*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sanlitun, quán bar Đại Đường Thịnh Thế.
Lúc này trời đã chập tối, là thời gian cao điểm của dân văn phòng tan sở, những con cú đêm bây giờ vẫn còn chưa thức giấc, vì vậy quán bar rất vắng vẻ.
Advertisement
Tại lối vào của quán bar, Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ bước xuống xe, Ngô Hồng Hà đang kính cẩn ở đó với một người đàn ông mặc vest.
“Anh Lý, anh Hoắc”.
Advertisement
Nhìn thấy Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ cùng nhau đi tới, Ngô Hồng Hà vội vàng cung kính chào hỏi.
Bây giờ tâm trạng của Hoắc Hoàn Vũ rất không tốt vì vậy không chào lại Ngô Hồng Hà.
Còn Lý Thần thì gật đầu, nói: “Đã liên hệ xong chưa?”
Ngô Hồng Hà vội vàng nói: “Chúng tôi đã liên hệ xong rồi, đây là ông chủ Trịnh Khoát của quán bar”.
Nghe thấy Ngô Hồng Hà đang giới thiệu mình, Trịnh Khoát vội vàng cúi người kính cẩn nói: “Anh Lý, cậu Hoắc, xin chào, tôi là chủ của quán bar này, nếu có yêu cầu gì xin anh cứ việc giao phó, tôi sẽ gắng hết sức hoàn thành”.
Có thể mở một quán bar ở Satilun Yến Kinh với diện tích rộng lớn như thế này, Trịnh Khoát đã có địa vị và thân thế cao hơn hầu hết những người trong xã hội này rồi, thấy chiếc xe Hutou Ben mà ông ấy đang lái, một chiếc xe hiếm thấy ở trong nước hiện giờ là biết ông ấy rất giàu có, cũng rất quyền thế.
Nhưng cho dù là tiền hay quyền thì cũng sợ so sánh.
Trịnh Khoát nghĩ mọi cách để ôm chặt đùi của Ngô Hồng Hà, bởi vì thân phận con cháu thế gia của Ngô Hồng Hà sẽ giúp cho công việc kinh doanh của ông ấy suôn sẻ hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay, Trịnh Khoát mới được gặp ông lớn thực sự. Thấy dáng vẻ dè dặt và cung kính của Ngô Hồng Hà, Trịnh Khoát biết rằng hai người thanh niên trước mặt này nhất định không phải là người mà ông ấy có thể lơ là được.
“Cám ơn sếp Trịnh, chuyện là thế này, tối hôm qua bạn của tôi chơi ở quán bar của ông, giữa chừng thì xảy ra chút chuyện, bây giờ cần xem camera giám sát của quán ông, không biết có tiện không?”, Lý Thần lịch sự hỏi.
Quy tắc ứng xử của Lý Thần là không xu nịnh khi yếu hơn người khác, không ngông cuồng khi mạnh hơn người khác. Vì vậy đối với Trịnh Khoát, lời của anh khiến đối phương rất dễ chịu.
Trịnh Khoát ngây ra, sau đó vội vàng nói: “Tiện chứ tiện chứ, hai vị mời theo tôi!”
Tiến vào bên trong quán bar, đi thẳng đến phòng giám sát, chỉ thị của ông chủ Trịnh Khoát được thực hiện ngay lập tức. Ngay sau đó Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh quán bar tối qua trên màn hình.
Thành thật mà nói, ánh sáng trong quán vốn đã mờ ảo, xung quanh các dân chơi đang nhảy múa nên việc tìm được Hoắc Hoàn Vũ là một chuyện rất khó.
Nhưng không ngờ rằng mới bật đoạn ghi hình một chút, những người trong phòng đã tìm thấy Hoắc Hoàn Vũ.
Bởi vì anh chàng này quá chói mắt.
Đứng trên ghế sofa của boong VIP, Hoắc Hoàn Vũ bước lên ghế sofa mềm mại, bên cạnh anh ta là hai cô gái đang ôm eo uốn éo.
Còn Hoắc Hoàn Vũ thì một tay cầm ly rượu, một tay nâng cằm các cô gái, cười điên cuồng, dùng rượu làm ướt mặt các cô gái ấy.
Bọn họ không những không tức giận mà còn lộ ra vẻ đắm đuối như con cá chuối, thè lưỡi li3m sạch rượu nơi khóe miệng, dường như đang chìm đắm trong vui vẻ.
Sau đó, Hoắc Hoàn Vũ rút ra một xấp tiền lớn từ trong ví, hất tay lên một cái, đột nhiên một cơn mưa giấy bạc sặc sỡ bắt mắt bắt đầu đổ xuống xung quanh anh ta.
Trong màn hình, mọi người xung quanh đang điên cuồng hò reo và tranh giành số tiền mà Hoắc Hoàn Vũ ném ra, trong khi Hoắc Hoàn Vũ thì đang vui vẻ cười một cách rất đắc ý. Bộ dạng đó, dù cách một lớp màn hình nhưng Lý Thần cũng cảm nhận được anh ta đang ngứa đòn.
Sắc mặt của những người trong phòng đều vô