VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Lâm Lang Thiên cười nói: “Nếu anh đã muốn nhanh chóng thì tôi cũng không ngại nói thẳng, yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tất cả mọi thứ tôi đều có thể trả lại cho các anh, nhưng cái giá là năm tỷ, ngoài ra hai người gồm anh và Hoắc Hoàn Vũ… đều quỳ xuống cho tôi!”  

Sau khi những từ cuối cùng được thốt ra, nụ cười trên mặt Lâm Lang Thiên lập tức biến mất, biểu cảm trở nên u ám dữ tợn, giống nhu ác ma xé nát chiếc mặt nạ hóa trang của mình để lộ ra lớp răng nanh.  

Advertisement

Khi những lời này nói ra, Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ phá lên cười như điên, vẻ mặt đắc ý vô cùng.  

Còn Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt xuống.  

Advertisement

Còn về Lưu Quân sát khí bừng bừng khắp người, lúc này chỉ cần một câu nói của Lý Thần, anh ta sẽ lập tức xông tới xé xác Lâm Lang Thiên.  

Bây giờ Lưu Quân coi Lý Thần là vị cứu tinh của mình, khi anh ta ra tay hoàn toàn không quan tâm đối phương là cậu chủ nhà nào, cho dù có cao quý đến đâu, đối với Lưu Quân, chỉ cần vặn cái rắc phát là được.

“Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ, bây giờ anh Lâm đã lên tiếng rồi, các người không còn gì để nói nữa đúng không? Ha ha, còn đắc ý nữa không? Còn ngông nữa không?”, Quan Lâm Lâm cười lạnh nói.  

Nhan Hạ sờ vào chiếc mũi bị đau của mình, cay nghiệt nói: “Có bản lĩnh thì lôi sự kiêu ngạo trước đây ra đi? Bây giờ xem ai chơi chết ai!”  

“Nghe thấy chưa, điếc rồi hay là lỗ tai toàn cứt? Anh Lâm bảo các người quỳ xuống!”  

Quan Lâm Lâm tỏ ra vô cùng đắc ý, hận không thể nhảy dựng lên, nhìn chăm chăm Lý Thần, kiêu căng nói: “Không phải anh rất có năng lực sao? Không phải anh rất thanh cao sao? Ra vẻ bản thân giỏi giang tiếp đi? Tiếp tục đi chứ, bây giờ tôi xem xem anh lấy gì mà ra vẻ!”  

“Tô Vãn Thanh đúng là bị mù mới nhìn trúng mày, tao phải thật tận hưởng bộ dạng quỳ xuống của mày mới được, sau đó chia sẻ cho Tô Vãn Thanh, hỏi xem cô ấy sao lại tìm cái loại ăn bám thế này, ha ha ha”.  

“Có lẽ Tô Vãn Thanh lúc đó sẽ chết tâm với mày thôi? Chỉ có tao, Nhan Hạ mới là định mệnh của cô ấy, tao mới là người đàn ông xứng đáng với cô ấy!”  

Nhan Hạ gần như phát điên, mọi tức giận và ấm ức đều bùng phát vào lúc này.  

Anh ta nhìn Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ, cười điên cuồng nói: “Tao đã mong chờ giây phút này rất lâu rồi! Đợi sau khi mày quỳ xuống, tao sẽ cướp Tô Vãn Thanh đi, mày cứ chống mắt lên mà xem!”  

Lâm Lang Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhẹ giọng nói: “Xem ra duyên qua đường của hai người không được tốt lắm nhỉ, sao rồi, nghĩ kỹ chưa? Nghĩ kỹ rồi thì quỳ xuống xin lỗi tôi đi”.  

“Đúng rồi, không phải anh nói bọn họ là găng tay của tôi sao?”  

“Vậy tôi sẽ thêm một điều kiện, anh không chỉ quỳ xuống trước mặt tôi mà còn phải quỳ xuống trước găng tay của tôi nữa, như vậy, tâm trạng của tôi tốt thì sẽ trả đồ cho các người”.  

Lúc này Lâm Lang Thiên rất hả dạ, bữa cơm mà hắn sắp xếp hôm nay chính là muốn cố ý làm nhục Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ.  

Đối với hắn, hai người này hoàn toàn không có cơ hội lật ngược tình thế.  

Chỉ có thể bị mình nắm thóp.  

Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm nhìn Lâm Lang Thiên đầy cảm kích.  

“Lang Thiên, cám ơn anh vì đã cho bọn em cơ hội được trút giận”, Quan Lâm Lâm dịu dàng nói với Lâm Lang Thiên. 

Bình luận

Truyện đang đọc