VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Lâm Chính Bân vừa dứt lời thì bầu không khí giữa bốn người lập tức rơi vào im lặng và lúng túng.   

Advertisement

Lâm Chính Bân cười hề hề, nhưng ánh mắt nhìn Lý Thần thì ánh lên vẻ sâu xa, dường như đang đợi xem anh sẽ đáp lại như thế nào.   

Hoắc Chấn Châu không biểu lộ biểu cảm gì, chỉ nhìn Lâm Chính Bân bằng ánh mắt khó chịu, nhưng cuối cùng thì vẫn quan tâm tới sắc mặt của Lý Thần hơn.   

Advertisement

Dường như chỉ cần Lý Thần lên tiếng là Hoắc Chấn Chân sẽ lập tức bật lại Lâm Chính Bân ngay.   

Đừng quên, cái sự cuồng ngạo của Hoắc Hoàn Vũ cũng là được di truyền  từ Hoắc Chấn Châu.   

Mặc dù hiện tại gia chủ của nhà họ Hoắc đã rút khỏi giang hồ nhiều năm, nhưng nỏi thẳng ra thì từ lúc nhà họ Hoắc phát đạt, Hoắc CHấn Chân mới đúng nghĩa là đời thứ hai được hưởng.   

Ông Hoắc này mà ác lên thì còn kinh khủng hơn gấp bội so với Hoắc Hoàn Vũ.   

Còn Lâm Lang Thiên, căn bản không tới lượt hắn lên tiếng.   

Vì vậy, ngược lại Lâm Lang Thiên trở nên thoải mái hơn, chỉ liếc nhìn Lý Thần đợi anh trả lời.   

Bầu không khí im lặng lúng túng cũng chỉ kéo dài khoảng vài nhịp thở, Lý Thần cười nói: “Sóng sau có mạnh đến mấy thì cũng vẫn đi theo quỹ đạo và kinh nghiệm của tiền bối, vì vậy cần phải học hỏi nhiều, chỉ có điều không biết sóng trước như thế nào thôi”.   

“Nếu như giống chú Hoắc thì tôi cảm thấy tôi còn nhiều không gian để tiến bộ lắm”   

Vừa dứt lời, Hoắc Chấn Châu đã cười híp mắt. Lâm Chính Bân cũng bật cười, chỉ có điều nụ cười có phần méo mó.   

Đáp lại bằng câu nói đó, Lý Thần đã tự hạ thấp mình, nâng Hoắc Chấn Châu lên và cũng để bật lại Lâm Chính Bân.   

“Khá lắm, khá lắm”.   

Lời nói của Lâm Chính Bân chứa đựng hàm ý sâu xa. Vừa nói ông ta vừa quay qua nhìn Lâm Lang Thiên: “Thấy chưa, bình thường bố hay nói người giỏi ắt có người giỏi hơn. Chính là người như Lý Thần. Tuổi hai đứa ngang nhau nhưng bản lĩnh thì con kém cậu ta quá nhiều, học theo cho tốt vào”.   

Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì cung kính nói: “Biết rồi bố, con sẽ khiêm tốn học tập theo Lý Thần”.   

“Ông Lâm quá khen, chẳng qua tôi may mắn hơn chút, cũng chẳng có bản lĩnh lớn lao gì. Ông khen tôi như vậy lại khiến tôi đắc ý mất”, Lý Thần thản nhiên nói.   

Lâm Chính Bân cười ha ha: “Còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy thì có đắc ý như nào cũng vẫn được, đều là điều hợp lý thôi!’  

“Có điều Lý Thần này”.   

Lâm Chính Bân đổi chủ đề, giọng điệu có phần thản nhiên.   

“Quốc gia chúng ta rộng lớn, địa linh nhân kiệt, giống như tôi đã dạy Lang Thiên, cần phải luôn nhớ tới đạo lý người giỏi ắt có người giỏi hơn, tuyệt đối không được vì chút thành tích mà không coi người trong thiên hạ ra gì”.   

“Thời đại của mọi người vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, vì vậy nhiều kẻ địch chưa chắc đã là chuyện tốt”.   

Lý Thần thản nhiên nói: “Cảm ơn ông Lâm nhắc nhở, tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ”.   

Lúc này Hoắc Chấn Chân lên tiếng: “Ông Lâm, câu này thì tôi không thích rồi. Người trẻ không có chút bồng bột và xông xáo thì còn có thể gọi là người trẻ sao? Gây chuyện thì gây chuyện, coi như là tích lũy kinh nghiệm thôi, vẫn phải nhờ những lớp người như chúng ta chống đỡ mà”.   

“Tôi và ông không đỡ nổi thì phía trên vẫn còn ông cụ đó. Ông nói có phải hay không?”  

Nghe Hoắc Chấn Châu nói vậy, biểu cảm của Lâm Chính Bân trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta nhìn chăm chăm Hoắc Chấn Châu, thản nhiên cười nói: “Xem ra nhà họ Hoắc các ông đánh giá rất cao người thanh niên Lý Thần này chỉ, lời như vậy mà cũng nói ra được”.   

Hoắc Chấn Châu điềm đạm nói: “Đây không chỉ là ý của tôi mà còn là ý của ông già nhà tôi nữa”. 

Bình luận

Truyện đang đọc