính của nhà họ Triệu, mười tuổi do quá tạo nghiệp nên cả đời đành phải ngồi xe lăn. Phía Nam thì có cháu trai của Thái Thượng Vương”

Bình luận

Truyện đang đọc