*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn nữa ông vua cờ bạc của Macau chỉ bởi vì một câu nói của ông cụ Hoắc, suốt hai mươi năm trời không dám bước chân vào Hồng Kông nửa bước, mãi cho đến khi ông cụ Hoắc mất mới dám mon men vào, như vậy là đủ để thấy.
Vì vậy Hoắc An Lan nói rằng năm đó ông cụ Hoắc làm ra chuyện cướp dâu, Lý Thần thật sự không hề nghi ngờ.
Advertisement
“Chuyện này… đúng là cả đời mới được nghe một lần”, Lý Thần bình luận.
“Khi đó ông nội chỉ là một ngọn cỏ bên đường, nhưng Lý Vạn Cơ là con cháu nhà tài phiệt, ông nội và bà nội thật lòng yêu thương nhau”, Hoắc An Lan nói: “Trong mắt em, ông nội mới là đàn ông đích thực”.
Advertisement
“Nhưng anh thấy khi Lý Vạn Cơ nói chuyện với ông cụ, cũng vẫn nói nói cười cười mà nhỉ?”, Lý Thần hỏi.
Hoắc An Lan trả lời: “Như vậy có là gì, trong hôn lễ của ông nội và bà nội, Lý Vạn Cơ còn đích thân mang quà đến chúc mừng đấy”.
“Hả?”, Lý Thần híp mắt lại: “Lý Vạn Cơ này đúng là người rất có tầm nhìn”.
Những lời này của Hoắc An Lan đã nâng cảnh giác của Lý Thần đối với Lý Vạn Cơ lên mức cao nhất trong lòng.
Một người có thể nhẫn nhịn được mối hận cướp vợ mấy chục năm, người này nếu như không phải là kẻ ngốc thì là anh hùng tuyệt thế vô song.
Mà Lý Vạn Cơ – người từng là tỷ phú giàu có nhất Châu Á, có là kẻ ngốc được không?
Ông ta chỉ có thể là anh hùng tuyệt thế vô song thôi.
…
Trong khách sạn, trong phòng tổng thống mà ông cụ Hoắc đang ở ngập tràn khói thuốc.
Ngoài ông cụ Hoắc, Lý Vạn Cơ, Lý Gia Thành và Bao Thuyền Vương, Hoắc Chấn Châu và Lý Diệu Khang cũng có mặt ở đây với tư cách là thế hệ thứ hai của nhà họ Hoắc và nhà họ Lý.
Khi Lý Thần bước vào phòng, tất cả mọi người đều ngừng nói và nhìn sang.
“Các vị, cháu xin lỗi, tắc đường nên tới trễ một chút”, Lý Thần xin lỗi.
“Không sao, chúng ta cũng đang tán gẫu chút thôi, nhưng mà có chút chuyện, muốn trưng cầu ý kiến của cậu”, Bao Thuyền Vương mỉm cười, híp mắt nhìn Lý Thần, hồ hởi nói.
Lý Thần coi như bản thân không biết gì, tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hỏi: “Các vị đều là tiền bối, cháu chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, kinh nghiệm cũng chưa đủ, làm sao có thể đưa ra ý kiến cho các vị được ạ?”
Bao Thuyền Vương cười ha ha nhìn về phía ông cụ Hoắc, nói: “Lão Hoắc, đứa cháu này của ông thật là khiêm tốn quá đấy. Nếu như vào con cháu nhà tôi thì lúc này có lẽ mũi đã nổ tận trời xanh rồi”.
Ông cụ Hoắc khẽ cười nói: “Nếu không đưa ra ý kiến thì đưa ra một ít tư tưởng mới mẻ cũng được, mấy ông già bọn ông, tư duy ai nấy đều hóa thạch rồi, không linh hoạt được như đám người trẻ tuổi các cháu”.
“Bọn ta dự định thành lập một liên minh, mục tiêu là xây dựng các địa điểm tổ chức Olympic, dù là danh tiếng hay lợi ích kinh tế, dự án này đều rất đáng để chúng ta thử sức”.
“Chỉ là bây giờ có một vấn đề, các đảng phái trong nội địa đều không mong muốn chúng ta tham gia, về chuyện này, cháu nghĩ như thế nào?”
Nghe thấy lời này của ông cụ Hoắc, Lý Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của ông cụ, cười hỏi: “Cháu xin phép hỏi một câu, các vị định ăn hết miếng bánh này sao?”